Chương 25: Cô bạn nhỏ, nên về nhà rồi!
Gia đình ba người ở đằng kia vẫn hạnh phúc, thậm chí không biết rằng nguy hiểm đang gần kè.
Mộ An An bắt đầu nhắm, liền chuẩn bị bóp cò…
“Cô bạn nhỏ.”
Một giọng nói trầm tháp đột nhiên vang lên bên tai Mộ An An, Mộ An An động tác trở nên cứng ngắc.
Bởi vì đây là giọng nói mà Mộ An An quen thuộc nhát.
Giọng của một mình Thát gia.
Trong tình trạng mắt đi lí trí, Mộ An An không thể nghe thấy âm thanh của thế giới, nhưng giọng nói của Thắt gia, cô nghe rất rõ ràng.
Mộ An An ngần ra vài giây, sau đó tìm kiếm xung quanh, sau đó nhìn phía xa thấy màn hình LED cực lớn treo trên cao.
Nền của màn hình là Tòa nhà Tập Đoàn Quốc Tế ZY nổi tiếng.
Ở trung tâm của tòa nhà, người đàn ông mặc một bộ vest màu xanh đậm với khí chất cao quý và mạnh mẽ, mặc dù chiếc kính râm to lớn che đi nửa khuôn mặt, nhưng vẫn không che được khuôn mặt làm điên đảo chúng sinh.
Giới truyền thông xung quanh liên tục chụp ảnh và điên cuồng hỏi han.
Nhưng vì có vệ sĩ xung quanh nên không thể đến gần.
“Thất gia, anh muốn thâu tóm Tập Đoàn IND, là thật sao?”
“Thất gia, hãy cho tôi biết kế hoạch của ZY trong nửa cuối năm.”
“Thất gia, ngày hôm qua một số phương tiện truyền thông đã chụp ảnh anh với một đối tác nữ, là bạn gái của anh sao?”
“Thất gia, đây là lần đầu tiên bạn chủ động nhận phỏng vấn.
Tại sao?”
Các phóng viên xung quanh liên tục hỏi, nhưng Tông Chính Ngự không trả lời.
Thay vào đó, anh ta nhìn vào màn hình và đột nhiên tháo kính ra, để lộ ra nhan sắc tuyệt thế, những người có mặt tại đây đều nín thở.
Tông Chính Ngự nhìn chằm chằm vào màn hình và nói: “Cô bạn nhỏ, đến lúc phải về nhà rồi.”
Khi lời nói của Tông Chính Ngự rơi xuống, Mộ An An chỉ cảm thấy tim mình như bị ai bóp nghẹt.
Tông Chính Ngự nhìn chằm chằm vào màn hình như thể anh đang nhìn cô.
Nói với cô rằng, đã đến lúc phải về nhà, đừng ở ngoài nữa.
Vào lúc đó, lý trí bị thù hận chỉ phối, từng chút một trở lại, như thể sức mạnh của cơ thể đã bị lấy đi.
Cô ngã xuống đất, khẫu súng trên tay đã bị rơi ra.
Phía trước, Giang gia thật nhức mắt.
Phía trước là nhà ở của một bầy cầm thú khiến Mộ An An vô cũng đau đón.
Nhưng ở phía bên kia, đó là Thất gia.
Thất gia quang mang vạn trượng.
Thất gia chờ cô về nhà.
Trên màn hình, Thất gia đeo lại kính râm một lần nữa.
Chiếc xe Maybach đậu ở lề đường trước mặt, vệ sĩ kính cần mở cửa sau cho anh.
Trước khi lên xe, Tông Chính Ngự nói: “Cô bạn nhỏ nhà tôi đang đợi tôi về ăn cơm.”
Nói xong liền lên xe.
Nhưng Mộ An An bật khóc.
Lúc này, cô mới chợt nhận ra, nếu bắt cô chết, cô cũng không muốn.
Bởi vì thế giới này có Tông Chính Ngự.
Cô không muốn phải rời xa người mà cô yêu nhát.
Cô ấy muốn về nhà…
Mộ An An run rầy lấy điện thoại di động ra bắm gọi.
“Alo?” Giọng Tông Chính Ngự vẫn lạnh lùng.
Anh ngồi ở băng ghế sau và nhìn cảnh vật lướt qua cửa sổ.
Điện thoại im lặng một lúc lâu, chỉ sau đó nghe thấy giọng nói khàn khàn run rẫy của cô gái nhỏ, “Thất gia.”
“Ừm, ta đây.”
*Cháu muốn về nhà.”
“Ta đi đón cháu.”
“Được.”
Tông Chính Ngự kết thúc cuộc gọi, nhìn tài xế, sau đó phóng xe chạy ra ngoài.
Khi xe của Tông Chính Ngự đến, anh nhìn thấy Mộ An An đang ngồi trên mặt đắt, thất thần nhìn con đường phía trước.
H Toàn bộ hình thể giống như một con búp bê sứ sắp sửa vỡ nát.
Chỉ cần dùng lực một chút thôi, cô sẽ vỡ thành nhiều mảnh.
Trái tim Tông Chính Ngự thắt lại.
Anh ấy luôn tỏ ra lạnh lùng tàn nhẫn, cách xử lý vần đề của anh rất táo bạo và trực tiếp.
Nhưng vào lúc này, anh có chút hối hận.
Lễ ra không dùng cách này, phá vỡ lòng căm thù của cô gái nhỏ.
Đau lòng.
Tông Chính Ngự yêu cầu tài xế không đi tiếp mà dừng lại ở khoảng cách 100 mét.
Anh tự mình xuống xe, đi về phía Mộ An An.
Mộ An An vẫn không có cảm giác gì.
Mãi cho đến khi Tông Chính Ngự ngồi xổm trước mặt cô, lông mi của cô mới run lên, ý thức từng chút mà trở về.
Tông Chính Ngự đưa tay vuốt tóc của Mộ An An. “Bé con, về nhà thôi.”
Mộ An An nhìn chằm chằm vào Tông Chính Ngự, trong đôi mắt vô hồn của cô, nước mắt tích tụ từng chút một, cuối cùng một giọt lệ cũng rơi xuống.
“Thất gia, cháu đau.”
Cô ôm trái tim, giọng nói run run.
Tông Chính Ngự ôm Mộ An An vào trong lòng, “Thất gia sẽ chữa cho cháu.”
“Sẽ ổn chứ?”
“Sẽ tốt thôi.”
Tông Chính Ngự nói, ôm Mộ An An từ trên mặt đt.
Mộ An An không nói chuyện, tựa mặt vào vai Tông Chính Ngự, khit khit mũi, lặng lẽ cảm nhận nhiệt độ cơ thể và mùi vị của Thất gia.
Khiến cô cảm thấy an tâm.
Suốt quãng đường, Mộ An An luôn ở trong vòng tay của Tông Chính Ngự.
Cô nhắm mắt lại, nhưng Tông Chính Ngự biết rằng cô chưa ngủ.
Anh cứ thế vỗ nhè nhẹ vào lưng Mộ An An.
Mấy năm qua khi Mộ An An được đưa về Ngự Loan Viên, cô thường xuyên gặp ác mộng, anh luôn ở bên cạnh an ủi cô.
Để xua tan bóng tối và nỗi sợ hãi cho cô.
Anh là vị thần trong thế giới mới của cô!
Đến Ngự Loan Viên.
Tông Chính Ngự ôm Mộ An An ra khỏi xe.
Cả khuôn viên của Ngự Loan Viên bật sáng lên, một đám người hầu tiến lên, trật tự đứng thành hai hàng, cung kính cúi đầu!
“An An tiểu thư, cô đã về rồi.”
Mộ An An nằm trong vòng tay của Tông Chính Ngự, run lên, nhưng vẫn không mở mắt.
Ngày thường, Mộ An An khi trở về Ngự Loan Viên không có dàn trận như vậy.
Mộ An An biết rằng đây là sự sắp xếp của Tông Chính Ngự.
Dàn trận như vậy, cũng như là một lời thề về chủ quyền.
Cô ấy là An An tiểu thư đến từ Ngự Loan Viên!
Đó là tiểu công chúa bên cạnh Tông Chính Ngự, tiểu công chúa của Ngự Loan Viên khiến cả Giang Thành ghen tị!
Tông Chính Ngự ôm Mộ An An đi lên lầu.
Vốn định đưa Mộ An An trở về phòng, nhưng Mộ An An không muốn. “Thất gia, cháu muốn đến phòng của chú.”
Tông Chính Ngự đưa Mộ An An trở về phòng của anh.
So với tông màu ấm của phòng Mộ An An, phòng của Tông Chính Ngự chủ yếu là màu đen, thâm trầm và nghiêm nghị.
Phong cách giống như con người của anh.
Khi Tông Chính Ngự bước đến giường, lúc chuẩn bị đặt Mộ An An xuống, Mộ An An dứt khoát tách, quấn quanh eo Tông Chính Ngự, hai tay ôm chặt cỗ Tông Chính Ngự.
*“Xuống đi, bôi thuốc cho cháu.”
Mộ An An lắc đầu, không những không có xuống, ngược lại càng ôm chặt hơn.
Tông Chính Ngự bắt lực, “Cháu bị thương rồi.”
“Ừm, đau quá.” Mộ An An đáp lại, nhưng nói xong lại càng tủi thân hơn, “Muốn Thất gia ôm, nếu không sẽ không khỏi được.”
“Cháu cần thuốc.”
“Thất gia là thuốc của An An.”
“Chú gọi Cố Thư Thành đến.”
Ngay khi Tông Chính Ngự dứt lời, Mộ An An vốn đang treo trên người anh, không tình nguyện mà đi xuống.
Tông Chính Ngự đặt Mộ An An lên giường.
Tình trạng của Mộ An An lúc này khiến người ta cau mày.
Quần áo bắn thỉu, tóc tai bù xù, quần dài rách gi, bên trong da thịt trầy xước, vết thương tụ máu, trên vết thương có mùn cưa.
Tông Chính Ngự nhìn Mu An An như vậy, lông mày anh ta cau lại, anh muốn dạy cho Mộ An An một bài học.
Nhưng khi cô nhìn lên, nhìn Mộ An An đau khổ tủi thân, ngay lập tức cảm háy đau lòng.
Tông Chính Ngự thu lại ánh mắt, đặt hộp thuốc sang một bên, quỳ một gối trước mặt Mộ An An, chuẩn bị chữa trị vết thương cho cô.
Anh trước tiên cắt bỏ chiếc quần dài dưới đầu gối, lộ ra đôi chân thon dài như hoa trắng của Mộ An An, bởi vì làn da trắng nên vết xước trên đầu gối đặc biệt rõ ràng.
Tông Chính Ngự tối sầm lại, nhưng anh vẫn có nhịn và bắt đầu bôi thuốc cho Mộ An An.
Mộ An An lặng lẽ nhìn anh.
Dưới con mắt của người ngoài, Thất gia của Ngự Loan Viên nắm trong tay huyết mạch của toàn bộ Giang Thành, là hoàng đề tối cao đáng sợ, là đắng tồn tại cao quý nhất trên đỉnh kim tự tháp.
Đó là nơi ở của thần thánh giáng trần, thần thánh và bát khả xâm phạm. Nhưng một nơi thần thánh như vậy, có thể quỳ một chân mà chữa trị vết thương cho cô, và cho cô tất cả sự dịu dàng.
Mỗi lần vào lúc này, Mộ An An đều cảm thấy sự đặc biệt của bản thân với Thất gia.
Tất cả những cảm xúc trong trái tim cô ấy đối với Tông Chính Ngự đặc biệt mạnh mẽ và kiên định.
Mộ An An cảm thấy, chỉ cần cô đặc biệt, chỉ cần cô ở bên cạnh Tông Chính Ngự, thì cô có thể ở bên Tông Chính Ngự một cách dài lâu.
Cho dù cả đời này, cô không thể chạm tới trái tim của Tông Chính Ngự, thực ra cũng chẳng sao cả.
Miễn là Mộ An An vẫn ở bên Tông Chính Ngự, vậy là đủ rồi.
Mộ An An ngắn ngơ nhìn Tông Chính Ngự.
Đột nhiên càng thấy vui mừng.
Vừa rồi, Tông Chính Ngự gọi cô trở lại, vì không muốn cho cô ra ngoài đồng quy vu tận cùng nhà họ Giang.
Lúc này, Mộ An An nghĩ, nếu cô cùng nhà họ Giang đồng quy vu tận, rồi từ lúc đấy rời xa Thất gia, nôi tâm cô bắt đầu đau đớn, cảm thấy áy náy.
Cảm thấy có lỗi với công ơn nuôi dưỡng tám năm trời của Thất ị gia. Nghĩ đến điều này, Mộ An An lập tức nghiêng người ôm lấy Tông Chính Ngự, “Thất gia… Cháu xin lỗi.”