Đường lớn nhà họ Lục sau cơn mưa đầy nước đọng, đặc biệt chói mắt dưới ánh đèn xe qua lại.
Đường lớn nhà họ Lục được đặt theo tên nhà họ Lục, xung quanh có nhiều căn biệt thự cao cấp, là nơi ở của các quan chức cấp cao, người qua đường đều ngồi trong những chiếc xe hạng sang.
Lục Thần đi bộ một mình trên đường lớn, miệng anh ngậm điếu thuốc, anh đang suy nghĩ mông lung mà không thèm để tâm đến những ánh mắt khinh thường của mấy người ngồi trong xe.
"Cót két!"
Đột nhiên, tiếng phanh gấp của một chiếc BMW 760 vang lên bên cạnh anh.
Cửa xe từ từ mở ra, một người đàn ông mặc vest kẻ sọc và một người phụ nữ trang điểm đậm, ăn mặc mỏng manh bước xuống.
"Đây không phải là Lục Thần sao?"
"Mấy năm nay đi ăn mày ở đâu đó?"
Trước sự giễu cợt của người đàn ông mặc vest, Lục Thần khẽ cười lạnh, anh thản nhiên nói: "Ăn mày ở đâu liên quan gì đến anh!"
Người đàn ông mặc vest sọc này tên là Lục Phong, là con trai của bác cả anh, anh ta là một công tử ăn chơi, suốt ngày rượu chè gái gú.
Từ nhỏ, Lục Thần đã phải chịu sự ức hiếp bắt nạt của anh ta, Lục Thần luôn nhớ rõ.
"Ăn nói kiểu gì vậy? Nếu không kiếm cơm được cũng đừng trút giận lên đầu tôi chứ!", Lục Phong bày ra vẻ mặt vô tội, anh ta vội vàng rút hai tờ một trăm tệ ra rồi ném xuống đất: "Đừng nói người làm anh họ như tôi không có tình nghĩa! Chỗ tiền này, cậu cầm lấy đi mua cơm chó đi!"
Lời này của Lục Phong khiến cô gái bên cạnh cười khanh khách.
Lục Thần rút một điếu thuốc ra, anh châm lửa, hít một hơi thật sâu, phun khói thuốc lên mặt Lục Phong, đôi mắt thâm thúy loé lên tia lạnh lùng: "Lục Phong, hãy tận hưởng những ngày tháng tốt đẹp này đi! Nhà họ Lục không được mấy nữa đâu".
Nói xong, Lục Thần giẫm lên hai tờ tiền một trăm tệ, tiêu sái bước qua.
"Thằng nhóc kia, chỉ dựa vào cậu? Nhìn xem tôi xử lý cậu thế nào?", trên mặt Lục Phong lộ ra nụ cười dữ tợn.
Ngay sau đó, anh ra rút điện thoại ra bấm một dãy số: "Hoàng Mao, đường lớn nhà họ Lục, có một người tên là Lục Thần, cậu mau qua xử lý cho tôi, chú ý, không được lấy mạng cậu ta, đánh gãy tay là được rồi!"
Nói xong, Lục Phong liền cúp máy, ánh mắt hung ác lướt qua bóng lưng của Lục Thần: "Hừ! Để tôi xem là ai không chống được mấy ngày nữa".
"Anh Lục, bây giờ chúng ta đi đâu chơi?", cô gái xinh đẹp bên cạnh hỏi.
"Bây giờ chúng ta đi xem kịch, một vở kịch đánh nhau rất thú vị!", Lục Phong cười lạnh nói.
Khi Lục Thần đi được nửa đường, một chiếc xe thương vụ dừng lại trước mặt anh, ngay sau đó có bốn người đàn ông cầm theo gậy gộc và mã tấu bước xuống.
Một người đàn ông tóc vàng trong số đó dùng dao chỉ vào Lục Thần: "Thằng nhóc kia, mày là Lục Thần đúng không?"
Khóe miệng Lục Thần lộ ra vẻ hung ác, trên mặt anh không có chút sợ hãi, anh thản nhiên nói: "Đúng!"
"Rất tốt!"
Người đàn ông tóc vàng vung mã tấu trong tay lên: "Lên cho tôi, đánh gãy tay nó, giữ lại mạng!"
Đột nhiên, ba người đàn ông cầm gậy còn lại lao vào Lục Thần.
Lúc này, Lục Phong đang ở cách đó không xa, anh ta ngồi trong xe, yên lặng nhìn cảnh tượng trước mắt, chờ tiếng thét tê tâm liệt phế của Lục Thần truyền đến.
Tuy nhiên, ngay sau đó, anh ta lại chết lặng.
Chỉ thấy Lục Thần vung nắm đấm lên đối phó với ba tên đàn ông đó.
"Bịch bịch bịch!"
Sau ba cú đấm, ba người đàn ông kêu gào thảm thiết rồi lần lượt ngã xuống đất.
"Thế này...", Lục Phong dụi dụi mắt, anh ta nghi ngờ mắt mình có vấn đề.
Sao có thể chứ? Làm sao mà Lục Thần, một thằng con trai vô dụng, một kẻ ăn xin lại có thể sở hữu thân thủ bất phàm như vậy?
Giờ phút này, Hoàng Mao cảm thấy lạnh sống lưng, hắn ta không ngừng lau mồ hôi lạnh trên trán.
Mặc dù hắn ta nổi tiếng là độc ác nham hiểm trong các thế lực ngầm, nhưng hắn ta vẫn biết rõ năng lực của mình khi đối diện trước những sức mạnh tuyệt đối.
Lục Thần bước tới trước mặt Hoàng Mao, hút xong ngụm thuốc cuối cùng anh liền ném tàn thuốc lên người hắn ta, nhẹ giọng nói: "Anh đi nói với Lục Phong, kêu lần sau anh ta tìm mấy người có bản lĩnh chút đến".
"Vâng vâng vâng!"
Hoàng Mao gật đầu như trống vậy, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi.
Ngay sau đó, Lục Thần nhìn về phía vị trí Lục Phong đỗ xe, anh búng tay sau đó xoay người rời đi.
Hoàng Mao chưa từng thấy ai lợi hại như vậy, hắn ta sợ tới mức hai chân bủn rủn, tập tễnh đi về phía Lục Phong: “Cậu Lục, tên đó lợi hại quá, phải làm sao bây giờ?”
“Đồ ăn hại, một lũ ăn hại!”
Lục Phong tức giận thở hổn hển, anh ta nới lỏng cà vạt sau đó đập vỡ bảng điều khiển.
“Kêu gã mập đến gặp tôi ngay lập tức!”
“Vâng!”
Hoàng Mao nhếch nhác xoay người lại, hắn ta đỡ đàn em bị thương dậy rồi leo lên chiếc xe thương vụ nhanh chóng rời đi.
Trời đã khuya, đường phố vắng tanh không một bóng người, đợi hồi lâu không thấy chiếc taxi nào, Lục Thần nhìn quanh chỉ thấy một khách sạn vẫn sáng đèn.
Khách sạn Ngân Thiên là khách sạn cao cấp bảy sao, trông rất xa hoa lộng lẫy.
Nếu đổi lại là người bình thường, đến gần nơi này còn khó, chỉ những tỷ phú giàu có mới có thể vào đây.
Lục Thần vốn không muốn phô trương như vậy, nhưng muộn như này rồi cũng không thể ngồi chồm hổm ở hầm cầu.
Anh không chút do dự bước lên bậc thềm khách sạn, hai cô nhân viên đón khách ở cửa chuyên nghiệp nói: “Xin chào quý khách!”, nhưng nụ cười cứng nhắc trên mặt họ nói cho Lục Thần biết rằng, sự chào đón của bọn họ không xuất phát từ đáy lòng.
Lục Thần đi thẳng đến quầy tiếp tân: “Chào cô, xin hỏi có còn phòng không?”
Người phụ nữ ở quầy tiếp tân đang cúi đầu nghịch điện thoại, cô ta vội vàng ngẩng đầu lên, mỉm cười ngọt ngào: “Chào anh!”
Sau khi cô lễ tân thấy cách ăn mặc của Lục Thần, nụ cười chuyên nghiệp của cô ta lập tức biến mất, cô ta lạng lùng nói: “Còn, tuy nhiên chỗ chúng tôi toàn là phòng tổng thống, giá cả không rẻ đâu”.
Trước sự lạnh nhạt của cô lễ tân, Lục Thần không hề tức giận, ngược lại còn cười nói: “Cô nói xem, ở một đêm mất bao nhiêu tiền?”
Một nụ cười khinh thường hiện lên trên gương mặt của cô lễ tân, cô ta thản nhiên nói: “Rẻ nhất cũng phải 150 ngàn tệ một đêm”.
“Giá cả khá hợp lý!”, Lục Thần mỉm cười, anh vươn tay tìm ví tiền trong túi vải.
Cô lễ tân đó không tin rằng người đàn ông giản dị trước mắt có thể lấy ra được 150 ngàn tệ.
Cô ta đang chờ xem kịch hay, nụ cười khinh khỉnh của cô ta đã nói lên tất cả.
Khi Lục Thần đang móc ví tiền chuẩn bị lấy thẻ ngân hàng ra, một người đàn ông mặc vest đi giày da bước tới: “Lâm Phương, có chuyện gì vậy?”
Cô lễ tân tên Lâm Phương vội vàng tươi cười chào hỏi: “Quản lý Vương, người này nói muốn một căn phòng tổng thống”.
“Ồ?”, quản lý Vương liếc nhìn Lục Thần, nhàn nhạt nói: “Chỗ chúng tôi hết phòng rồi, cậu đến chỗ khác tìm đi!”
“Ồ! Vậy sao?”, Lục Thần cười nhạt: “Nhưng cô nhân viên lễ tân chỗ các anh nói là còn phòng tổng thống”.
Quản lý Vương chế nhạo: “Cho dù có, cậu ở được chắc?”
Lục Thần cũng giễu cợt: “Sao anh biết tôi không ở được?”
“Nhiều lời thế?”, quản lý Vương liếc nhìn bảo vệ ở cửa: “Các cậu làm ăn kiểu gì vậy, ăn mày ăn xin các thứ cũng thả cho vào? Còn không lôi cậu ta ra ngoài cho tôi!”
Trên mặt hai nhân viên bảo vệ thoáng qua vẻ run sợ, bọn họ sợ quản lý không vui rồi đuổi việc bọn họ.
Bọn họ vội vàng chạy tới túm Lục Thần định lôi anh ra ngoài.
Nhưng bọn họ kinh ngạc phát hiện ra rằng, người đàn ông trước mắt như một ngọn núi sừng sững vậy, cho dù bọn họ cố gắng dùng sức thế nào cũng không thể lay chuyển.
“Đúng là vô dụng, các cậu chưa ăn tối à?”, quản lý Vương không tin, anh ta đích thân dùng tay đẩy Lục Thần, nhưng giây tiếp theo, cổ tay anh ta lại truyền đến một trận đau nhức.
Chỉ thấy Lục Thần đã bóp chặt cổ tay anh ta, vặn nhẹ: “Có loại chó má coi thường người khác như các anh sao?”