Cô mang theo một ít thổ sản thôn dân tặng rồi đi về, trong đó có một cô bé tặng cho cô một túi trái cây tự hái ở trong núi. Quả có màu đỏ rực, ăn chua chua ngọt ngọt ngon miệng, rất hợp khẩu vị của Dương Tam.
Cô quyết định sau khi về phải trồng cây này, chờ khi nó lớn là cô tha hồ ăn. Đáng tiếc cô không có Dương Chi Cam Lộ, nếu không hạt này chỉ cần một phát là có thể nảy mầm kết quả. Thôi, là một đại yêu sống dai, cái cô có là thời gian để đợi. Chờ đợi cho cây cối lớn lên lại càng cho ra món ngon hơn.
Khi họ về đến nhà đã là ngày Sáu tháng Chín.
Còn chưa mở cửa đã nghe thấy tiếng hoan hô của Doãn Văn Giác, "Ha ha ha, cuối cùng tôi cũng thắng cậu rồi!"
Doãn Văn Giác và Tiểu Hắc nghe thấy tiếng mở cửa, đồng thời quay đầu. Trên mặt Doãn Văn Giác dán đầy giấy, gần như không thấy rõ mặt mũi, Tiểu Hắc thì còn may, chỉ dán có hai tờ. Trước mặt hai người rải rác một đống tú lơ khơ.
Rõ ràng, một người một gấu đang chơi bài giết thời gian, mà xem cái tình hình này, Doãn Văn Giác thua nhiều thắng ít.
Dương Tam liếc nhìn Doãn Văn Giác một cách khinh bỉ, "Đánh bài còn thua cả Tiểu Hắc, cậu thật sự là có tương lai quá đấy".
Doãn Văn Giác không thấy mất mặt tí nào, "Lão Đại, là do Tiểu Hắc quá lợi hại, em cảm thấy dù là ông nội em đánh với cậu ấy cũng là thua nhiều thắng ít". Chỉ số thông minh của Tiểu Hắc cơ bản không giống một con gấu, còn thông minh hơn cả con người nữa.
Dương Tam nhìn xung quanh nhà một lần, sạch sẽ, sáng sủa, không có một hạt bụi. Cô hài lòng gật đầu, ném cho cậu ta năm lá bùa sấm sét để chơi.
"Nếu gặp phải yêu quái, ném lá bùa này ra, đạo hạnh dưới năm trăm năm, một phát bổ trúng".
Doãn Văn Giác sung sướng nhận lấy bùa.
Sau khi về đến nhà, Dương Tam thả Hứa Giai Hâm ra, dạy cô pháp quyết quỷ tu.
Sau khi Doãn Văn Giác nhìn thấy Hứa Giai Hâm thì bị hoảng sợ, sau đó vây quanh một câu sư muội, hai câu sư muội.
Dương Tam tức giận nói: "Cậu là đệ tử của ta từ bao giờ hả?"
Doãn Văn Giác lý lẽ hùng hồn nói: "Em mỗi ngày phụ trách quét dọn nhà cửa, như trong tiểu thuyết huyền huyễn, chính là đệ tử thô sử nhá! Đệ tử thô sử cũng là đệ tử mà!"
Dương Tam bị hắn nói cho hết nói nổi, bàn về xuôi theo chiều gió, Doãn Văn Giác có thể xem là nhân tài. Tuy cậu ta mặt dày nhưng hiểu được cách nhìn sắc mặt người khác, bình thường cũng không làm người khác khó chịu, vì vậy Dương Tam cũng mặc kệ cậu ta.
Cô quay về phòng mình, thầm đọc khẩu quyết, hồn phách chui xuống đất.
...
Dương Tam đến địa phủ cũng nhiều lần, có thể nói là ngựa quen đường cũ. Có điều hơn một ngàn năm không đến, địa phủ lại xảy ra biến hóa long trời lở đất.
"Tinh chất cấp ẩm ARTDECO, một trăm Minh tệ, không mặc cả!"
"Áp phích do đích thân Từ Xuân Thâm ký tên, chỉ hai mươi Minh tệ! Bán phá giá để thanh lý cửa hàng đây!"
"Xe hiệu Ferrari, chỉ mười vạn Minh tệ một chiếc là có Ferrari mang về nhà!"
"Mận hiệu Dương Sơn, chỉ cần mười Minh tệ, thích hợp nhất để uống canh Mạnh bà!"
Dương Tam nhìn sạp hàng nhộn nhịp trước cầu Nại Hà, khóe miệng giật giật. Nơi này cũng có không khí sinh hoạt sung túc quá đấy, trong chớp mắt cô còn tưởng mình đi nhầm địa bàn, bản thân vẫn còn đang ở nhân gian cơ.
Quỷ hồn vây chặt các sạp hàng, liên tục mặc cả, vài quỷ sai phụ trách duy trì trật tự, nếu có quỷ hồn gây sự sẽ bị roi đánh tới tấp.
Mạnh Bà ngồi bên cầu, trong tay đang cầm một quyển sách, đọc một cách say sưa.
"Tiểu Mạnh!" Dương Tam bay tới trước mặt chào hỏi cô ấy.
Mạnh Bà nghe thấy cách xưng hô này - mấy ngàn năm nay chỉ có một người gọi cô ấy như vậy, cô vui mừng ngẩng đầu, "Dương Tam! Cô vẫn còn sống!"
Dương Tam lau mồ hôi: "... Ừ, tôi vẫn còn sống".
Mạnh bà là người trong tộc Hậu Thổ, hai ngàn năm trước tiếp quản chức Mạnh Bà.
Mạnh Bà gặp được bạn tốt thì cực kỳ vui mừng, "Tôi đã nói tai họa ở lại nghìn năm mà, cô chắc chắn không thể chết dễ dàng như vậy được".
Dương Tam đen mặt: "Còn nói nữa tôi đánh cô đấy!"
Mạnh Bà hỏi: "Cô đến Địa phủ làm gì đấy? Đến tìm Diêm Vương đánh nhau à?"
Dương Tam lắc đầu, "Tôi định mượn Gương Tam Sinh một chút!"
Mạnh Bà đột nhiên hiểu ra, nói: "Tôi thấy hai ngày nay Diêm Vương tâm trạng đang tốt, cô có thể đi mượn thử xem". Cô cũng dặn dò thành khẩn, "Các cô đừng có nói chuyện không vào rồi lại đánh nhau đấy".
Dương Tam nhìn vào cái nồi canh Mạnh Bà ở trước mặt, canh Mạnh Bà màu đỏ nhưng bọt lại vừa xanh lam lại vừa xanh lá, kinh dị khỏi nói. Cô chỉ liếc một cái là không có hứng uống luôn.
"Cô làm cái mùi vị gì đấy?"
Mạnh bà thở dài, "Nồi này là sản phẩm thất bại, vốn là tôi muốn làm canh bảy màu, bảy vị, tiếc là thất bại. Tôi đã đọc những công thức trong sách của nhân gian. Đợi tôi thành công tôi sẽ gửi cho cô một nồi nhá! Cô bây giờ đang ở đâu cho tôi địa chỉ đi".
Dương Tam toát mồ hôi lạnh, "Hay là thôi, để cho Diêm Vương uống đi! Ông ta ngày nào cũng chăm chỉ xử lý công văn, rất là vất vả, cần được bồi bổ thật tốt!"
Mạnh Bà nghiêng đầu, "Cô nói cũng đúng".
Thành công trong việc gây họa cho người khác, tâm trạng của Dương Tam cực kỳ tốt, hàn huyên với Mạnh Bà một chút chuyện linh tinh rồi đi tìm Diêm Vương.
...
Mặt xanh nanh vàng nhìn thấy đã khó ưa, có một loại uy nghiêm lạnh lùng.
Dương Tam day trán nói: "Mỗi lần nhìn mặt ngươi ta đều cảm thấy đau mắt".
"Tốt nhất là đau mù mắt ngươi luôn đi". Âm thanh của Diêm Vương trầm thấp, lạnh như băng tuyết tháng Mười Hai, khi nói chuyện còn có một luồng khí lạnh.
Dương Tam nói: "Không được, ngươi trở lại hình dạng như cũ đi".
Diêm Vương lạnh lùng cười một tiếng, "Không có việc gì thì cút nhanh đi".
Tuy nói vậy, tay hắn phất một cái, mặt mũi vốn dĩ đang hung tợn lại biến thành một khuôn mặt búng ra sữa, nhìn giống như bạn học cấp ba hàng xóm vậy. Đây cũng là nguyên nhân mà Diêm Vương không lấy khuôn mặt thật, rất chi là mất uy nghiêm.
Dương Tam nói một cách hùng hồn, "Tôi đến mượn Gương Tam Sinh dùng một tí!"
Diêm Vương từ chối không thương tiếc, "Nghĩ cũng đừng hòng!"
Dương Tam nhăn mũi, "Tôi phải biết rõ ai làm chủ ở phía sau, nếu không biết đâu đối phương sẽ lại làm ra những chuyện xấu xa nữa thì sao, chẳng nhẽ ông lại muốn trơ mắt nhìn người bị hại tăng lên hay sao?"
Lấy cái cớ chí công vô tư này là hữu dụng nhất đối với Diêm Vương.
Diêm Vương hơi cau mày, "1762 năm về trước, cô đã mượn Gương Tam Sinh một lần, kết quả là vì cô thấy con cua này ăn ngon, dùng Gương Tam Sinh xem cả đời nó, tìm được dòng tộc nhà nó, một lưới bắt sạch".
Dương Tam nhìn hắn đầy khiếp sợ, "Chuyện đã hơn 1700 năm mà ngươi vẫn còn nhỡ rõ thế!"
Diêm Vương lặng lẽ rút ra một cuốn sổ nhỏ, tiếp tục lật xem, "1869 năm trước, cô lại mượn Gương Tam Sinh, sau đó đi nói cho Hồ ly tinh ở núi bên cạnh kiếp trước của nàng ta là con bọ hung, khiến hồ ly tinh đó tức giận khóc suốt bảy ngày bảy đêm".
"2185 năm trước..."
Dương Tam nghe Diêm Vương liệt kê một loạt lịch sử đen tối của mình mới thấy trước kia bản thân đúng là rất đáng ghét.
Cô giơ tay nói: "Lần này là thật này! Lần này là tôi làm việc tốt mà!" Làm nhiều việc xấu kết cục chính là khi làm việc tốt người ta cũng chẳng tin.
Thật ra trong lòng Diêm Vương cũng rõ mục đích đến đây lần này của Dương Tam, nhưng mà khó có cơ hội chiếm thế thượng phong, cho nên phải tận dụng tốt cơ hội tổn hại cô. Nếu không phải có chuyện xin xỏ hắn, với tính cách của Dương Tam mà bị hắn không ngừng vạch trần lịch sử đen tối đã sớm bùng nổ rồi.
Vẻ mặt Diêm Vương nghiêm túc, "Gương Tam Sinh là báu vật trấn phủ của Minh phủ, không thể tùy ý mượn không được". Hắn tạm dừng một chút rồi nói: "Vậy nên cô phải viết đơn xin phép đàng hoàng, không được ít hơn ba nghìn từ".
Vẻ mặt Dương Tam như tro tàn.
...
Dương Tam cắn cán bút, trong bụng im lặng mắng Diêm Vương nhỏ mọn. Tên đáng ghét đó, biết cô ghét nhất là viết này nọ, vậy mà còn bắt cô phải viết. Cô cảm thấy viết một câu là xong, tên mặt quan tài này còn bắt cô viết hơn ba nghìn từ, nhất định là mượn việc công báo thù riêng!
Diêm Vương ngồi bên cạnh, một bên xử lý công văn, một bên nhìn dáng vẻ cau có của cô, trong lòng cực kỳ vui sướng: Dương Tam cô cũng có ngày hôm nay!
Dương Tam nghẹn một giờ, cũng chỉ rặn được hơn trăm từ, mắt cô đảo tròn, quăng bút nói: "Ông mang đơn xin phép trước đây cho tôi tham khảo tí nào".
Diêm Vương lạnh lùng nói: "Nếu cho cô mượn chắc cô chép luôn quá".
Dương Tam đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, khóe miệng cong lên: "Diêm Vương bé nhỏ à, trước đây tôi nghe được một chuyện khá là thú vị đấy".
Diêm Vương bỗng có dự cảm không tốt.
Dương Tam cười cười, "Tôi nghe nói ông thích thầm tôi, thích đến mức trong phòng treo đầy tranh của tôi".
Diêm Vương mang tên quỷ sai lắm mồm kia ra mắng đến ngàn lần, quyết định sẽ khiến cho hắn tăng ca một nghìn năm. Ông lạnh lùng nói: "Đó là cái để tôi phi dao thôi".
Dương Tam tủm tỉm nói: "Ông nói xem, nếu tôi mang chuyện này truyền khắp ba giới, mọi người tin hay không nhỉ?"
"Đường đườg là Diêm Vương lại thầm thích tôi, cái này nói rõ là tôi quyến rũ đến mức nào nha - dù sao người thiệt cũng chả phải tôi". Dương Tam dựa vào thái độ ghét bỏ của hắn, cố thêm mắm thêm muối, "Đến lúc đó tôi còn muốn nói ông bị tôi từ chối, cầu xin tình yêu không được, vì yêu mà sinh hận".
Diêm Vương hung dữ trợn mắt nhìn Dương Tam, nếu để cả ba giới đều lưu truyền rằng hắn thích Dương Tam, hắn sẽ bị cười nhạo mất. Cái loại sỉ nhục này hắn không thể nhận được.
Ông dùng gương mặt trẻ con, ném ra một tờ giấy.
Dương Tam mặt mày hớn hở, bắt đầu sao chép.
Một giờ sau, Diêm Vương lật bàn, "Dù sao cô cũng có tâm một chút cho tôi chứ! Đến cả tên người xin cũng chép, cô lười vừa thôi chứ!"
...
Cuối cùng Dương Tam cũng thuận lợi mượn được Gương Tam Sinh, tiện mồm hỏi luôn kết cục của Tề San.
Diêm Vương nói: "Đợi chấp hành xong hết hình phạt, kiếp sau cho cô ta đầu thai thành con chuột".
Dương Tam rất vui vẻ, sắp xếp đầu thai như này rất tốt! Tề San này thích trộm nhữn thứ không thuộc về mình nên làm chuột là thích hợp với cô ta nhất, khiến cho cô ta trộm cả đời.
Cô tìm được Tề San vừa vào chảo dầu, dùng Gương Tam Sinh chiếu, lướt qua kiếp trước của ả, đặt trọng điểm ở đời này.
Sau khi Tề San lên đại học, trong lúc vô tình nhặt được mảnh vỡ của Bình Đoạt Vận, làm thành khung ảnh, đưa cho Điền Vũ Kha, từ đó trở đi con đường thành sao rất suôn sẻ.
Cho đến khi Dương Tam phát hiện ra, số mệnh phản phệ, sự nghiệp sụp đổ.
Tề San gặp được một người con gái da ngăm đen, cô gái da ngăm bày tỏ sẵn lòng giúp cô ta quay lại đỉnh cao một lần nữa, cần cô ta tìm giúp những người con gái sinh ngày âm, tháng âm, năm âm.
Lúc đó Tề San không đồng ý ngay mà đến nhờ Dương Tam giúp đỡ, sau khi rời đi không vui vẻ, đồng ý với cô gái kia, bắt đầu tìm kiếm chọn người, sau đó mượn danh ngôi sao lớn, lừa bọn họ vào trong rừng núi.
Có điều Tề San không nghĩ tới bản thân cũng trở thành đồ ăn của Hổ Yêu - ngay từ đầu đối phương đã không tính buông tha cho cô ta. Rồi sau đó Tề San thành Ma Hổ Vồ, chủ động giúp giặc làm chuyện ác, cuối cùng gặp phải Dương Tam, bị mang về Địa phủ.
Dương Tam xem xong cuộc đời của Tề San, không khỏi lắc đầu - Người này đúng là hỏng từ gốc rễ, không cứu được.
Có điều cô gái da ngăm kia nhìn rất là quen mắt.
Cô cố gắng rút ra trí nhớ về cô gái đó và nhanh chóng nhớ ra - đó chẳng phải là trợ lý của Phương Đồng Nguyệt à?
Sau khi về phải bắt đầu với việc điều tra người đó.
Sau khi dùng xong, Dương Tam mang trả cho Diêm Vương, Diêm Vương lập tức cất đi.
Giải quyết xong lo lắng, Dương Tam cũng cần trở lại mặt đất, cô phất tay áo, chào tạm biệt Diêm Vương.
"Dương Tam," Diêm Vương muốn nói lại thôi.
Dương Tam quay đầu lại, "Làm sao?"
Diêm Vương hơi chau mày, có vẻ như đang rối rắm.
Dương Tam châm chọc nói: "Từ lúc nào mà ông lề mề thế hả?"
Diêm Vương khôi phục vẻ mặt lạnh băng, "Tôi chỉ muốn nói với cô, đừng có ăn nữa, so với một ngàn năm trước, mặt cô đã tròn lên rồi".
Đối với một cô gái mà nói, động tới cân nặng là tội không thể tha.
Trán Dương Tam nổi đầy gân xanh, dây lý trí đứt phừn phựt.
"Ta muốn đấu với ngươi!"