Chương 4: Thăm dò Thất gia
“Thất gia có thể chi là có chút hoài nghi tôi thôi, nếu như tôi vội vã mà đi như thế thì không phải là không đánh mà khai sao?”
Mộ An An vừa thốt ra lời này, bác sĩ Mộ lập tức đã hiểu.
Mộ an An lại nói, “Huống chi hôm qua không phải tôi để ông sắp xếp mẹ con dì Chung để che mắt rồi sao, một thời gian ngắn tôi vẫn sẽ an toàn.”
Mẹ con dì Chung mà Mộ An An nói, chính là hai mẹ con khả nghi mà khi nãy La Sâm đã điều tra cho Tông Chính Ngự xem.
Mộ An An có thể nói là do Tông Chính Ngự nuôi lớn.
Lòng dạ tâm cơ của Thất gia, An An không học được tinh thông thì cũng học được hơn nửa.
Trước khi làm chuyện này nhất định sẽ bố trí rõ ràng, hoàn toàn nắm chắc mới hành động.
Mộ An An để bác sĩ đi tìm dì Chung vốn đã về hưu rồi, sau đó cho dì Chung một số tiền để bà ấy buổi tối đưa con gái vào biệt thự, trốn trong căn phòng cách vách phòng Tông Chính Ngự phát điện, buổi sáng lại đưa con gái rời đi.
Chính là thuật che mắt.
Nhưng mà bác sĩ Cố lo lắng thuật che mắt này giấu không được.
Ông ta há hốc mồm, muốn nói lại thôi.
Mộ An An nhìn ra được nỗi băn khoăn của bác sĩ Cố, “Ông không cần lo lắng, tôi có cách ứng phó, bây giờ tôi rất mệt.”
“Vậy cô nghỉ ngơi đi.”
Sau khi bác sĩ Cố rời đi, Mộ An An liền đi ngủ.
Giấc ngủ này, vừa mở mắt là đến tối.
Mộ An An bị đói mà tỉnh dậy.
Cô đơn giản sửa sang lại một chút, tuy rằng rất phiền phức nhưng mà vẫn dùng kem che khuyết điểm bôi lên toàn thân.
Cẩn thận chú ý một chút không sai đâu.
Mộ An An quấn thân mình từ đầu đến đuôi một lần, lúc này mới xuống lầu.
Cô nghĩ giờ này Tông Chính Ngự có lẽ đã ra ngoài xã giao rồi, hoặc là đang bận trong phòng sách cho nên xuống lầu như một tên trộm, cảnh giác bốn phía, cẩn thận từng li từng tí.
Kết quả…
Vừa xuống đến cầu thang xoay người liền nhìn thấy Tông Chính Ngự đang ngồi trên ghế sô pha, một đám vệ sĩ và người hầu bên cạnh mặt vô cảm nhìn cô.
Mộ An An:…
“Khụ khụ.” Mộ An An làm bộ ho khan, ra vẻ nghiêm túc nói, “Cháu đang rèn luyện tính cảnh giác.”
Tông Chính Ngự: “Lại đây.”
Mộ An An: “Dạ.”
Cô lách người đi qua, ngồi xuống bên canh Tông Chính Ngự, cười ngượng ngùng, “Thất gia, chú ở nhà à.”
Tông Chính Ngự không trả lời, lúc vươn tay, người hầu ở một bên hai tay dâng lên miếng giữ ấm.
Mộ An An đang không hiểu liền nhìn thấy Tông Chính Ngự muốn thò tay vén áo Mộ An An lên.
Mộ An An lập tức ngăn lại, “Thất gia, chú làm gì thế?”
Người kia không đáp lời, chỉ cho Mộ An An một ánh mắt.
Mộ An An không kiên trì quá ba giây lập tức buông tay.
Tông Chính Ngự vén áo lên, sau đó dán miếng giữ ấm lên bụng Mộ An An, ngẩng đầu hỏi, “Còn khó chịu không?”
Mộ An An vô thức gật đầu nhưng một giây sau lập tức lắc đầu.
Kì sinh lí của cô vốn dĩ là không đến nhưng mà khó chịu là thật.
Sau đó Tông Chính Ngự sai người hầu đưa đến một li nước nóng, đút cho Mộ An An uống xong hơn nửa lúc này mới nói, “Xử lí cùng ta một việc.”
Vừa nói xong, Tông Chính Ngự làm thủ thế, La Sâm liền dẫn một người phụ nữ trung niên mập đi vào.
Lúc Mộ An An nhìn thấy người phụ nữ này, trái tim đều lạnh.
Bởi vì đây không phải là người khác mà chính là thuật che mắt mà Mộ An An đã sắp xếp trước dó, dì Chung!
Cô nhìn bác sĩ Cố một cái.
Bác sĩ Cố cũng đang run rẩy, ông ta rõ ràng đã sắp xếp mẹ con dì Chung sáng sớm ngồi máy bay bay đi Argentina rồi, tại sao lại bị bắt quay về?
Từ trong nước đến Argentina, đường bay xa nhất của chuyến bay cũng cần 48 tiếng.
Dựa theo bình thường mà nói, mặc kệ Tông Chính Ngự như thế nào, trong thời gian hai ngày này không có cách nào bắt người về được.
Kết quả…
Dì Chung lúc này cũng rất sợ hãi, lén nhìn Mộ An An, nhưng mà dưới dự cảnh cáo của Mộ An An lập tức cúi đầu.
Tông Chính Ngự nhìn thoáng qua Mộ An An.
Trong lòng Mộ An An hoảng loạn, nhưng mà bên ngoài vô cùng bình tĩnh, “Thất gia, có chuyện gì thế?”
“Cháu không biết sao?” Tông Chính Ngự hỏi lại.
Mộ An An tâm tư xoay vòng, sau đó nói, “Ồ, chú nói chuyện ngày hôm qua à, cháu vừa hỏi bác sĩ Cố rồi! Cháu thật sự không ngờ đến lại có người to gan lớn mật như vậy, lại dám đối với chú…”
Câu nói kế tiếp cô chột dạ không nói tiếp, sau đó lại cố ý hỏi, “Cái này thì có liên quan gì với dì Chung?”
Tông Chính Ngự không trả lời câu hỏi của cô mà cho La Sâm một ánh mắt.
La Sâm tiến lên trước, thẩm vấn dì Chung, “Bây giờ bà có một phút để nói rõ chuyện ngày hôm qua.”
Dì Chung rất run rẩy, khúm núm trả lời, “Tối, tối qua tôi vẫn luôn làm việc, không, không có…”
Còn chưa nói xong, La Sâm đã móc súng bên eo ra, nhắm chuẩn về phía đầu của dì Chung, kéo chốt an toàn.
Bị uy hiếp đến tính mạng, dì Chung thật sự không nhịn nổi nữa, “Tôi, tôi nói, tôi nói…”
Khi dì Chung mềm nhũn trên mặt đất, bác sĩ Cố nhắm mắt lại, mọi chuyện xong rồi!
Mà so với bác sĩ Cố, Mộ An An rất bình tĩnh ngồi một bên, một chút hoảng sợ cũng không giống như toàn bộ sự việc đều không có liên quan gì với cô.
Cô thật đúng chỉ là ngồi xử lí chuyện này cùng Tông Chính Ngự.
Dưới sự uy hiếp của La Sâm, dì Chung run rẩy nói, “Tối qua, con gái đến thăm tôi, đúng lúc gặp Thất Gia bệnh cũ tái phát, bên cạnh lại không có người hầu, tôi, tôi liền nghĩ đến lúc trước, lén nghe bác sĩ Cố nói, lần trước thất gia phát tác sau khi hôn cô An An lại hòa hoãn lại, tôi, tôi nghĩ con gái của tôi và cô An An tuổi tác sấp xỉ nhau, lại có chút giống, cho nên, cho nên…”
Lời phía sau, dì Chung không nói tiếp, không chỉ là toàn thân run rẩy mà trên người còn không ngừng đổ mồ hôi.
La Sâm thúc ép, “Tiếp tục!”
Dì Chung: “Cho, cho nên tôi để con gái lén mặc đồ của cô An An, hơn nữa còn xịt nước hoa định chế của cô An An , mới, mới vào phòng của thất gia.”
Lúc dì Chung nói hết những lười này, thì mới bắt đầu dập đầu cầu xin, “Thất, Thất gia, tất cả đều là lỗi của tôi, không liên quan gì đến con gái của tôi cả, xin thấy gia hãy bỏ qua cho con gái của tôi!”
Lúc dì Chung đang cầu xin, bác sĩ Cố ngây ngốc rồi.
Điều này hoàn toàn khác với những gì ông và Mộ An An đã sắp xếp với trước đó.
Mà An An vẫn bình tĩnh như cũ.
Trên mặt Tông Chính Ngự từ đầu đến cuối đều thờ ơ không nhìn ra biểu cảm lúc này, chỉ là cho La Sâm một ánh mắt.
La Sâm tiếp tục hỏi, “Nếu đã như vậy, tại sao sáng sớm bà lại mang con gái đi?”
Dì Chùn, “Tôi, tôi sợ, tôi hôm qua bị ma ám, nhưng sáng sớm vừa nghĩ đến nếu như thất gia trách tội thì mẹ con chúng tôi nhất định sẽ không còn mạng!”
La Sâm: “Bây giờ con gái bà đang ở đâu?”
Dì Chung: “Ở, ở trên máy bay đi Argentina.”
La Sâm đang muốn tiếp tục hỏi, Tông Chính Ngự đã khoát tay, La Sâm đưa người xuống, dì Chung vẫn không ngừng xin tha mạng.
Cùng lúc, những người khác cũng lui xuống.
Trong phòng khách, chỉ còn lại Mộ An An và Tông Chính Ngự.
Mộ An An nhìn thoáng qua Tông Chính Ngự, sau đó cười thăm dò, “Thất gia, trước đó cháu có nói chuyện với bác sĩ Cố, tối qua, cơn đau đầu cứng đầu của chú lần đầu tiên thuyên giảm, chú muốn tìm con gái của dì Chung để giữ bên cạnh sao?”
Tông Chính Ngự không trả lời, ánh mắt thâm sâu nhìn qua Mộ An An.
Ánh mắt đó quá sâu, bình thường cô đều nhìn không hiểu được.
Cô cười thăm dò, “Cháu nghe nói, chứng đau đầu của chú có thể thuyên giảm cho nên nếu như có thể giữ lại bên cạnh cũng tốt.”
“Giữ lại bên cạnh ta?”
Khóe miệng Tông Chính Ngự lúc này mới cong lên một vòng giễu cợt, “Cô ta không có tư cách.”
Ánh mắt tràn đầy sát ý khiến trái tim cô run lên, một cảm giác sợ hãi từ đáy lòng bò lên đầu, da đầu tê rần.
Nhưng tố chất trái tim của cô rất kiên cường.
Vào lúc này thậm chí còn mang theo ý trêu đùa thăm dò, nghiêng đầu nói một câu, “Vậy thất gia, chú xem chaú có đủ tư cách không?”