CHƯƠNG 13: ĐƯỢC SÁP XÉP VÀO VIẸN TÂM THÀN
“Mộ An An, Trần Hoa, các em là bệnh viện tâm thần Lam Thiên.”
Lúc chủ nhiệm lớp công bó kết quả này ra, cả lớp ở trạng thái tĩnh lặng trong ba giây, sau đó là một tràng cười chế giễu.
“Bệnh viện tâm thần Lam Thiên? Aiyo cmn, thật thú vị.”
“Thủ khoa chuyên ngành, đến bệnh viện tâm thần, rất tốt rất tốt.”
“Người tài giỏi đúng là luôn có nhiều việc phải làm mài”
Xung quanh châm chọc không ngừng, Mộ An An không có bắt kỳ biểu hiện gì, ngược lại ở một bên Trần Hoa biểu hiện rất khó coi.
Dù sao cái này thật không phải là một nơi tốt.
Bệnh viện tâm thần……
Toàn bộ sinh viên viện y học, đó là nơi không muốn đi thực tập nhất.
Không có tiền đồ không nói, thanh danh cũng không tốt.
Sau khi bước vào, thực sự là một sự dày vò kép đối với thân thể lẫn tinh thần.
Các sinh viên y khoa khoá trước đã từng đến bệnh viện tâm thần thực tập, cơ bản vào không được mấy ngày, liền lựa chọn ⁄ tạm nghỉ học, hoặc là trong nhà có năng lực, liền đổi chỗ khác thực tập.
Tóm lại, không có kết quả tốt.
Trần Hoa nắm lây tay Mộ An An, rất bất an nói: “An An, sao lại như vậy, nói thế nào, cậu cũng là thủ khoa chuyên ngành, vì sao lại bị phân công đến nơi này? Trước đó chủ nhiệm lớp tìm cậu nói chuyện, không phải nói cậu là ở bệnh viện trực thuộc sao?”
“Không biết, có khả năng đã phân công rồi.” – Mộ An An vẫn tương đối bình tĩnh.
Trần Hoa do dự: “Nếu không, chúng ta đi hỏi một chút?”
“Thầy ơi, thầy nói, cái này sau khi sắp xếp thực tập còn có thể thay đổi được không?”
Trần Giai Lệ đột nhiên mở miệng hỏi chủ nhiệm lớp trên bục giảng, phá vỡ câu hỏi của Trần Hoa đang hỏi Mộ An An.
Chủ nhiệm lớp nghe xong nhíu mày, lúc chuẩn bị trả lời, Trần Giai Lệ lại thêm vào một câu: “Em chỉ lo lắng, như này có người sẽ chạy đi tìm thầy nói sự tình, nếu có thể đổi, em cũng muốn đổi, em thật muốn đi bệnh viện tâm thần thử một chút.”
Trần Giai Lệ nói xong cũng bắt đầu cười, rõ ràng chính là cố ý nhằm vào Mộ An An.
Trần Giai Lệ bây giờ nhìn Mộ An An, đều là nghiền răng nghiền lợi, hận muốn chảy máu.
Mà sau khi cô ta nói xong, có người phản ứng, cố ý la ó.
“Đúng vậy, em cũng muốn đổi, em cũng muốn đi thử xem, thầy ơi em cũng muốn đổi……
“Thầy ơi, còn có em.”
“Em em em, em đổi!”
Khi các bạn sinh viên làm ầm lên, chủ nhiệm lớp sắc mặt cũng không tốt lắm.
“Đổi cái gì mà đổi, thực tập chuyện này đã định như vậy, các em nếu không nguyện ý, có thể trực tiếp không đi. Nhưng tôi nhất định phải nhắc nhở các em, chuyện này liên quan đến việc các em tốt nghiệp, đến lúc đó không được tốt nghiệp, chính các em tự xử lý!”
Chủ nhiệm lớp trực tiếp buông lời, hiện trường an tĩnh.
Trần Giai Lệ hừ lạnh nhìn chằm chằm vị trí của Mộ An An cùng Trần Hoa, cố ý nói: “Ai da, thật đáng tiếc, Trần Hoa, các cậu vừa vặn có thể thay chúng tôi cảm nhận niềm vui của bệnh viện tâm thần.”
Trần Hoa tức giận, quay đầu lại muốn chọc giận Trần Giai Lệ, nhưng khi nhìn thấy Trần Giai Lệ đang trừng mình, Trần Hoa liền sợ.
Cô tính tình quá tốt, một điểm kiên cường đều không có.
Mà lúc Trân Hoa sợ hãi xoay về, Mộ An An vẫn luôn bình tĩnh, quay đầu sang bên cạnh, hướng Trần Giai Lệ liếc một cái.
Trần Giai Lệ vốn đang rất phách lối, bắt gặp ánh mắt của Mộ An An, lúc này cảm giác cỗ mình đau xót, chuyện đầu bị đè vào bồn cầu, cảm giác buồn nôn trong chớp mắt dâng lên, lúc này lại rụt trở về.
Mộ An An thu hồi ánh mắt.
Sau một trận ồn ào, lớp học đã yên tĩnh trở lại.
Chủ nhiệm lớp đang bàn giao chỉ tiết về việc thực tập, sau khi phân công địa điểm thực tập xong, những thực tập sinh này ngày mai sẽ phải báo cáo.
Đây là đợt thực tập nhóm đầu tiên, cho nên hạng mục cần chú ý tương đối nhiều.
Mộ An An nghe xong vài câu, liền không muốn nghe nữa.
Về việc thực tập trong bệnh viện tâm thần này, cô không phải không thích, dù sao bọn họ đều là người trong nghề, chưa kể cô chưa từng tiếp xúc ở phương diện đó, cô cũng khá tò mò.
Tương đối vẫn muốn biết, những bệnh nhân bị phán định các loại bệnh tâm thần, sống ở bên trong thế giới của mình như thế nào.
Nhưng, việc cô cảm thấy hứng thú muốn đi, và việc người khác cố ý sắp xếp cho cô đi, tâm tình liền hoàn toàn không giống.
Mộ An An đang nghĩ ngợi, Trân Hoa vụng trộm thọc Mộ An An: “An An, chúng ta thật sự b j chơi ngải TÔI c Mộ An An rũ mắt xuống, ánh mắt có chút lạnh lùng.
Trần Hoa không chú ý, liền chuyên tâm ở trên Wechat nói chuyện phiếm với mọi người, đồng thời miệng thảo luận: “Người chị mà tôi quen biết trên diễn đàn của trường, trước đó từng giúp giáo viên xử lý chỉ tiết cơ sở thực tập của học sinh năm ba, đã nói với tôi rằng, ban đầu chúng ta được phân công tới Phụ Nhất thực tập, về sau lãnh đạo trường lại thay đổi.”
“Có thể để cho lãnh đạo trường thay đổi, ngoại trừ học bá nữ thần Giang Cầm, thì không có người khác.”
“An An, cậu nói……Vì sao những người này lại làm khó người như thế!”
Trần Hoa càng nói càng tức giận, ngẳng đầu nhìn Trần Hoa lúc này, hốc mắt đỏ hoe: “Tôi biết Giang Cầm có bối cảnh gia thế rất lớn, tập đoàn y dược lớn nhất Giang Thành chính là gia đình họ, nhưng cũng không thể khi dễ người khác như thế được.”
“Chúng ta không quyền không thế, dáng dắp lại không dễ nhìn, thật sự mặc cho người khác nhào nặn sao?”
Trần Hoa không khỏi trầm mặc, nói xong nằm sắp trên mặt bàn, âm thầm khóc.
Trên bục giảng chủ nhiệm lớp những việc cần bàn giao đã bàn Mộ An An đang nghĩ ngợi, Trần Hoa vụng trộm thọc Mộ An An: “An An, chúng ta thật sự b j chơi ngải TÔI ca: Mộ An An rũ mắt xuống, ánh mắt có chút lạnh lùng.
Trần Hoa không chú ý, liền chuyên tâm ở trên Wechat nói chuyện phiếm với mọi người, đồng thời miệng thảo luận: “Người chị mà tôi quen biết trên diễn đàn của trường, trước đó từng giúp giáo viên xử lý chỉ tiết cơ sở thực tập của học sinh năm ba, đã nói với tôi rằng, ban đầu chúng ta được phân công tới Phụ Nhất thực tập, về sau lãnh đạo trường lại thay đồi.”
“Có thể để cho lãnh đạo trường thay đổi, ngoại trừ học bá nữ thần Giang Cầm, thì không có người khác.”
“An An, cậu nói……Vì sao những người này lại làm khó người như thế!”
Trần Hoa càng nói càng tức giận, ngẳng đầu nhìn Trần Hoa lúc này, hốc mắt đỏ hoe: “Tôi biết Giang Cầm có bối cảnh gia thế rất lớn, tập đoàn y dược lớn nhất Giang Thành chính là gia đình họ, nhưng cũng không thể khi dễ người khác như thế được.”
“Chúng ta không quyền không thế, dáng dắp lại không dễ nhìn, thật sự mặc cho người khác nhào nặn sao?”
Trần Hoa không khỏi trầm mặc, nói xong nằm sắp trên mặt bàn, âm thầm khóc.
Trên bục giảng chủ nhiệm lớp những việc cần bàn giao đã bàn giao gần xong rồi, đang chuẩn bị đi.
Mộ An An nhắc nhỏ: “Cậu nghĩ mắt mặt sao?”
“Tôi một chút cũng không muốn.” – Trần Hoa rất ủy khuát.
Mộ An An rất bình tĩnh, nhắc nhở: “Chủ nhiệm lớp đã nói, chỉ tiết thực tập sẽ gửi email cho chúng ta, bây giờ thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi. Chủ nhiệm lớp rời đi, những người kia liền sẽ vây tới chế giễu chúng ta, nhát là Trần Giai Lệ. Trần Hoa, cậu muốn mắt mặt như vậy không?”
Mộ An An lời nói này, hiện thực cảm thấy đau lòng.
Trần Hoa vốn dĩ vừa còn ủy khuất rơi nước mắt, phàn nàn vận mệnh bắt công, lại lập tức cứng bả vai.
“Muốn không bị khi dễ, đầu tiên cần phải làm là duỗi thằng thắt lưng.”
Mộ An An nghiêng đầu, mặt không thay đổi nhìn chằm chằm Trần Hoa, cong cong môi: “Tự mình duỗi lưng còn không thẳng, không phải là cho người ta cơ hội để khi dễ sao?”
Trần Hoa ngơ ngác nhìn Mộ An An.
Cô ta không biết có phải là ảo giác hay không, chỉ cảm thấy trên người Mộ An An có ánh sáng chiếu vào, khiến cô ta vô thức nghe lời Mộ An An mà thẳng lưng.
Sau khi giáo viên chủ nhiệm lớp nói buổi chiều để bọn họ nghị, chuẩn bị thực tập sau, Mộ An An trực tiếp nói: “Cầm lấy túi xách, đi thôi.”
Trần Hoa rất nghe lời, xách túi lên, lưng thẳng hơn bao giờ hết, đi theo Mộ An An ra ngoài.
Có người muốn đi tới chế nhạo, nhưng không biết tại sao, nhìn vẻ mặt vô cảm của Mộ An An, có chút sợ hãi bước tới, vì vậy cô ta chỉ nhìn hai người rời đi.
Trần Giai Lệ còn nhớ mối thù trong nhà vệ sinh, rất muốn đi tới dạy dỗ Mộ An An, nhưng không biết tại sao, cổ cô nhất thời đau nhói khi nhìn thấy Mộ An An, cả người run lên.
Trần Giai Lệ vô thức nhìn người phía sau ngọn núi đang chống lưng cho mình- Giang Cầm.
Nhưng Giang Cầm từ khi vào lớp dường như luôn lơ đãng, nhìn chằm chằm vào điện thoại, Trần Giai Lệ cũng không dám làm phiền Giang Cầm.
Sau khi rời khỏi lớp học, Trần Hoa cả người hoảng hốt, cô chưa từng có cảm giác như vậy bao giờ.
Bỏ qua những ánh mắt của người khác, thẳng lưng rời khỏi lớp học.
Không thể nhìn thấy ánh mắt giễu cợt và khinh thường của người khác, đang quét về phía cô.
Trần Hoa kinh ngạc: “An An, đây là loại ma thuật gì…”
.
Mộ An An không để ý đến cô ta, chỉ là nhìn chằm chằm hành lang, bầu trời âm u, cau mày.
“Âm ầm!”
Theo hai tiếng sấm rền vang lên, mưa rào tầm tã liền giáng xuống không hề báo trước.
“Trời mưa, chú ấy……Về chưa nhỉ.” – Mộ An An có chút sầu.
Trần Hoa nghe không hiểu: “An An, cậu nói cái gì? Cái gì chú ấy? Cái gì trở về? Nhà cậu có người ở bên ngoài sao?”