• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 89:

 

Nghĩ đến Thất gia, cô đều cảm thấy tràn đầy hy vọng và dũng khí.

 

Mộ An An đi đến góc tường, trả lời điện thoại: “Thất gia”

 

Giọng nói của cô rất vui vẻ.

 

Lúc này, Tông Chính Ngự mới vừa rời khỏi cuộc họp.

 

Cuộc họp này kéo dài từ hai giờ chiều cho đến bây giờ, khuôn mặt tinh xảo lạnh lùng từ trước đến nay bây giờ có chút mỏi mệt.

 

Chứng đau đầu lại phát tác.

 

Tông Chính Ngự lúc đầu đẩy cửa phòng ra, tháo cà vạt một cách nóng nảy.

 

Nhưng sau khi nghe thấy giọng nói vui vẻ và hưng phấn của đứa nhỏ, đột nhiên cảm giác chứng đau đầu thuyên giảm đi rất nhiều, tình trạng mệt mỏi toàn thân cũng tan biến.

 

Tông Chính Ngự ngồi trên ghé, lấy ra một điều thuốc rồi châm lửa, sau đó thư thái dựa lưng vào ghế.

 

“Thất gia, chú đang hút thuốc sao?”

 

Mộ An An bên này nghe được, tiếng lanh lảnh của bật lửa: “Không phải chú mới làm xong việc sao, chú nhớ ăn cơm trước, ít hút lại một chút.”

 

“Uh.”

 

“Có chuyện gì phiền phức sao?”

 

“Khó giải quyết.”

 

“Vậy buổi tối chú có trở về không?”

 

“Không.”

 

Tông Chính Ngự đưa ra một câu trả lời rất quả quyết: “Không được đua xe.”

 

Mộ An An mỉm cười: “Thất gia, chú gọi điện thoại chính là quan tâm cháu, không cho cháu ra ngoài đua xe sao? Chú yên tâm, cháu nhất định ngoan ngoãn nghe lời.”

 

Mộ An An gần đây không có ý định đua xe.

 

Trước đây cô thắng Giang Phong, sau đó khiến cho tên đần đấy mắt mặt.

 

Với tính cách lòng dạ hẹp hòi của hắn, nhất định sẽ trả thù Mộ An An, Mộ An An tạm thời không muốn xuất hiện.

 

Không phải sợ, mà là ngại phiền toái.

 

Gần đây bị thương, lại gây sự, sự tức giận của Thất gia đã đến mức điên cuồng, cô không muốn Thát gia không vui.

 

“Cúp máy.”

 

Mộ An An vẫn muốn nói chuyện linh tinh với Thất gia, nhưng Tông Chính Ngự ở bên kia đã chấm dứt cuộc trò chuyện một cách đơn giản và thô bạo.

 

Mộ An An nhún vai, cất điện thoại rồi bước ra ngoài.

 

Kết quả, vừa đi ra khỏi cổng bệnh viện, cô liền cảm giác được phía sau có người xông về phía mình, mang theo một luồng gió.

 

Sắc mặt Mộ An An trầm xuống, trực tiếp xoay người, giơ nắm đắm lên…

 

Khi Mộ An An vung nắm đấm này, lúc này mới thấy rõ người đang lao tới là tóc xoăn Hoắc Hiển.

 

Nhưng cô không có ý định thu hồi nắm đấm, cô chẳng qua xoay người, rồi tắn công vào vai Hoắc Hiển.

 

Hoắc Hiển phản ứng cũng rất nhanh, liền nghiêng người tránh thoát, chế trụ Mộ An An rồi nói.

 

“Không đợi gặp Hiển ca của em sao?” – Hoắc Hiển cười đùa nói.

 

Mộ An An rút tay về: “Làm gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK