Hứa Giai Hâm, mười tám tuổi, cầm tinh con trâu, sinh giờ Kỷ Hợi, ngày Kỷ Dậu, tháng Đinh Mão. Hôm mồng Hai tháng Chín, Hứa Giai Nhạc, em gái của Hứa Giai Hâm đã để lại một lời nhắn trên Weibo của Tiểu Kim, cầu cho chị gái sớm quay về.
Tiểu Kim qua quan hệ nhân quả tìm được Hứa Giai Nhạc, sau đó nắm được ngày sinh tháng đẻ của cô chị. Ngày sinh này là giờ âm, ngày âm, tháng âm, năm âm điển hình, người có ngày sinh như này luôn là mục tiêu yêu thích của đám tu đường tà mà, Tiểu Kim không tránh được có chút lo lắng.
Nó đưa cho Dương Tam để nhờ cô xem xét nơi ở hiện tại của Hứa Giai Hâm.
Dương Tam bấm bấm ngón tay, dựa vào tên, ngày sinh tháng đẻ và bức ảnh bắt đầu tính.
Mỗi lần dùng cái phương pháp này là cô lại bị chuột rút.
Dương Tam hơi cau mày, với năng lực của cô sau khi có tên tuổi thì rất chắc chắn tính ra được phương hướng. Thế nhưng khi cô tính cho Hứa Giai Hâm lại lờ mờ cảm nhận được lực cản, không thể bói ra chính xác phương hướng. Chỉ có thể xác định rằng cô ấy đang ở núi Bình Khê của thành phố L bên cạnh.
Núi Bình Khê là ngọn núi lớn nhất thành phố L, có diện tích khoảng ba mươi kilomet vuông.
"Thú vị đấy". Ánh mắt Dương Tam hơi sáng lên, buồn chán lâu như vậy rồi cuối cùng cũng có việc để làm. Hơn nữa cô cũng muốn biết thần thánh phương nào cản trở việc bói toán của cô.
Dương Tam thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi.
Tiểu Kim nóng lòng muốn thử, "Đại nhân hãy cho em đi với".
Dương Tam liếc mắt nhìn nó, "Đến đó để làm đồ ăn à?"
Tiểu Kim nói: "em đến đó ít nhất cũng mang lại may mắn cho đại nhân".
Dương Tam cũng ngẫm tới việc này, tuy cô cho rằng Tiểu Kim khá yếu, nhưng cũng chỉ là tương đối. Trên thực tế nếu không gặp phải yêu quái hơn ngàn năm thì tự bảo vệ bản thân cũng không có vấn đề gì.
"Được, vậy đi theo ta đi".
Tiểu Hắc đầy mong đợi nhìn Dương Tam, hiển nhiên cũng muốn đi cùng.
Dương Tam kiên quyết cự tuyệt, "Về phần mày, nghĩ cũng đừng có nghĩ".
Cô lấy ra một khối rubik đưa chho Tiểu Hắc, "Khi nào mày có thể hoàn thành trong năm giây thì ta sẽ đưa mày ra ngoài".
Dương Tam đưa cho Tiểu Hắc là rubik bậc ba, lúc trước cô đã tra ở trên mạng, nhanh nhất là năm giây. Nếu Tiểu Hắc có thể hoàn thành trong năm giây nó sẽ phá kỷ lục thế giới. Suy cho cùng Dương Tam chỉ đang kiếm cớ lừa Tiểu Hắc thôi.
Rubik là trò chơi đầu tiên của con người mà Tiểu Hắc tiếp xúc cũng là trò chơi ưa thích của nó. Mỗi ngày ngoại trừ tu luyện nó đều danh thời gian chơi rubik, không nề hà việc lắp đi lắp lại, bây giờ nó đã có thể hoàn thành rubik bậc ba trong hai mươi giây.
Tiểu Hắc gật đầu lia lịa, tràn đầy tinh thần chiến đấu cầm chặt khối rubik.
Trước khi Dương Tam đi đã gọi cho Doãn Văn Giác nhờ chăm sóc ngày ba bữa cơm cho Tiểu Hắc. Doãn đại công tử nghe thấy được làm bảo mẫu thì vui mừng chạy tới, cam đoan với Dương Tam, "Lão đại, cứ tin vào em! Em sẽ chăm sóc cho Tiểu Hắc da lông mượt mà!"
Vẻ mặt Dương Tam dịu đi một chút, "Khi nào về tôi sẽ cho cậu mấy lá bùa". Tên đàn em này vẫn khá đáng tin cậy.
Chỉ là Dương Tam không biết, tên đàn em đáng tin cậy trong mắt cô, sau khi cô đi lập tức choàng cổ Tiểu Hắc với vẻ thân thiết, "Anh Hắc à, quả đào anh thích ăn em đã cho người vân chuyển tới bằng đường hàng không rồi".
"Đến lúc đó anh có thể vẽ thêm mấy lá bùa gọi mưa đó nhá".
Tuy rằng bùa của anh Hắc chỉ làm ra vài hạt mưa nhưng cũng đủ cho mấy trò đùa của Doãn Văn Giác.
Tiểu Hắc suy nghĩ một chút rồi duỗi năm ngón tay ra, nước miếng cũng sắp chảy cả xuống.
Doãn Văn Giác lập tức đồng ý, "Được, em sẽ cho người mang đến năm thùng".
Một người một gấu đều có thứ mình cần, ở chung rất hòa hợp.
...
Do một cái đầu tóc đỏ chói mắt cực kỳ nổi bật, trên đường đi Tiểu Kim liên tục được hỏi làm tóc ở đâu.
Tiểu Kim lướt qua tất cả, cùng Dương Tam ngồi tàu điện đến thành phố L. Đi tàu điện mất một tiếng rưỡi. Nhưng núi Bình Khê xa xôi, nếu đi xe buýt từ trung tâm thành phố phải mất hai tiếng.
Đến gần tối Dương Tam mới đến núi Bình Khê, một nửa bầu trời được bao phủ bởi những rặng mây đỏ rực rỡ như thể bầu trời đang bốc cháy vậy.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía núi Bình Khê, núi rừng rậm rạp xanh tươi ở giờ phút này lại lộ ra mùi vị nguy hiểm kỳ lạ như một con dã thú khổng lồ lượn lờ ở đó, luôn chuẩn bị mở cái miệng như một chậu máu khổng lồ.
Gió từ trên núi thổi qua khiến cô cau chặt mày, "Có mùi hôi thối chết chóc".
Con người có thể không ngửi được nhưng với Dương Tam mà nói thì mùi đó quá rõ ràng, như thức ăn hỏng thả vào cái cống mười ngày vậy.
Cô xoa mũi rồi tự làm cho mình một câu thần chú, lúc này mới làm cô thấy dễ chịu hơn. Cô lại lấy ngày sinh của Hứa Giai Hâm ra bói một lần nữa vẫn không ra vị trí cụ thể, chỉ có thể chắc chắn cô ấy đang ở trên núi.
"Đi nào, lên núi thôi!". Nói với Tiểu Kim xong cô lấy kiếm gỗ đào ra, đứng trên thân kiếm, ngự kiếm theo gió mà đi. Ngọn núi này lớn như vậy nếu đi bộ đến ngày mai cũng chẳng đi sâu vào bên trong được.
...
Dương Tam từ dưới đất đứng dậy xoa mũi. Cây cối trong khu rừng này càng vào sâu càng thêm dày đặc. Kiếm gỗ đào lại thiếu thông mình, chỉ biết đi đường thẳng, không biết chuyển hướng, vừa rồi thiếu chút nữa là đâm vào cây.
Dương Tam chỉ tiếc rèn sắt không thành thép (1) nhìn cây kiếm gỗ đào, cuối cùng cũng cất nó đi.
(1) ví với việc yêu cầu nghiêm khắc với người khác, mong muốn họ tốt hơn.
"Mày thấy nên đi bên nào?", cô quay đầu lại hỏi Tiểu Kim.
Tiểu Kim không chút do dự chỉ về phía Nam, "Bên kia", nó hoàn toàn trả lời bằng trực giác.
Dương Tam gật đầu đồng ý, "Ta cũng thấy nên đi bên kia".
Lúc này mặt trời đã lặn, bóng tối bao phủ ngọn núi. Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng họ đi đường. Sự im lặng kỳ quái này rõ ràng là không bình thường, một ngọn núi lớn như thế này theo lý mà nói phải có rất nhiều động vật mới phải. Nhưng cho đến bây giờ đừng nói là thỏ, đến con chim cũng chưa thấy nốt.
Như thể ngọn núi này không còn động vật nào khác ngoài họ.
Nếu người bình thường ở trong một môi trường như vậy đã không thể kiềm chế được sợ hãi, thời gian ở trong hoàn cảnh yên tĩnh này lại đặc biệt dài. Dương Tam thì chẳng sao, cả đời này cô chỉ sợ mỗi đói.
Đi được khoảng một tiếng, Dương Tam nghe thấy tiếng đánh nhau ở phía trước, mờ hồ còn có tia sáng phát ra.
Dương Tam kéo Tiểu Kim, bước chân như gió chớp mắt đã đến được khu rừng phía trước.
..
Bắc Bất Nhạc ném ra lá bùa cuối cùng trên người, khiến cho sấm sét đánh vào một con ma hổ vồ (2) ở gần đó tan thành khói, nhưng đây là lá bùa cuối cùng trên người ông. Trận chiến này khó khăn hơn ông tưởng, tất cả bùa trên người ông đều đã sử dụng hết.
(2) ma hổ vồ: theo truyền thuyết, người bị hổ vồ ăn thịt biến thành ma, không dám tách ra khỏi hổ mà còn giúp hổ ăn thịt người khác.
Ông nắm chặt thanh kiếm trong tay, dùng sức cắn đầu lưỡi chuẩn bị phun một ngụm máu trên kiếm, sử dụng đạo pháp tinh lọc những con ma hổ vồ này – mặc dù điều này sẽ làm ông giảm thọ mười năm.
Một giọng nói trêu chọc vang lên, "Tôi bảo này, ông đang định cắn lưỡi tự tử đấy à?"
Cùng lúc đó một ngọn lửa nóng rực thiêu đốt những con ma hổ vồ, khiến chúng gào lên một tiếng thảm thiết trước khi chết. Nói cũng lạ, ngọn lửa đó như nước biển dâng nhưng lướt qua Bắc Bất Nhạc, không làm ông bị thương.
Bắc Bất Nhạc ngồi phịch xuống đất, ngạc nhiên mừng rỡ nhìn về phía người đang tới, "Sư phụ Tiểu Dương!"
"Ha ha ha", ông không nhịn được cười vang, giây tiếp theo thì ra sức ho – vừa rồi cười quá kịch liệt nên bị sặc rồi.
Dương Tam từ trên cao nhìn xuống, "Cái bộ dạng này của ông nhếch nhác thật đấy".
Máu trộn lẫn với bụi đất trên quần áo của Bắc Bất Nhạc, vị khách khanh này của Thanh Dương Cung hiếm khi nào lại có bộ dạng thảm hại như này.
Mấy con ma hổ vồ ban nãy bốc mùi hôi thối, Dương Tam ăn không vào nên đem đốt sạch. Ma hổ vồ là người bị hổ ăn thịt sau đó biến thành ma, trở thành nanh vuốt của hổ, giúp hổ làm điều ác, câu thành ngữ giúp hổ làm điều ác chính là ra đời như vậy.
Bắc Bất Nhạc bị cô cười nhạo không những không tức giận mà còn cực kỳ vui mừng. Có Dương Tam ở đây thì không cần lo lắng an nguy của bản thân rồi.
Dương Tam nhìn vết thương của ông mơ hồ biến thành màu đen, liền biết ông vừa bị con ma hổ vồ bắt được, vết thương có độc. Đôi môi của Bắc Bất Nhạc có màu xanh không lành, sắc mặt tái nhợt.
Cô lấy ra một viên thuốc ném qua.
Bắc Bất Nhạc nuốt vào, cảm thấy một dòng nước ấm di chuyển trong cơ thể, cánh tay ban đầu mất cảm giác đã có dấu hiệu khôi phục.
"Cảm ơn sư phụ Tiểu Dương!" Ông chắp tay nói lời cảm ơn, hiểu rằng mạng của mình đã giữ được.
Dương Tam nói một cách nghiêm túc, "Một viên một vạn!", cô không làm ăn thua lỗ.
Bắc Bất Nhạc ho khan một tiếng, "Khi nào xuống núi tôi sẽ chuyển tiền cho cô!". Bây giờ làm gì có ai mang tiền mặt trên người đâu.
Dương Tam hỏi: "Sao ông lại đến đây?". Cô là đến tìm Hứa Giai Hâm, nhưng thấy con ma hổ vồ vừa rồi, Dương Tam thấy Hứa Giai Hâm chỉ sợ cũng không có kết cục tốt, e rằng đã thành một trong số chúng. Cũng không biết làm sao mà một cô bé lại chạy đến chỗ này.
Vẻ mặt Bắc Bất Nhạc trở nên nghiêm nghị hơn, "Bởi vì một thời gian trước vài dân làng biến mất sau khi vào ngọn núi này, cả những cảnh sát đi tìm cũng mất tích. Tên tiểu tử nhà họ Triệu thấy không ổn nên đã thông báo cho chúng tôi".
"Tôi đến sớm hơn bọn họ nên vào xem trước", Bắc Bất Nhạc cũng là một kẻ tài cao gan lớn mới dám đi vào một mình, rốt cuộc cũng là do ông coi thường bản lĩnh của bọn ma hổ vồ này, thiếu chút nữa mất mạng.
Bắc Bất Nhạc nói: "Những con ma hổ vồ này vậy mà lại có thể sử dụng thần chú Đạo gia, tôi không để ý nên mới bị thương".
Bây giờ ông cũng đã gần bình phục hẳn, đứng dậy thổi thổi bụi đất bám trên thanh kiếm.
Dương Tam nhíu mày, ngửi thấy có mùi âm mưu trong đó.
Bắc Bất Nhạc tiếp tục nói: "Tôi thấy những người khác muộn nhất là mai sẽ đến, hay là chúng ta xuống núi trước, ngày mai cùng nhau đến đây đối phó với yêu vật trong núi?"
Dương Tam nói: "Đã đến đây rồi còn đi đâu nữa". Cô cũng không muốn đi vô ích. Hơn nữa theo đánh giá tình hình hiện tại, rất có thể trong núi có con Hổ yêu có chút đạo hạnh. Nếu tiêu diệt thành công chắc sẽ có công đức như lần trước giết thuồng luồng. Công đức lần trước mang ra nấu ăn đã gần hết, Dương Tam tham ăn không muốn có nhiều người chia sẻ công đức với mình.
Bắc Bất Nhạc tận tình khuyên can, "Nhưng yêu quái bên trong chỉ sợ không bình thường, rất nguy hiểm".
Dương Tam nghiêm túc phủ nhận, "Đối với ông là nguy hiểm nhưng đối với tôi thì chẳng nguy hiểm chút nào". Bắc Bất Nhạc dù có bản lĩnh cũng chỉ mới vài chục năm, còn chưa bằng được Tiểu Kim đâu.
Bắc Bất Nhạc: "..."
Đau lòng quá! Đây chính là sự khác biệt giữa người với người à?