• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn cái bộ dạng chán nản của Doãn Văn Giác, Dương Tam cảm thấy thật vui vẻ, thi thoảng bắt nạt bọn đàn em này đúng là tốt cho thể chất và tinh thần. Đúng vậy, Doãn Văn Giác đã được Dương Tam xếp vào hàng ngũ đàn em rồi.

Chuyến này đi đúng là thành công, kiếm thêm được tám trăm ngàn tệ, một trăm là Doãn Văn Giác đưa trước này, năm trăm là thù lao của Lâm Trạch Hải đưa, còn hơn hai trăm là tiền bán bùa chú.

Trước khi chương trình bắt đầu, Dương Tam dự định làm một ít pháp khí, mấy cái này tất nhiên không phải làm cho cô dùng, cô còn thấy ngứa mắt đấy. Trên người cô lúc nào cũng có một lá bùa Thượng Thanh, cái bùa này cũng không phải loại gì hiếm có cả, nhưng cái của Dương Tam được Linh Bảo Thiên Tôn (1) tự mình vẽ, uy lực tất nhiên không phải bình thường. Ở nhân gian, chỉ cần không gặp phải Thánh nhân thì tự bảo vệ bản thân cũng không có vấn đề gì.

(1) Linh Bảo Thiên Tôn (靈寶天尊) là một trong ba vị thần tối cao (Tam Thanh) theo Đạo giáo Trung Quốc, ở vào ngôi Thượng Thanh.

Cô đang tính lựa một ít ngọc thạch có thể chứa linh lực để khắc. Cô còn đặc biệt gọi điện cho đạo sĩ của Đào Hoa Quán để hỏi họ chỗ bán mấy thứ đó. Tiểu đạo trưởng đó cho cô một địa chỉ, gọi là chợ Âm, nghe nói sau mười hai giờ đêm mới có thể nhìn thấy được, mở đến năm giờ sáng, tuy rằng bên trong rồng rắn hỗn tạp, có nhiều kẻ lừa đảo nhưng cũng không ít người thật hàng thật.

Sau khi Dương Tam lấy được địa chỉ, cô để Tiểu Kim ở nhà trông nhà, đến sau mười hai giờ đêm bắt đầu lên đường. Cô đứng ở cổng tiểu khu đợi một lúc lâu mà không có taxi đi qua, đành lấy điện thoại ra gọi xe. Tuy rằng có thể tàng hình mà cưỡi mây để đi nhưng bây giờ cô đang muốn hòa mình vào cuộc sống của con người, hành động phải phù hợp với người bình thường.

Xe nhận đơn này đến đón cô là xe số 46, đang ở cách cô hơn 15 km. Dương Tam cứ nghĩ thế nào cũng phải chờ 30 phút, nhưng chưa đến mười phút sau, một chiếc xe đi ra từ trong màn sương trắng, xuất hiện trước mặt cô.

Lái xe quay đầu hỏi: "Lên xe không?"

Người lái xe đánh hai má hồng, tuy âm khí trên người dày đặc nhưng cử chỉ hành động lại bình thường.

Dương Tam phiền muộn trong lòng (2): Người này yêu nghề tới mức nào chứ, chết rồi cũng không quên lái xe.

(2) Nguyên văn: phun tào 吐槽: thường đề cập đến việc tìm ra lỗ hổng hoặc từ khóa trong ngôn ngữ hoặc hành vi của bên kia như một đầu vào để gửi đi những cảm xúc hoặc câu hỏi vô lý. Khi tần suất sử dụng tăng lên, ý nghĩa của nó cũng thay đổi thành: người chế giễu hoặc chất vấn; đề cập đến nội dung chế giễu; chế nhạo; phàn nàn, v.v.

Nếu là người bình thường, nhìn cái cảnh này đã són ra quần rồi. Dương Tam xoa cằm, mở cửa ngồi vào ghế phụ.

Lái xe hơi bất ngờ nhìn cô một cái, nụ cười càng sâu, "Cô chắc không phải người thường, vậy mà không bị dọa chạy mất. Hay là do bây giờ nhìn tôi vẫn giống con người? Bõ công tôi mượn má hồng của bà xã, đúng là nhìn vẫn giống người".

Dương Tam lạnh nhạt liếc ông ta một cái, "Đi chợ Âm".



Lái xe chợt hiểu rõ, đi chợ Âm đều là một số đại sư Huyền học, không chừng vị này cũng hiểu biết một chút nên mới không sợ ma.

Xe bắt đầu xuất phát, tốc độ còn nhanh hơn gấp hai lần xe bình thường, cứ như cái tốc độ này, chắc khoảng nửa tiếng là đến nơi.

Dương Tam vẫn rất tò mò về người lái xe này, mở miệng hỏi: "Sao ông không ngây ngốc ở Địa phủ đi lại chạy đến đây lái taxi thế?".

Có lẽ do ít nói chuyện với người sống nên lái xe cũng nói khá nhiều.

"Bây giờ đang là tháng Bảy âm lịch còn gì? Biểu hiện tốt như tôi được Diêm Vương cho về trên này chơi một tháng, tôi thừa dịp này kiếm chút tiền".

Ông ta bắt đầu tố cáo, vẻ mặt hết sức buồn rầu, "Cô bé ạ, tôi thấy cô còn trẻ nên tôi nhắc cô này, đừng có kết hôn, kết hôn rồi phải nuôi cả nhà, mệt lắm".

"Như bà vợ nhà tôi, thích nhất là mua đồ trang điểm đắt đỏ, còn thích đua đòi với mấy cô bé theo đuổi ngôi sao nữa. Tôi có liều mạng như thế nào cũng không nuôi nổi bà ấy nữa. Vốn nghĩ rằng chết là được giải thoát rồi, ai ngờ hai năm sau bà ấy cũng đi theo".

Vẻ mặt lái xe đầy buồn bực, "Lần trước còn mang số tiền tôi dành dụm được để mua xe mới, chạy đi tìm quỷ sai mua một cơ hội đi vào giấc mơ, chạy vào trong giấc mơ của thần tượng. Tôi chỉ đành một lần nữa rời núi, lái xe kiếm tiền".

Cảnh ngộ của người lái xe này đúng là làm người khác muốn rớt nước mắt mà. Dương Tam là người có ý chí sắt đá như vậy còn đồng cảm với ông ta.

Ông ấy thành ma rồi mà vẫn không được giải thoát.

Nhưng mà như cô thấy, cái vị ngôi sao bị vợ ông ấy thích mới càng thảm hại hơn một chút.

"Địa phủ mọi người không được hòa ly, à không, không được ly hôn à?".

Lái xe nói: "Khi tôi còn là một tên nghèo mạt rệp, bà xã luôn ở bên tôi, cùng tôi chung hoạn nạn, cũng không thể chỉ vì cô ấy theo đuổi thần tượng mà không cần cô ấy chứ? Tất cả là tại tên mặt trắng (3) kia, là do hắn dụ dỗ bà xã của tôi".

(3) Tiểu bạch kiểm: các chàng trai trắng trẻo được bao nuôi (mang ý mỉa mai).

Dương Tam lập tức rút lại cái sự đồng cảm của mình, hai người này hoàn toàn là một người muốn đánh, một người muốn chịu đòn mà.

"Thế ngôi sao kia là ai?".

"Còn ai vào đây nữa, Từ Xuân Thâm, tôi nói cho cô biết, đừng nhìn tôi như bây giờ mà nhầm, hồi tôi còn trẻ còn đẹp trai hơn hắn nhiều!".

Dương Tam nhìn ông ta, mắt nhỏ, mũi tẹt, đúng là sỉ nhục đối với Từ Xuân Thâm.

"Đầu thai lại lần nữa đi, có lẽ sẽ đẹp trai hơn anh ta đấy". Đời này thì đừng nghĩ tới.

Lái xe lắc đầu, nói: "Đúng là cách biệt thế hệ với mấy cô gái trẻ bây giờ".

...



Nói qua nói lại một lúc cũng tới chợ Âm. Dương Tam rút ra một xấp giấy vàng trả tiền xe.

Hồn ma lái xe hết sức phấn khởi nhận lấy, lại hỏi cô, "Em gái này, lúc em quay về mà trời chưa sáng, có thể ngồi xe tôi về không?".

"Để tính sau đi". Dương Tam xoay người, nhìn chợ Âm ma quái trong đêm, không chút do dự đi vào.

...

Có chút thú vị.

Dương Tam đầy hứng thú quan sát xung quanh, cô phát hiện chợ Âm này không phải toàn là người, còn có hồn ma, yêu quái, bảo vệ trật tự là một đội đạo sĩ và một đội hòa thượng

"Bùa Sấm Sét đây, không nổ không lấy tiền".

"Ngọc Đổi Vận được chính Lăng Tiêu đạo trưởng khai quang, một viên chỉ 9999".

"Tìm đệ tử có căn cốt, đảm bảo xuất khiếu".

Dương Tam bị bao quanh bởi hàng loạt tiếng rao, ù cả tai, cô làm ngơ, đi xem từng quầy một, có thể phát hiện ra pháp khí chân chính từ linh khí xung quanh và mùi của nó. Đối với Dương Tam, phân biệt thật giả chỉ là một cái liếc mắt. Cô đánh giá cả khu vực này có được một phần đồ thật là tốt lắm rồi.

Nhưng cô không muốn mua pháp khí, cần là càng nhiều vật liệu, nhất là ngọc thạch có thể chế tạo pháp khí.

Dương Tam nhanh chóng chọn một cửa hàng nhỏ, tên đúng ba chữ là "Cửa hàng nhỏ" luôn, cũng lợi hại thật. Ngọc thạch nhà bọn họ đắt hơn nhà khác hai phần, nhưng chất lượng đảm bảo, đắt mà xắt ra miếng.

Phụ trách bán hàng là một bác già hói đầu, nói rằng hàng trong tiệm đều niêm yết giá công khai.

Dương Tam chọn ra được mười miếng từ giữa một đống ngọc thạch, tính ra giá hơn ba ngàn.

Ông bác đó nhìn thấy đống mà cô chọn, kinh ngạc liếc nhìn cô một cái – cô bé này ánh mắt cũng hiểm quá rồi đấy, cả giỏ này đều là ngọc thạch thích hợp nhất để chế tạo pháp khí, đều bị cô chọn mất.

Vẻ mặt của ông lúc đầu đen sì như Bao Công, bây giờ lại càng thêm gần gũi hơn, "Cô bé này, có muốn bái sư không?".

Khóe miệng Dương Tam co giật, kỳ quái liếc ông bác một cái, "Ông dũng cảm đấy".

Người đào góc tường (4) của sư phụ cô, trước đó có một người gọi là Linh Bảo Thiên Tôn.

(4) Đào góc tường: Là từ ngữ ẩn dụ chỉ việc cướp người yêu của bạn bè, hoặc kiểu như mua cầu thủ đá banh, thấy đội kia có cầu thủ hay thì hao hết tài lực để chiêu mộ về v.v... Ngoài ra đây còn là từ ngữ chỉ loại tinh thần ham học hỏi, thu nhặt cái mới, ví dụ như khoa học kỹ thuật, hoặc là chỉ việc ăn cắp chất xám. Nói chung là thế, nghĩ rộng kinh hồn.

Thôi, người không biết không có tội, cô tự thấy mình là một người cực kỳ khoan dung, độ lượng.



Cô nói một cách chậm rãi: "Tôi có sư phụ, nếu ông muốn bái tôi làm sư phụ tôi có thể miễn cưỡng xem xét một chút".

Người này tuy hơi lớn tuổi nhưng căn cốt vẫn được.

Cô vừa nói xong thì ngửi được một mùi thơm quen thuộc, cái mùi có thể cướp đi lý trí của cô lại xuất hiện trước mặt cô.

Từ Xuân Thâm đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang đen, che kín bản thân. Nhưng dù che như nào cũng không che lấp được mùi hương từ trên người anh ta, thực sự chính là ánh sáng đom đóm trong đêm tối.

Dương Tam theo bản năng bịt mũi, niệm Đạo Đức Kinh.

"Lão Bắc à, ông cũng có ngày bị từ chối cơ đấy". Chàng trai ở bên cạnh Từ Xuân Thâm trêu chọc, nhìn anh ta hơi quen mắt.

Sau đó chàng trai kia nói với Dương Tam: "Cô đừng nhìn ông ta như vậy, ông ta là Bắc Bất Nhạc, khách khanh của Cung Thanh Dương, nổi tiếng cùng với Lăng Tiêu đạo trưởng đó".

Cô không biết cái tên Bắc Bất Nhạc này, nhưng cô lại biết Cung Thanh Dương, là thánh địa mà Lão Tử truyền đạo.

"Cung Thanh Dương à, tôi biết rồi!".

Một ngàn năm trước, trước khi cô ngủ say thường gặp mấy vị tiên nhân bên đó gặp gỡ luận đạo, cô còn từng mượn cái Chày Hàng Ma của Vi Hộ để đập thịt hổ, da hổ đập bằng chày này còn chắc chắc, miễn bàn về độ dai.

Ôi, đáng tiếc không biết bây giờ Vi Hộ đang ngây người ở cái động phủ nào rồi nếu không cô có thể lại mượn tiếp Chày Hàng Ma của ông ấy.

Bắc Bất Nhạc thấy cô gái đó sau khi biết thân phận của ông thì nhìn ông với ánh mắt ngày càng hiền lành, khóe miệng co rút, hỏi: "Không biết tục danh của lệnh sư là gì?".

Dương Tam phất tay áo, đám ngọc thạch cô mua lập tức chui vào trong.

Con ngươi của Bắc Bất Nhạc gần như muốn lòi cả ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK