Chương 83:
Cửa vừa mở ra, vừa vặn gặp người hầu bưng cà phê và hoa quả đang chuẩn bị gõ cửa.
Nhìn thấy La Sâm, liền nhanh chóng đứng sang một bên, cúi đầu.
La Sâm cũng không thèm để ý, cầm tài liệu rời đi.
Người hầu cúi đầu bưng cà phê và trái cây bước vào, trái cây, sau đó đặt nó trước mặt Thất gia: “Thất gia, mời ngài từ từ dùng.”
Tông Chính Ngự không thèm nhìn lấy.
Lấy điếu thuốc và bật lửa trên bàn, đưa điều thuốc vào miệng, rồi cúi đầu châm.
Mùi nicotine lập tức xông vào trong hơi thở, điều này cũng làm dịu đi tâm trạng cáu kỉnh của Tông Chính Ngự rất nhiều.
Anh chống khuỷu tay phải lên bàn, dùng ngón trỏ xoa xoa lông mày, thản nhiên cắn điều thuốc trong miệng, cụp mắt xuống và im lặng.
Người hâu đặt đĩa thức ăn lên bàn rôi lặng lẽ đi vòng ra sau bàn làm việc, đứng ở phía sau Tông Chính Ngự, và từ từ duỗi tay ra.
Kết quả là, bàn tay còn chưa chạm vào trán của Tông Chính Ngự, người đàn ông đang cụp mắt xuống, ánh mắt đột nhiên phát lạnh, anh thô bạo vươn tay siết chặt cổ tay người ở phía sau.
Với một lực kéo mạnh, anh đè người đó lên bàn, âm thanh giòn giã liền vang lên, họng súng đen lạnh lẽo đã nhắm vào thái dương của người đang bị đè trên bàn làm việc.
“Thát, thất gia, là cháu!”
Người trên bàn đột nhiên hét lên.
Đang giằng co thì mũ trên đầu rơi ra, tóc đen bay tán loạn, cùng lúc đó Tông Chính Ngự liền có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của người bị đè lên bàn.
Anh lập tức nhíu mày, thu lại họng súng rồi để sang một bên, lạnh lùng tháo dỡ súng một cách thuần thục.
Cùng lúc đó, ánh mắt của anh ta quét về phía Mộ An An, người vẫn đang nằm úp sắp trên bàn.
Cô đang mặc quần áo của người hầu Ngự Viên Loan.
Nếu không phải cô nhanh chóng lên tiếng, thì lúc nãy mũi súng đã muốn xuyên qua trán Mộ An An rồi.
Nghĩ đến lá gan của đứa trẻ này bây giờ càng to gan hơn, đôi mắt Tông Chính Ngự liền trở nên lạnh hơn.
“Cháu đang làm cái gì vậy?”
Mộ An An chật vật đứng dậy khỏi bàn, liền ủy khuất hét lên: “Không phải chú tức giận với cháu sao, cháu đi vào, thì chú lại đuổi cháu đi, cho nên cháu tìm người hầu thay đổi quần áo.”
“Đừng có tỏ vẻ đáng thương.” — Thát gia cảnh cáo.
“Cháu không có tỏ vẻ đáng thương.” – Mộ An An phản đối, khóc nức nở: “Chú đột nhiên tức giận với cháu, không để ý tới cháu. Lòng cháu rất hoảng, úp mặt vào tường suy nghĩ, tự hỏi đời người, liền cảm thấy được bản thân làm sai, nên muốn tới nhận sai với chú.”
“Cháu biết cháu phải trực tiếp đến đây, nhưng còn chưa nói thì chú đã lấy súng ra bắn cháu.”
Tông Chính Ngự không cho cô đáng thương, Mộ An An liền tỏ vẻ đáng thương hơn, ai oán liếc nhìn khẩu súng của Tông Chính Ngự.
Khẩu súng màu đen đã được tháo dỡ ra một cách sạch sẽ, nhưng bàn tay mảnh khảnh của Thắt gia đặt ở trên linh kiện, vẫn mang một loại cảm giác đen tối và nguy hiểm khó tả.
Mà khuôn mặt Tông Chính Ngự vốn đang u ám, vẻ mặt lại bắt đầu thả lỏng.
“Đến nhận sai?” -Tông Chính Ngự nhướng mày, hơi quay lưng lại, dựa vào bàn làm việc, thuận tay ngắt tàn thuốc vào trong gạt tàn.
Mộ An An nghiêm túc gật đâu: “Đúng vậy, lân này cháu đã phạm một sai làm rất nghiêm trọng, khiến Thất gia tức giận.”
Nói xong, Mộ An An còn cúi đầu.