Chương 77:
“Tiểu thư An An, cô cứ hỏi.”
“Tại sao Thát gia lại đột nhiên trở về?” – Mộ An An ném ra một câu hỏi.
Vẻ mặt La Sâm vốn đang bình tĩnh, nghe xong câu hỏi này, liền có chút ngạc nhiên ngẳng đầu nhìn Mộ An An.
Hắn tưởng rằng cô sẽ hỏi Thất gia tại sao lại tức giận chứ?
Mộ An An vẻ mặt bình tĩnh, chờ đợi câu trả lời.
La Sâm tạm dừng vài giây, sau đó trả lời: “Tôi đột nhiên nhận được mệnh lệnh, sáng sớm sắp xếp máy bay tư nhân trỏ về.”
“Thất gia trở về liền đi đón tôi sao?” – Mộ An An lại hỏi.
“Phải”
“Được, tôi biết rồi.”
La Sâm gật đầu: “Tiểu thư An An, nếu như không còn chuyện gì khác, tôi lên lầu trước đây.”
Mộ An An gật đầu.
La Sâm lên lầu vào phòng làm việc,cô cũng đi theo trở về phòng.
Trong đầu vẫn còn suy nghĩ về Tông Chính Ngự.
Vừa rồi trước khi hỏi La Sâm, Mộ An An từng có hai giả thiết.
Một là kinh thành ở bên kia xảy ra chuyện nên Tông Chính Ngự phải gấp rút trở về.
Hai là bởi vì ngày hôm qua cô cúp điện thoại.
Bây giờ xem ra cả hai đều không phải, nếu hôm qua cúp máy, tối hôm qua Thát gia lẽ ra đã phải trở về.
Nếu như kinh thành ở bên kia xảy ra chuyện, nhưng hiện tại sự lạnh nhạt của Thát gia lại nhằm vào cô.
Cho nên ngọn nguồn vẫn là ở Mộ An An.
Mộ An An suy nghĩ hồi lâu, nhưng vẫn không đoán ra được mình đã làm sai điêu gì.
“Cốc cốc cốc”
Tiếng gõ cửa giòn giã cắt ngang dòng suy nghĩ của Mộ An An.
“Vào đi.” – Mộ An An thu lại tâm trạng.
Theo sau lời đáp lại của cô, cửa phòng liền bị đẩy ra, bác sĩ Cố bước vào với hộp thuốc trên lưng: “Tiểu thư An An, tôi tới thay băng cho cô.”
Mộ An An gật đầu.
Cô ngồi xuống một bên trên ghé, rồi kéo tay áo ra.
Băng gạc vết thương trên tay phải hơi xoắn lại, Mộ An An cũng không hề quan tâm đến vết thương.
Bác sĩ Cố bước tới, đặt mọi thứ sang một bên, rồi ngồi đối diện với Mộ An An, bắt đầu xử lý vết thương cho Mộ An An.
Mộ An An để mặc cho hắn băng bó, tập trung suy nghĩ đến sự lạnh nhạt của Tông Chính Ngự.
Nhưng vẫn không thể hiểu được.
Bác sĩ Cố vừa xử lý vết thương cho Mộ An An, vừa liên tục đầu quan sát Mộ An An.
Rất bát thường.
“Tiểu thư An An?”
“Hỏi anh một vấn đề.”
Bác sĩ Cố và Mộ An An gần như nói cùng một lúc. Bác sĩ Cố hỏi: “Chuyện gì?”
“Trong hoàn cảnh nào thì anh sẽ tức giận với tôi?” – Mộ An An đột nhiên hỏi.
“Cái gì?” -Bác sĩ Cố hỏi một cách đần độn.
Mộ An An cảm thấy câu hỏi của mình không đủ chính xác, suy nghĩ một chút rồi nói: “Chính là, tình huống vô duyên vô cớ … Không phải vô duyên vô cớ.”
Mộ An An im lặng, cảm thấy những gì cô nói có chút không thể giải thích được.