• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Được khao đồ ăn, Dương Tam cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Từ Xuân Thâm đặt bánh xuống xong thì rời đi, để lại Dương Tam tiếp tục ăn, ăn xong cô vẫn thấy chưa hài lòng lắm. Ừm, lần sau phải hỏi Từ Xuân Thâm chỗ mua mới được, so ra cũng không kém Ngự trù trong cung làm đâu.

Khi ánh chiều tà rơi xuống trên biển, con tàu cuối cùng cũng đến đảo Huyền Nguyệt.

Dương Tam đứng ở đầu thuyền, nhìn hòn đảo với vẻ chăm chú.

Chưa lên đảo, cô đã cảm thấy một luồng linh khí nồng đậm, gần như có thể sánh với động phủ của Thiên tôn.

Trùng hợp thế à? Hay do cô gặp may?

Tỉnh Vi Ninh thấp giọng, "Mọi người có nhìn Phương Đồng Nguyệt không? Sắc mặt cô ta hình như không tốt lắm".

Dương Tam định thần lại, nhìn về phía Phương Đồng Nguyệt. Vừa rồi cô bị linh khí trên đảo thu hút nên không để ý được những người khác.

Nhìn thoáng qua, cô phát hiện sắc mặt Phương Đồng Nguyệt trắng bệch như tờ giấy, môi cũng không còn màu máu, trên trán đầy mồ hôi. Tuy hôm nay trời hơi nóng nhưng mọi người đều ở trong phòng có điều hòa nên không ai bị đổ mồ hôi. Chưa kể nhìn dáng vẻ kia của Phương Đồng Nguyệt, ai tinh ý đều thấy cô ta không phải nóng mà là đau.

Dương Tam cười khẩy trong bụng, con tiểu quỷ mà Phương Đồng Nguyệt nuôi bị cô ăn rồi, chắc đây là đang bị cắn trả hả? Cô ta càng có liên hệ mật thiết với tiểu quỷ, bị thương càng nghiêm trọng.

Đạo diễn Chu cùng hỏi thăm Phương Đồng Nguyệt, "Tiểu Phương, cô không sao chứ? Để tôi gọi bác sĩ Hứa xem cho cô nhé?".

Phương Đồng Nguyệt gắng gượng nặn ra một nụ cười, "Đạo diễn, không cần đâu ạ, tôi bị cảm nắng chút thôi, vẫn có thể chịu được. Tôi không sao đâu".

Cho dù cô ta tỏ ra mình không làm sao, Đạo diễn Chu vẫn dặn dò trợ lý của Phương Đồng Nguyệt chăm sóc cô ta cho tốt.

Dương Tam nhìn người trợ lý da ngăm ngăm đang tranh thủ thời gian trang điểm cho mặt mũi cô ta dễ nhìn hơn một chút.

Dương Tam nhớ tới những tập trước của chương trình mà cô đã xem, có chút ấn tượng về quá trình, trong bụng đã có chủ định – cô chưa bao giờ là một người chịu thiệt vô ích, phải báo đáp chút chứ.

...

Sau khi bọn họ lần lượt xuống tàu, máy quay và các phương tiện khác đều được mở ra.

Người dẫn chương trình Lý Hi đứng trước màn hình, gắn một chiếc tai nghe, cười híp mắt nói: "Chào buổi chiều mọi người, đây là tổ chương trình ba ngày, ba đêm, tôi đã rất nóng lòng cùng mọi người vượt qua ba ngày, ba đêm tiếp theo. Vừa nghĩ đến sẽ có bốn người bạn mới cùng đồng cam cộng khổ với chúng tôi... Khụ, cùng hưởng thụ sự vui vẻ của chương trình với chúng tôi, tôi thấy cực kỳ vui vẻ đó".

"Lý Hi! Anh vừa mới nói là chịu khổ đấy! Chắc chắn là chịu khổ!". Chu Kiến kháng nghị (1).

(1) Nguyên văn: Thổ tào (tiếng Trung: 吐槽, thường được dịch sang tiếng Việt là Phun tào) là một từ trong tiếng Trung Quốc, chỉ hành vi lập luận phản bác từ một lỗ hổng lập luận, ngữ nghĩa của người bị phản bác; thường mang ý nghĩa trêu chọc. Về sau khi được sử dụng nhiều, hàm nghĩa của từ này được mở rộng ra hành vi trào phúng, oán giận. Phun tào có nguồn gốc từ "Truất xú" (tiếng Trung: 黜臭) trong tiếng Mân Nam, lúc trước không có chữ viết tương ứng trong chữ Hán nên theo âm đọc "thuh-tshàu" mà được viết thành "Thổ tào, thác xú hoặc thuh xú" ("吐槽、吐嘈、托臭 hoặc thuh 臭"; hai từ 吐槽、吐嘈 đều có âm Hán Việt là thổ tào). Mặt khác, theo sự du nhập của manga anime vào Trung Quốc, thổ tào được dùng để dịch từ "ツッコミ" trong tiếng Nhật, mặc dù ý nghĩa của hai từ này không hoàn toàn tương đồng; cách dịch này xuất hiện từ Đài Loan, về sau nhờ sự giao lưu văn hóa giữa hai bờ eo biển Đài Loan tăng mạnh mà du nhập vào Trung Quốc đại lục.

Lý Hi: "Áy náy quá, vì háo hức được gặp thần tượng nên không cẩn thận làm lộ hết rồi".

Điền Vũ Kha nói tiếp: "Anh cũng không thể vì là thần tượng của anh mà lén lút ăn gian (2) đâu đấy nhé.

(2) Nguyên văn: Phóng thủy (thả nước). Trong các cuộc thi khác nhau, có nhiều yếu tố xúc phạm liên quan đến việc thả nước, có nghĩa là: Tôi có khả năng giành chiến thắng trong trò chơi, nhưng vì một số lý do, tôi đã cố tình không dùng hết sức lực của mình để cho đối thủ thắng. Có nhiều nguyên nhân dẫn đến tình trạng này như: giao dịch nội gián, quan tâm đến các mối quan hệ, hoặc do sắp xếp chiến thuật nhằm đạt được mục đích kiểm soát kết quả trận đấu.

Lý Hi vỗ ngực tỏ vẻ, "Yên tâm, tôi sẽ không lén lút ăn gian đâu, tôi sẽ quang minh chính đại mà ăn gian đó!".

Sau một hồi chọc cười, máy quay chuyển đến những vị khách mời ngày hôm nay và giới thiệu từng người.

Từ Xuân Thâm lời ít ý nhiều: "Từ Xuân Thâm".

Sau đó, không còn sau đó nữa.

Trong giới giải trí đều biết tính anh, Lý Hi trêu ghẹo anh mấy câu rồi giới thiệu những người khác. Tỉnh Vi Ninh và Phương Đồng Nguyệt đều là người có danh khí (3) nên không cần giới thiệu nhiều lắm, anh ta để Dương Tam đến cuối cùng cố ý cho cô mấy cảnh, dù gì Doãn Văn Giác cũng mời anh ăn mấy bữa, đương nhiên là không làm quá, nếu Dương Tam có tương tác tốt với chương trình, anh ta có thể giúp nâng đỡ một chút.

(3) Danh khí: vừa có fandom đông đảo vừa có tiếng tăm trong giới giải trí.

Dương Tam hơi gật đầu, nói: "Dương Tam".

Lý Hi giật mình, "Người đẹp không thể giới thiệu nhiều thêm vài lời được sao?".

Dương Tam liếc nhìn anh ta, nói: "Hôm nay anh có tai ương đổ máu, nhưng cũng không nghiêm trọng lắm đâu".

Khóe miệng Lý Hi giật giật, đây là đang trù anh ta hả?

Điền Vũ Kha cười hì hì nói: "Đúng là anh Hi của chúng ta có mặt mũi, bình thường tôi muốn nhờ cô ấy xem tướng cho đều phải mời cô ấy ăn cơm đấy".

Lý Hi vẫn nửa tin nửa ngờ.

Đạo diễn nói nhỏ với Trợ lý: "Giữ lại đoạn này, nếu nói đúng thật thì đến lúc hậu kỳ điều chỉnh cho tập trung thẳng vào".

Nếu mà có thật thì sẽ trở thành điểm bùng nổ của chương trình.

Từ Xuân Thâm cũng khó mà nói được một câu: "Cậu có lãi rồi".

Ngay cả Từ Xuân Thâm cũng nói vậy, Lý Hi tin tưởng hơn nhiều, nén lại vấn đề tiếp tục dẫn chương trình.

"Đầu tiên, chương trình chúng tôi nhấn mạnh tự lực cánh sinh, tự mình vận động nên mọi người phải mang hành lý ra để kiểm tra một chút. Những đồ như dao, điện thoại di động, đồ ăn vặt là không được mang theo".

Dương Tam hỏi: "Có thể mang giấy được không?".

Lý HI gật đầu, "Cái này thì được".

Giấy cùng không thể làm cơm làm nhà tất nhiên có thể mang.

Hành lý của Dương Tam không nhiều lắm, trừ ba bộ quần áo thì chỉ còn một xấp bùa và một quyển sách.

Máy quay đặc tả vào xấp bùa, Lý Hi nói đùa: "Không ngờ Tiểu Dương của chúng ta lại biết vẽ bùa đó".

Dương Tam chỉ vào mặt trên của lá bùa nói: "Đây là Bùa giải tà chú".

Lần này ra ngoài cô mang theo khá nhiều bùa, trong chương trình biết đâu lại dùng tới, còn có thể tự quảng cáo một chút. Trừ những lá bùa này còn có quyển sách nấu ăn. Tất nhiên cô đã làm chú lên quyển sách đó, người bình thường nhìn thấy cũng chỉ tưởng là quyển vở.

Chu Kiến cười nói: "Yên tâm đi Tiểu Dương, chương trình chúng ta có nhiều đàn ông như vậy, dương khí nặng, chắc chắn không có tà ác nào dám lại gần đâu". Anh ta còn làm một tư thế cử tạ, tỏ ra thân thể cường tráng, rất đáng tin cậy.

Tính tình Chu Kiến ấm áp nhưng trong chương trình này lại cố gắng xây dựng hình ảnh một người đàn ông mạnh mẽ.

Dương Tam không nói câu nào, đến lúc đấy còn chưa biết ai bảo vệ ai đâu.

Kiểm tra xong hành ký của Dương Tam là đến mấy người Điền Vũ Kha, Tỉnh Vi Ninh, tiếc là không có điểm gì đặc sắc, chỉ có Điền Vũ Kha giấu một gói sô cô la bị tìm thấy, mang ra sung công.

Điền Vũ Kha thở dài, tỏ vẻ chán nản, "Mọi người cũng giỏi tìm thật đấy, tôi giấu tận trong tất rồi mà cũng có thể tìm ra được?"

Lý Hi cực kỳ đắc ý nói: "Không kẻ nào có thể thoát được mắt lửa ngươi vàng của tôi đâu. Cái tất đấy của cô đến mác còn chưa cắt, chắc chắn mới mua, tôi biết ngay có gì đó khuất tất".

Hành lý kiểm tra cuối cùng là của Phương Đồng Nguyệt, nói chung, hành lý mọi người mang theo đều không có gì nguy hiểm, nhiều nhất vì hiệu quả của chương trình mà có di động, đồ ăn mà thôi.

Lý Hi nhìn mấy bộ quần áo sặc sỡ, tiếp tục lật lên, khi nhìn thấy có đồ chơi trong đó, anh không khỏi vui vẻ, "Người đẹp Phương thật trẻ con, cô ấy còn mang theo đồ chơi nữa".

Khi Phương Đồng Vũ nhìn thấy mấy thứ kia không khỏi biến sắc – không phải đã bảo trợ lý Tiểu Ngô cất mấy thứ này rồi sao? Sao lại để trong hành lý của mình?

Giọng điệu Phương Đồng Nguyệt trở nên căng thẳng hơn, "Có thể trước khi tôi đi, cháu gái cất cho tôi".

Lúc này mọi người cũng chưa nghĩ tới chuyện khác, dù sao chuyện này cũng không phải là không thể.

Lý Hi lại tiếp tục tìm thấy một cái bát, một đôi đũa cho trẻ em, còn có một bộ quần áo cỡ một bàn tay.

Mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt Phương Đồng Nguyệt, tim đã muốn nhảy lên tận cổ họng, "Sau khi tôi trở về phải dạy dỗ cháu mình mới được".

Vẻ mặt của Điền Vũ Kha trở nên tinh tế hơn, bất giác nhớ tới một tin đồn ở trong giới: Nghe nói có người nhìn thấy Phương Đồng Nguyệt nói chuyện với không khí ở bãi đỗ xe, người buôn chuyện với cô còn đoán Phương Đồng Nguyệt nuôi tiểu quỷ nên mới thành công trở mình.

Nhìn thấy đồ dùng của trẻ con, cô không thể không nghĩ tới chuyện đó.

...

Khi ống kính dừng lại trên tượng thần một đứa bé, mọi người ở đây đều hóa đá.

Tượng thần mạ vàng, tuy chỉ là đứa bé nhưng lại không có dáng vẻ của trẻ con mà thay vào đó là cảm giác u ám, đặc biệt là cái nhìn thẳng vào người ta khiến lạnh cả sống lưng giữa ngày nắng nóng.

Tay Lý Hi run lên, bức tượng lại rơi vào va ly.

Cả người Phương Đồng Nguyệt lạnh toát, chân run rẩy, cắn răng nói: "Đây là búp bê của đứa cháu gái nhà tôi".

Ngay trước ống kính làm sao cô dám nhận.

Người ở đây làm gì có chỗ nào không hiểu nữa, lại còn đồ chơi của cháu nữa, cái này rõ ràng là cô ta nuôi tiểu quỷ. Tuy trong giới giải trí chuyện này cũng không còn lạ nhưng không tránh khỏi cảnh giác hơn đối với Phương Đồng Nguyệt.

Đạo diễn Chu thấy vậy, quyết định lúc hậu kỳ sẽ chắp vá lại một chút. Mặc dù Phương Đồng Nguyệt nuôi tiểu quỷ là chuyện không phải nhỏ nhưng ông chưa muốn đắc tội với kim chủ của cô ta.

Có cái thóp này, sau này trong chương trình Phương Đồng Nguyệt sẽ không dám quá kiêu ngạo nữa.

Chu Kiến ba phải nói: "Ha ha, xem ra cháu gái của người đẹp Phương thật nghịch ngợm, cháu bao nhiêu tuổi rồi, thằng bé nhà tôi cũng vậy, ngày nào cũng làm vỡ bát".

Phương Đồng Nguyệt xuống theo bậc thang này, nói: "Năm nay cháu bốn tuổi rồi".

"Đù mé" (4). Tỉnh Vi Ninh không nhịn nổi thốt ra, miệng há hốc. Có điều khi thấy một màn vừa rồi thì không ai nghĩ rằng cô ấy phản ứng thái quá cả.

(4) Nguyên văn: Nằm tào 卧槽 [wò·cáo] – Hán việt "Ngọa tào" ~ Đồng âm với cụm từ "Ta thao" [wǒ·cāo]: Một câu mắng chửi thô tục được cách thức hóa để không bị [hài hòa], trong tiếng Việt mình thì đồng nghĩa với "ĐM" vân vân... Ngoài ra còn có một vài từ khác biến tấu, ví dụ như là "Ta thảo", "Ta dựa vào (Ta kháo)", "Vụ thảo"... Trên cơ bản đều phát âm là [wo·cao] hoặc [wu·cao].

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, bức tượng kia bắt đầu nứt ra, thậm chí có thể nghe thấy âm thanh răng rắc của sự nứt vỡ.

Ít nhất có đến hàng chục vết nứt trên thân tượng, sau đó vỡ ra thành từng mảnh.

Điền Vũ Kha theo bản năng nhìn Dương Tam, Tỉnh Vi Ninh cũng cùng một động tác.

Mà những chuyện này còn chưa hết, trước mắt mọi người, đống mảnh vỡ ban đầu hóa thành bột, gió thổi qua một cái tan luôn.

Cái chuyện không phù hợp với khoa học đến mức này khiến mọi người sởn da gà, dựng tóc gáy.

Phương Đồng Nguyệt lập tức hộc máu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK