Chương 76:
Mộ An An vừa xuống xe nhìn thấy cảnh này liền lập tức hét lên: “Thát gial”
Tuy nhiên, người đàn ông đi phía trước, hoàn toàn không quay đầu lại, chỉ có khẩu sung ở trong tay chuyển động, ngay khi khẩu súng được bóp cò, người cầm dao liền bị thủng một lỗ ở ấn đường, gục xuống đắt tại chỗ!
Tiếng chuông báo động của Ngự Viên Loan liền vang lên, vệ sĩ mặc đồ đen từ tứ phía tràn vào, như những bóng ma, rất nhanh đem hai hàng người hầu khống chế.
Mộ An An liền chạy tới, nắm lấy tay Tông Chính Ngự: “Thất gia, chú không sao chứ?”
“Không sao.” – Tông Chính Ngự lạnh nhạt trả lời, rồi ném súng cho người hầu bên cạnh.
Vẫn bình tĩnh bước lên lầu.
Mộ An An nhìn thoáng qua, La Sâm đang xử lý tên ám sát.
Cô đến Ngự Viên Loan đã tám năm rồi, vụ ám sát như vậy cô đã từng chứng kiến tới tận ba lần.
Trước đây từng gặp phải, khi Tông Chính Ngự đưa cô đi học, thì gặp phải một chiếc xe truy bắt đuổi giết, dưới làn mưa đạn, Tông Chính Ngự vẫn luôn che chở cô.
Mộ An An cắn môi, trong lòng quyết định đuổi theo Tông Chính Ngự lần nữa.
Khi Thất gia bước lên bậc thứ bảy, Mộ An An liền vươn tay nắm lấy ống tay áo của Thất gia: “Thất gia, cháu đã làm sai cái gì khiến chú tức giận vậy?”
Mộ An An xác định, Thất gia lạnh lùng là bởi vì cô.
Nhưng cô thật sự không hiểu mình sai ở chỗ nào, cho nên liền trực tiếp hỏi thẳng.
Trong lúc chờ Thát gia trả lời, Mộ An An căng thẳng đến mức nỗ tung lá gan, vô thức cắn chặt môi.
Mộ An An trong lòng biết rõ, gần đây đã rước lấy rất nhiều chuyện, trên người lại bị thương nữa.
Cho nên ngày hôm qua sau khi Tông Chính Ngự đi công tác, cô liền lựa chọn an phận thủ thường.
Mặc dù Lượng Lượng gửi tin nhắn đến, cô cũng lựa chọn ở nhà.
Ngoại trừ việc cô chạy ra ngoài đua xe và không chăm sóc tốt cho bản thân ra, thì Thất gia rất ít khi tức giận với cô.
Đối xử với cô lạnh nhạt như vậy.
Mộ An An có chút ủy khuát, len lén vươn tay ra túm lấy góc áo của Thắt gia: “Thất gia2”
Tông Chính Ngự im lặng nhìn đứa trẻ trước mặt.
Cô cúi đầu, túm quần áo, làm bộ dạng đáng thương ủy khuất.
Đứa nhỏ này lại tỏ ra đáng thương nữa rồi.
Hết lần này tới lần khác, nhìn thấy cô ủy khuất như vậy, trong lòng Tông Chính Ngự vẫn luôn có chút mềm yếu.
Nhưng nghĩ đến đứa nhỏ vì người đàn ông khác mà cúp điện thoại của mình, sắc mặt Tông Chính Ngự lại trầm xuống một chút.
Đặc biệt là khi nghĩ đến cảnh tượng lúc sáng ở cửa ra vào.
bệnh viện, khuôn mặt Tông Chính Ngự liền tối sầm lại.
Anh không nói nhiều, trực tiếp đẩy tay Mộ An An ra, bước về phía trước.
“Thất gia…”
Mộ An An muốn đuổi theo, nhưng Tông Chính Ngự đã dùng tay ra hiệu ngăn cản: “Đừng đi theo.”
Nói xong, bước đôi chân dài lên lầu, đến phòng làm việc, rồi đóng của lại.
Mộ An An đứng trên cầu thang, nhìn cửa phòng làm việc đóng chặt, cảm thấy không thoải mái.
Khó chịu, còn có hoảng mang và khó hiểu.
Khi Mộ An An quay lại, bên ngoài phòng khách đã yên tĩnh, người hầu bận rộn, cũng không tìm thấy bóng dáng của người ám sát vừa rồi.
Căn bản giống như không hề tồn tại.
Mộ An An trầm mặc, thấy La Sâm đi tới, liền bước xuống lầu đi về phía La Sâm: “Có rảnh không?”
La Sâm: “Tiểu thư An An, tôi cần phải lên lầu báo cáo với Thất gia về tình hình vụ ám sát lần này.”
“Cho tôi ba phút, trả lời tôi một vấn đề.”