"Cậu, anh ta đánh cháu".
Nhìn thấy cậu của mình đến, Hồ Vĩ vội vàng giả bộ kinh sợ, chỉ vào Lục Thần mà khóc.
"Hả?"
Lục Thần nhất thời nói không nên lời.
Nguyễn Chính Hùng nhìn Lục Thần đánh giá, ánh mắt đầy khinh thường.
Sau đó ông ta lạnh lùng nói: "Tất cả đến văn phòng tôi nói chuyện cho rõ ràng".
Nói xong liền chắp tay rời đi.
Ngay khi Nguyễn Chính Hùng rời đi, Hồ Vĩ liền lộ rõ bộ mặt thật.
Hắn đứng bật dậy, vỗ nhẹ lớp bụi trên người rồi chế nhạo: "Nếu mày dám đánh tao, hôm nay mày sẽ chết rất khó coi đấy".
Lúc này, hắn ta hoàn toàn thay đổi, bộ dạng sợ hãi vừa rồi giờ đây đã hoàn toàn biến mất.
Lục Thần châm một điếu thuốc, nhóc con, nếu mày muốn chơi thì tao sẽ chơi với mày đến cùng.
"Ồ, vậy sao?"
Sau đó, Lục Thần đi theo Hồ Vĩ và Vương Thu Thành đến văn phòng hiệu trưởng.
Vừa bước vào, Hồ Vĩ đã vội vàng bước tới ngồi cạnh Nguyễn Chính Hùng.
"Cậu, cậu nhất định phải xử lý anh ta. anh ta đi theo An Hiểu Nghiên cả ngày, chắc chắn không phải loại gì tốt đẹp".
"Chúng cháu mới nói anh ta vài câu, anh ta đã ra tay đánh người rồi".
“Cái gì?”, Nguyễn Chính Hùng nhấp một ngụm trà sau đó chậm rãi nói: “Đi theo An Hiểu Nghiên sao?"
"Vâng! Hiệu trưởng, hình như anh ta không phải học sinh của trường mình", Vương Thu Thành cũng phụ họa theo.
Nguyễn Chính Hùng biết An Hiểu Nghiên là con gái của An Kình Tông, chủ tịch tập đoàn Thiên Kim, nếu cô xảy ra chuyện gì ở đây, có lẽ cái trường này của ông ta cũng không tránh khỏi liên lụy.
Sau đó, ông ta lạnh lùng nhìn Lục Thần.
"Tôi không quan tâm, cũng không muốn biết cậu là ai. Nhưng nếu cậu dám đánh nhau trong trường thì cũng đừng mong có thể dễ dàng bước ra khỏi đây".
"Hiệu trưởng..."
Đúng lúc này, An Hiểu Nghiên chạy tới, liếc nhìn Lục Thần nói: "Hiệu trưởng, mọi chuyện không như thầy nghĩ đâu..."
Nguyễn Chính Hùng xua tay: "Hiểu Nghiên, lên lớp đi! Thầy tự biết phải giải quyết chuyện này thế nào cho công bằng".
Vương Thu Thành cũng vội vàng thuyết phục: "Đúng vậy! Hiểu Nghiên, lẽ nào cô không tin hiệu trưởng sao?"
"Hiểu Nghiên, lên lớp đi! Tôi cũng tin hiệu trưởng sẽ xử lý chuyện này một cách công bằng".
Lục Thần cũng vẫy tay với An Hiểu Nghiên.
"Chuyện này……"
Nếu Lục Thần cũng nói vậy rồi, cô còn có thể làm gì nữa, chỉ đành lo lắng mà bước ra khỏi phòng hiệu trưởng thôi.
"Coi như cậu biết điều".
Nguyễn Chính Hùng mỉm cười nhìn cậu cháu trai bên cạnh nói: "Chỉ cần cậu quỳ xuống xin lỗi Hồ Vĩ, chuyện hôm nay coi như xong. Nếu không, e là hôm nay cậu khó mà bước ra khỏi đây được".
"Ha ha!"
Lục Thần tinh nghịch cười nói.
"Không ngờ, đường đường là hiệu trưởng của cả một trường học mà lại bao che cho người nhà như vậy”.
"Đừng nhiều lời!"
Nguyễn Chính Hùng ngồi bắt chéo chân: "Cho cậu một phút suy nghĩ”.
Lục Thần châm điếu thuốc, hít một hơi.
Nếu những người không biết trời cao đất dày mấy người muốn chơi, tôi sẽ chơi với các người đến cùng.
"Ông chắc chắn là muốn tôi quỳ xuống chứ?"
"Còn nhiều lời nữa, đừng trách tao đánh gãy chân mày".
Hồ Vĩ cầm chén trà ném về phía Lục Thần.
Chén trà ở trước mắt, Lục Thần nhẹ nhàng vươn tay bắt lấy, sau đó bóp nát thành từng mảnh.
"Bây giờ tôi lại phải suy nghĩ xem, nếu các người quỳ xuống xin lỗi, thì tôi có nên tha cho các người không".
“Cậu nói cái gì?”, Nguyễn Chính Hùng cười gằn, tới nỗi cả người run lên.
Tiếng cười đột nhiên dừng lại, ông ta vỗ mạnh vào bàn, nghiêm nghị quát: "Nhóc con, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, vậy thì đừng trách tôi độc ác!"
Sau đó, ông ta lập tức cầm điện thoại lên bấm số của bảo vệ.
"Alo! Tôi là Nguyễn Chính Hùng. Mau dẫn theo vài người đến văn phòng tôi, ở đây có người đang làm loạn".
"Vâng thưa hiệu trưởng, chúng tôi sẽ lập tức tới ngay!"
Ngay khi cúp điện thoại, Hồ Vĩ và Vương Thu Thành đồng thời nhếch mép cười.
Văn phòng bỗng chốc im lặng như tờ.
Nguyễn Chính Hùng thưởng thức bức tượng cực phẩm thiết quan âm của mình, ung dung chờ bộ phận an ninh đến, như thể đã tưởng tượng ra bộ dạng của Lục Thần khi bị đánh lăn lộn trên mặt đất.
Những người từng đắc tội Hồ Vĩ rồi bị hắn đánh đến tàn phế nhiều vô kể, giờ đây, dù có thủ tiêu thêm một người cũng không là vấn đề.
Lục Thần thờ ơ hút tiếp điếu thuốc của mình.
Tội phạm biên giới anh còn không sợ, chứ đừng nói là mấy tên bảo vệ chưa qua tu luyện này.
"Bộp bộp".
Bỗng có tiếng bước chân dồn dập vang lên, sau đó cả chục nhân viên bảo vệ bước vào văn phòng với những ông tuýp trên tay.
Nguyễn Chính Ưng, trưởng bộ phận an ninh, cũng là em trai của Nguyễn Chính Hùng.
"Anh, là ai dám to gan đến đây gây sự?"
Nguyễn Chính Hùng chỉ về phía Lục Thần: "Xử lý cậu ta cho anh".
Ngữ khí cực kì bình thản, như thể đánh và giết người là một việc vô cùng bình thường vậy.
Nhận được lệnh, Nguyễn Chính Ưng xua tay: "Đóng cửa lại, xử lý cậu ta cho tôi!"
Hơn chục nhân viên bảo vệ lập tức cầm gậy sắt hướng vào người Lục Thần.
Hồ Vĩ và Vương Thu Thành nhìn nhau cười, đây là điều mà họ đã mong chờ từ rất lâu rồi.
Tuy nhiên, cảnh tượng tiếp theo hoàn toàn khác với những gì họ tưởng tượng.
Lục Thần bước nhanh tới, vòng qua phía sau đám bảo vệ, đồng thời dùng cả tay lẫn chân.
"Binh bốp".
Sau một hồi đấm đá, hơn chục nhân viên bảo vệ đồng loạt ngã xuống đất.
“Chuyện này… sao… có thể?”, Nguyễn Chính Hùng đứng lên, không dám tin vào mắt mình.
Thấy vậy, Nguyễn Chính Ưng lặng lẽ lẻn ra sau Lục Thần, cầm gậy sắt đánh vào đầu anh.
Đây đâu còn là đánh người nữa, đây rõ ràng là muốn giết người mà.
Lục Thần tức giận nghiêng mình tránh được đòn chí mạng, đồng thời đánh ra một quyền.
"Bốp".
Nắm đấm nhằm ngay giữa trán của Nguyễn Chính Ưng, khiến ông ta bay về sau, đập mạnh vào tường rồi ngã xuống đất.
Đồng thời, cây gậy trong tay cũng rơi xuống đất, Lục Thần vươn tay bắt lấy.
Nguyễn Chính Ưng nằm trên mặt đất, cả người không ngừng run rẩy, máu trong miệng cũng không ngừng tuôn ra.
Lục Thần cầm lấy cây gậy sắt, dùng sức bẻ gãy khiến ống sắt uốn cong thành hình bán nguyệt.
Hồ Vĩ và Vương Thu Thành trợn tròn mắt nhìn nhau, vẻ mặt kinh hãi.
Nguyễn Chính Hùng lau mồ hôi trên trán, cả người run lên.
Đây có còn là... con người nữa không?
Điều này đã... hoàn toàn vượt quá giới hạn của con người rồi!
Nguyễn Chính Hùng muốn đánh Lục Thần trước khi đuổi anh ra khỏi trường.
Nhưng nào ngờ, người thanh niên trông có vẻ bình thường này lại mạnh đến mức một lúc đánh gục hơn chục nhân viên bảo vệ.
Giờ phút này, ngoài việc hồn đã lìa khỏi xác, thì ông ta đang vô cùng hối hận.
Nhưng hối hận cũng đã quá muộn.
Lục Thần đi tới trước mặt ông ta.
"Cậu... cậu muốn gì?"
Nguyễn Chính Hùng không ngừng lùi về sau, cho tới tận góc tường.
Thấy tình hình không ổn, Hồ Vĩ và Vương Thu Thành định lẻn đi trong lúc Lục Thần không để ý.
"Đứng lại!"
Lục Thần bỗng hô lên một tiếng vang vọng như thiên lôi xé toạc bầu trời, hai người sợ hãi ngã xuống đất.
"Ông thử nói xem tôi muốn gì nào?"
Hai chân Nguyễn Chính Hùng đã rời khỏi mặt đất vì bị Lục Thần nhấc lên như một con gà.