• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những tia nắng mai chiếu rọi trong khu rừng, Hứa Giai Hâm và Dư Dung là hồn ma nên không thể hiện thân dưới ánh mặt trời. Dương Tam dứt khoát quăng ra hai cái ô che cho bọn họ.

Hứa Giai Hâm giấu những người còn sống sót trong một cái hang có diện tích khoảng mười mét vuông, tổng cộng có tám người trong đó, những ngày này họ đều sống sót bằng quả dại. Đáng sợ hơn cả đói khát chính là cái chết có thể ập tới bất cứ lúc nào sau khi bị phát hiện.

Lúc Dương Tam nhìn thấy bọn họ, tất cả đều tiều tụy. Sau khi xác nhận đúng là Dương Tam và Bắc Bất Nhạc đến cứu mình, bọn họ đều không kìm được nước mắt.

Bắc Bất Nhạc nói: "Tôi đưa bọn họ xuống núi trước". Đưa được những người này trở về bình an vô sự còn quan trọng hơn cả việc bắt được Hổ Yêu.

Dương Tam liếc mắt nhìn Tiểu Kim một cái rồi nói: "Tiểu Kim sẽ đi cùng ông. Tôi có thể tự mình đối phó với con Hổ Yêu này".

"Đi thôi".

Dương Tam ho khan một tiếng, lấy ra mấy lá bùa phát cho mọi người, sau đó nói với Bắc Bất Nhạc vẫn đang tràn đầy vui vẻ, "Tiền bùa này sẽ tính cho ông!".

Vẻ mặt vui mừng của Bắc Bất Nhạc cứng lại, "Được rồi".

Nhìn bóng dáng đoàn người đi khuất tầm mắt, Dương Tam thản nhiên nói: "Đưa tôi đi gặp con Hổ Yêu đó".

Hứa Giai Hâm vẫn cố gắng thuyết phục cô: "Con Hổ Yêu kia thực sự rất lợi hại".

"Nhưng ta lợi hại hơn". Dương Tam hơi mất kiên nhẫn nói: "Đừng nhiều lời nữa! Đánh nhanh thắng nhanh đi".

Hứa Giai Hâm thấy cô tràn đầy tự tin, chỉ đành bỏ ý định thuyết phục cô.

....

Hang động của Hổ Yêu còn lớn hơn so với tưởng tượng, chướng khí đen kịt bao trùm trong hang, mùi hôi thối dường như khiến người ta phát ngất - Dương Tam lại tự đọc cho mình một câu thần chú ngăn cách lần nữa. Miệng hang lấp đầy xương trắng, không biết đã chôn vùi bao nhiêu sinh mạng.

Ở trung tâm hang động, một con hổ khổng lồ đang nằm tròn trên mặt đất, thân hình cao lớn hơn mười thước, tiếng ngáy vang như tiếng sấm.

Cảm thấy có sự tiếp cận của người lạ con hổ mở mắt ra, ánh mắt lóe ra những tia sáng lạnh lẽo, đó là ánh mắt nhìn con mồi. Ánh mắt nó dừng lại trên người Dương Tam, vẻ mặt có chút lưỡng lự, "Nhìn ngươi có chút quen mắt, hãy xưng tên cho ta".

Dương Tam không có ấn tượng với nó, con hổ có vị tanh tưởi như vậy nếu cô đã thấy thì không thể không có ấn tượng được, "Dương Tam".

Có điều con hổ này dường như tu luyện công pháp tà ác nên mới có mùi như vậy.

Dương Tam!

Con hổ khổng lồ vốn dĩ đang tàn nhẫn vô tình nghe thấy cái tên này cũng không thể tin được mà mở to mắt ra nhìn.

Dương Tam! Đó chính là truyền thuyết trong Yêu giới, là sự tồn tại có thể trị bọn tiểu yêu khóc đêm. Nghe đồn nàng đi đến đâu là ăn đến đó. Đi tới đâu cũng đào sâu tới ba tấc đất, cỏ cây không còn cọng nào. Bất kể là yêu lớn hay bé, bất kể có chỗ dựa hay không đều không trốn được khỏi miệng nàng. Tộc Hổ nhà nó lại càng là nạn nhân, không biết có bao nhiêu tổ tiên đã vào bụng nàng.

Đáng ghét nhất là con mụ này còn ở trước mặt người nhà nạn nhân còn nói một câu: "Ông cố nội nhà ngươi ăn dai lắm, không biết ăn ngươi thì như nào?"

Cái nỗi hận này thực sự không bút mực nào kể hết được.

Khi còn nhỏ, mẫu thân nó thường cầm bức tranh của Dương Tam ra hù dọa nó: "Nếu con không tu luyện tử tế, ra cửa sẽ gặp phải Dương Tam!"

Năm đó khi truyền ra tin tức Dương Tam không vượt qua thiên kiếp, nhiều yêu quái còn đốt pháo ăn mừng sự kiện trọng đại này suốt một tháng. Tộc Hổ nhà nó còn âm thầm lấy ngày Dương Tam độ thiên kiếp thất bại làm ngày sinh mới.

Bây giờ bóng ma thời thơ ấu lại nghênh ngang xuất hiện trước mặt nó.

Thân hình Hổ Yêu phản xạ có điều kiện run cầm cập, trong đầu không ngừng vang lên lời nói kia của mẫu thân,.

"Nếu con không tu luyện tử tế, ra cửa sẽ gặp phảo Dương Tam!"

Hổ Yêu ấm ức: rõ ràng nó đã liều mạng tu luyện rồi cơ mà, có thể gọi là cô Ba liều mạng của tộc hổ nữa, thế nào còn gặp phải sát tinh này?

Chạy! Nhất định phải chạy!

Cái ý nghĩ này vừa mới hiện ra, lập tức hóa thành hành động.

Con hổ khổng lồ hóa thành một vệt sáng, lấy hết sức bình sinh mà chạy ra ngoài, chỉ sợ chậm một bước sẽ đi vào vết xe đổ của tổ tiên.

Dương Tam hơi nheo mắt, Dây Trói Yêu từ trong tay áo buộc chặt con hổ bằng tốc độ ánh sáng, còn cực kỳ có linh tính mà thắt một cái nơ bướm.

Dương Tam lạnh lùng nói: "Ta nói là ngươi có thể đi rồi à?"

Con cọp mẹ mới vừa có bộ dạng Tổng Giám đốc ngang ngược, lạnh lùng nghe vậy rớm nước mắt khuất nhục ở lại.

...

Dư Dung và Hứa Giai Hâm cảm giác như mình mới nằm mơ, Hổ Yêu hung ác đẫm máu cướp đoạt sinh mạng của người khác ở trước mặt Dương Tam lại giống như một con mèo ngoan ngoãn, không, nói nó là con mèo đã là coi trọng nó rồi. Khiến cho các cô không nhịn được mà nghi ngờ có phải mình xuất hiện ảo giác hay không.

Dương Tam bịt mũi, bắt đầu tìm kiếm đồ vật trong động của Hổ Yêu. Càng lục lọi càng điên tiết! Một con Hổ Yêu không đến một ngàn năm trăm tuổi, thế mà pháp khí còn nhiều hơn cả mình! Đáng ghét! Tuy rằng cô cũng chướng mắt mấy cái pháp khí này nhưng có thể dùng để tặng đàn em.

Như Chuông Mê Hoặc có thể làm cho người ta sinh ra ảo giác, chiếc móc sắt có thể làm vũ khí, mai rùa đen còn là một công cụ phòng ngự cũng không tệ...

Xét thấy con Hổ Yêu này nghiệp chướng nặng nề, cô đành chí công vô tư thu lại hết mấy cái này vậy!

Trước mặt Hổ Yêu nàng cứ như vậy vơ vét hết tất cả những gì nó sưu tầm được hơn một ngàn năm qua vào túi của mình, ngay cả vàng bạc cũng không tha.

Trong mắt Hổ Yêu toàn là máu, công pháp nó tu luyện vốn dĩ dễ tức giận, dễ kích thích. Có điều Dây Trói Yêu đang nhẹ nhàng trói chặt khiến nó không thể nhúc nhích, chỉ có thể bày ra vẻ mặt đau xót muốn chết.

Dương Tam cuối cùng cũng tìm ra công pháp con hổ này tu luyện - Cửu Chuyển Huyền Công, mà đây có phải là Cửu Chuyển Huyền Công lậu không nhỉ? Cửu Chuyển Huyền Công có một cái tên được biết đến rộng rãi hơn là Huyền Công, công pháp tu hành của Dương Tiễn, có thể khiến xác thịt thành thánh. Con Hổ Yêu này chắc là muốn đi lên con đường này.

Cô lật nhìn vài tờ, không nhịn được mà cười nhạo một tiếng. Cái này mà là Cửu Chuyển Huyền Công cái nỗi gì, khẩu quyết hoàn toàn bị động tay động chân. Càng luyện về sau người càng nóng nảy, chẳng trách con Hổ Yêu này cần ăn những cô gái sinh ngày âm, tháng âm, năm âm.

Sau khi tu luyện xong, tất cả công lực của Hổ Yêu sẽ ngưng tụ ở yêu đan của nó. Như một số tu sĩ vì để thu được yêu đan mạnh mẽ sẽ sắp xếp cho người khác học công pháp này. Luyện xong công phá này cuối cùng chỉ thành may áo cho người khác mà thôi.

Dương Tam chau mày suy tư, mang cho Hổ Yêu công pháp này, dã tâm nhâm hiểm thật. Bản thân vấn đề này đã lộ ra điểm đáng ngờ nghiêm trọng, Hổ Yêu quanh năm ở trong núi, Tề San đang yên đang lành chui vào trong núi làm gì?

Cô giơ quyển sách trong tay lên: "Ai đưa cho mày quyển sách này?"

Hổ Yêu bày ra một dạng không khuất phục trước quyền thế.

Dương Tam hừ một tiếng, lặng lẽ châm một nhúm Thái Dương Chân Hỏa.

Hổ Yêu co rúm lại, "Là, là sáu mươi năm trước ta gặp được một tên đạo sĩ, hắn vì giữ mạng đã mang công pháp này hiến cho ta".

Sau khi tóm được người, Hổ Yêu sẽ bắt họ tu luyện, nếu có thiên phú tu luyện sẽ được giữ lại, chờ tu luyện gần xong thì ăn thịt, điều này cũng làm cho thực lực của nó tiến triển cực nhanh.

Dương Tam hỏi: "Mày còn nhớ rõ hắn trông như nào không?"

Hổ Yêu nói: "Hắn thiếu mất một ngón chân, mặt vuông, sau tai có cái nốt ruồi đỏ".

Hổ Yêu gặp người đó lọt vào mắt mình, vố dĩ muốn đem làm áp trại trượng phu, kết quả là tên nhóc đạo sĩ kia trốn rõ là nhanh.

Dương Tam lại hỏi thêm mấy vấn đề, bao gồm cả việc làm sao tìm được Tề San. Theo lời Hổ Yêu nói, Tề San là người đầu tiên nó ăn trong năm nay, sau khi cô ta thành Ma Hổ Vồ, chủ động phục vụ cho Hổ Yêu. Những chuyện khác nó cũng hỏi một nói mười.

Dương Tam hỏi được tương đối, bổ một nhát kiếm gỗ đào về phía Hổ Yêu, chém nó thành hai nửa.

Vẻ mặt kinh hãi của Hổ Yêu còn lưu lại trên mặt, như là chất vấn cô: "Rõ ràng nó đã thành khẩn khai báo, vì sao vẫn muốn giết nó?"

Dương Tam thản nhiên nói: "Tao cũng đâu có nói là không giết mày đâu chứ".

Công đức màu vàng rơi vào tay cô bị cô giữ lại.

Dương Tam tuy rằng thích ăn uống nhưng cũng không phải bạ đâu ăn đấy.

Cô lấy ra nội đan, bảo ăn thì cô ăn không nổi rồi. Có điều cái thứ này, đến lúc đó có thể luyện chế ngoại đan, dùng nổ đối thủ, có thể gọi là tự nổ, một phát chết luôn! Sau khi lấy nội đan ra, Dương Tam dùng lửa thiêu Hổ Yêu thành tro.

Dư Dung và Hứa Giai Hâm nhìn thấy kẻ thù hóa thành tro bụi, vừa đau thương cũng xua tan hận thù, sau đó lại thấy mông lung.

Dương Tam bình tĩnh hỏi: "Các cô có tính toán gì không? Muốn đầu thai chuyển thế không?". Hai cô gái này ở trong hoàn cảnh như vậy mà vẫn có thể hòa thuận với nhau, cùng cứu giúp người khác, kiếp sau chắc hẳn có thể đầu thai tốt.

Cô dừng lại một chút, bổ sung thêm: "Ở đây tôi có một phương pháp tu luyện thích hợp với quỷ tu, nếu như các cô không muốn đầu thai, thật ra có thể chuyển qua quỷ tu, ngày sinh tháng đẻ của hai người rất thích hợp chuyển quỷ tu".

Dĩ nhiên là đàn em càng nhiều càng tốt rồi.

Dư Dung chần chừ một lúc rồi nói: "Tôi sẽ đầu thai chuyển thế". Cô đã thành công cứu được em gái ra, coi như là đã giải quyết xong tâm sự. Cô càng muốn làm con người hơn là làm quỷ.

Hứa Giai Hâm rốt cuộc cũng không buông bỏ được người nhà, "Tôi chuyển quỷ tu".

Nếu có thể gặp lại người thân thì tốt quá rồi.

Bản thân Dương Tam cũng coi trọng Hứa Giai Hâm hơn, tính tình và thiên phú của cô ấy rất phù hợp đi con đường này. Giọng nói của cô có chút vui vẻ, "Đi nào, chúng ta cùng trở về thôi".

Dứt lời, cô thả Tề San ra, gọi quỷ sai đến.

Hai tên quỷ sai nhanh chóng xuất hiện trước mặt cô, cả người đầy âm khí.

Dương Tam liếc mắt nhìn bọn chúng, cả hai đều là gương mặt mới. Trong đó ánh mắt của một tên quỷ sai có nốt ruồi dưới cằm liên tục bắn về phía cô.

Dương Tam tức giận nói: "Nhìn cái gì mà nhìn?"

Quỷ sai kia rụt cổ, cười ngại ngùng: "Chỉ là nhìn ngài có chút quen mắt".

Dương Tam thầm nghĩ: bản thân mình ngủ say một ngàn năm, lẽ nào truyền thuyết về mình vẫn còn lưu truyền dưới địa phủ? Cái này đúng thật là chả còn cách nào khác, dù sao cô lợi hại như vậy, muốn khiêm tốn cũng không được.

Cô nói qua một chút về chuyện của Dư Dung và Tề San, sau đó lại cảm thấy mình làm chuyện thừa. Đợi đến khi xuống địa phủ, dùng Gương Tam Sinh chiếu một cái, những chuyện Dư Dung và Tề San gặp phải đều sẽ rõ ràng.

Tuy quan hệ giữa cô và Diêm Vương không tốt lắm, những cũng không thể phủ nhận đối phương là một người công bằng.

Hai tên quỷ sai gật đầu liên tục, một người một quỷ, so với Tề San, Dư Dung được đối xử tử tế hơn nhiều, Tề San là bị trực tiếp xiềng xích lại.

Trước khi đi, quỷ sai lúc nãy nhìn cô một lúc lâu không nhịn được mở miệng hỏi: "Ngài là Dương Tam, Dương đại nhân phải không ạ?"

Dương Tam hơi vuốt vuốt cằm, "Người nhận ra ta à?"

Quỷ sai hết sức phấn khởi nói: "Nhận ra! Trong phòng Diêm Vương đại nhân đều treo tranh của ngài!"

Dương Tam tự nghĩ đến cảnh tượng kia một chút, thấy lạnh cả người. Cái tên mặt quan tài kia không phải thầm thích cô đấy chứ?

Quỷ sai lại nói tiếp: "Mỗi lần Diêm Vương gia mất hứng đều phi dao vào bức tranh, sau đó tâm trạng sẽ tốt hơn nhiều, không giận cá chém thớt lên người chúng tôi. Trên dưới địa phủ chúng tôi đều cảm ơn ngài, ngài thật đúng là người tốt!"

Sau khi nói xong, quỷ sai làm một cái lễ với cô, lấy ra một cái máy ảnh - thế mà còn là máy ảnh SLR (1), chụp vài tấm ảnh của Dương Tam rồi bỏ chạy mất dép.

Dương Tam nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt tay.

Tên Diêm Vương chết tiệt, ta sẽ không để cho ngươi yên đâu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK