Khương Ninh nhìn nhớ tới quãng thời gian học sơ trung của mình. Khi đó, cô và Từ Giai Tú cũng đạp xe đến trường, trên đường vừa đi vừa trò chuyện. Khương An mải mê cờ bạc nên điều kiện kinh tế trong nhà túng quẫn. Bởi vậy mà ngày nào Trần Lệ Trân cũng cãi nhau với ông ta, bầu không khí trong nhà rất nặng nề. Khương Chí Thành là bảo bối trong nhà, Khương An và Trần Lệ Trân đối với nó luôn muốn được gì được nấy, chỉ có Khương Ninh, trở thành chỗ trút giận của bọn họ.
Khương Ninh mệt mỏi với gia đình ấy nhưng cô không có khả năng để phản kháng đối với những gì họ áp đặt lên mình. Việc duy nhất cô có thể làm là hàng ngày đến trường, chuyên chú học hành, trông mong sớm đến ngày thi đậu vào ngôi trường cấp ba tốt nhất thành phố, rời khỏi trấn Thanh Vân, rời bỏ ngôi nhà đó. Khi ấy cô còn mơ mộng cô phải học luật, phải trở thành một luật sư.
Nghĩ đến đây, Khương Ninh bật cười tự giễu. Bây giờ, cô đã trở về trấn Thanh Vân, cũng không làm luật sư, và không thực hiện được bất cứ điều gì.
Vu Dương thu dọn đồ nghề xong xuôi, lúc đứng dậy, anh thấy Khương Ninh đang tập trung nhìn ra ngoài đường. Từ khi biết cô đến giờ, anh chưa từng nhìn thấy cô như vậy.
Có học sinh đến chỗ anh sửa xe đạp không?.
Vu Dương đang chăm chú nhìn Khương Ninh, bỗng cô bất ngờ quay đầu sang, hai người lập tức đối mặt, anh hoảng hốt, vội vã rời mắt đi, ra vẻ điềm tĩnh, đáp: Có.
Nhiều không?.
Cũng khá nhiều.
Khương Ninh hỏi tiếp: Xung quanh đây, ngoài anh ra còn có chỗ nào nhận sửa xe không?.
Vu Dương không hiểu câu hỏi của cô có ý gì, nhưng vẫn thành thật trả lời: Không có.
Khương Ninh khẽ cười, xoay đầu tiếp tục nhìn ra ngoài đường.
Vu Dương cất bộ đồ nghề vào trong cửa hàng, lúc anh rửa sạch tay đi ra, Khương Ninh nhìn anh hỏi: Xong chưa?.
Rồi.
Vậy đi thôi.
Vu Dương nhìn đồng hồ: Ừ.
Khương Ninh đứng im, đưa mắt nhìn phía sau anh: Không cần phải đóng cửa lại à? Anh không sợ bị mất đồ sao?.
Không cần. Vu Dương trả lời: Ăn một bữa cơm không tốn nhiều thời gian.
Anh nói vậy, Khương Ninh thật sự không biết phải tỏ thái độ như thế nào. Đây giống như lời nói của một kẻ thiếu hiểu biết vậy.
Đi đâu ăn giờ? Anh chọn đi.
Vu Dương suy nghĩ, cuối cùng anh dẫn Khương Ninh đến quán Tiểu Sao ngay gần cửa hàng sửa xe. Khương Ninh không lấy làm bất ngờ, yên tâm theo anh đi vào.
Quán Tiểu Sao có hai tầng, tầng một không đông lắm, bọn họ tìm chỗ trống ngồi xuống. Bà chủ đi đến, đặt menu lên bàn, thấy Khương Ninh ngồi đối diện Vu Dương, ánh mắt không khỏi dừng thêm một lát.
Khương Ninh lật giở menu, hỏi: Anh ăn gì?.
Tùy cô.
Khương Ninh ngước lên, anh mím môi, đây là biểu hiện trước sau như một của anh. Cô trêu chọc: Tôi còn tưởng vấn đề này chỉ có phụ nữ mới trả lời như vậy.
Vu Dương im lặng, anh phát hiện cô rất lanh mồm lanh miệng.
Khương Ninh xem một lượt menu, thấy các món mặn hầu hết đều thêm cay. Cô thuận miệng hỏi: Anh ăn được cay không?.
Ăn được.
Khương Ninh gật đầu, chọn một vài món cay theo khẩu vị của anh cùng mấy món ăn thanh đạm.
Anh thường xuyên đến đây à?. Chọn món xong, cô hỏi. Vừa rồi lúc chọn món, cô để ý thấy bà chủ luôn nhìn cô dò xét. Bọn cô không biết nhau, khả năng duy nhất là bà chủ biết Vu Dương, thấy anh dẫn theo một cô gái lạ tới ăn cơm nên cảm thấy hiếu kỳ.
Bình thường đều ăn ở đây.
Khương Ninh gật đầu.
Hai người không tính là quá thân thiết, không có chủ đề chung nên nhất thời nhìn nhau không biết nói gì, Vu Dương lại không giỏi giao tiếp, không biết trò chuyện nên im lặng suốt, bầu không khí trở nên lúng túng. Anh sờ túi định lấy bao thuốc, bỗng nhiên nhớ ra gì đó nên thu tay về, hai tay đan vào nhau đặt lên bàn.
Cuối cùng, vẫn là Khương Ninh mở miệng hỏi anh: Anh là người tỉnh ngoài?.
Ừ.
Tại sao lại đến trấn Thanh Vân?.
Vu Dương trả lời thành thật: Để kiếm tiền.
Nghe vậy, trong lòng Khương Ninh trầm xuống, cô nheo mắt, tỉnh bơ hỏi: Kiếm tiền làm gì vậy? Để lấy vợ à?.
Vu Dương lại mím môi, nhìn chằm chằm vào trán cô, gật đầu: Ừ.
Khương Ninh giương mắt nhìn anh, cảm thấy anh quả thực rất thật thà.
Ăn nhanh lên, lát nữa phải đi rồi.
Được được được, hôm nay tranh thủ lừa thêm mấy vụ nữa kiếm tiền đi chơi.
Ha ha, mày chỉ biết chơi, lát nữa học hành lanh lẹn một tí, đừng để bộ dạng như hôm qua, gọi điện lúng búng trong mồm, nếu không lần sau tao không dẫn mày theo đâu.
Biết rồi biết rồi.
...
Trong quán có một đám khách đang nói chuyện, thanh âm không nhỏ, cũng không có ý che giấu. Cô nghe xong liền nhận ngay ra bọn họ đang nói đến chuyện gì. Có lẽ cả trấn Thanh Vân này ai cũng biết và không lấy làm kinh sợ.
Khương Ninh đưa mắt ra hiệu về phía đám khách ngồi bàn kia: Anh biết bọn họ nói gì không?.
Vu Dương đáp: Biết.
Anh có làm không?.
Vu Dương lắc đầu: Không làm.
Khương Ninh nhìn chăm chú vào anh, anh không hề né tránh, ánh mắt trong sáng vô tư.
Vì sao vậy?. Khương Ninh cố tình: Làm việc đó kiếm tiền nhanh, không phải anh đang muốn kiếm tiền để lấy vợ à?.
Từ câu nói của cô, Vu Dương hiểu cô đang trêu chọc mình. Nhưng anh không giận, đáp trả: Vẫn chưa tìm được người, nên không vội.
Khương Ninh sửng sốt, lập tức nghĩ tới cô gái ở quầy thu ngân hôm trước. Nhưng cô không hỏi, chỉ nói: Anh thành thật thật đấy.
Nói xong, dường như nghĩ tới chuyện gì, cô nhìn anh khẽ bật cười thành tiếng. Vu Dương nhìn thẳng vào đôi mắt tràn ngập niềm vui hiếm thấy của cô, trong lòng hoảng hốt, cảm thấy nụ cười đó như mèo cào, khẽ khàng gãi trong lòng anh.
Đồ ăn tới rồi đây. Đúng lúc này, Tiểu Ca đi đến bày đồ ăn lên bàn, đồng thời dặn dò Vu Dương: Anh Dương, xe của em không đề được. Buổi chiều anh có ở cửa hàng không?.
Có.
Em đẩy qua anh xem giúp em nhé?.
Được.
Sau khi đồ ăn đã bày xong xuôi, Khương Ninh bắt đầu chuyển mấy món cay tới trước mặt anh, còn mấy món thanh đạm kia thì đặt cả trước mặt cô. Vu Dương tưởng cô quan tâm đến sở thích của anh nên mới làm vậy. Nhưng ăn được nửa bữa, anh mới phát hiện, thì ra, cô quan tâm đến sở thích của bản thân thì đúng hơn.
.... Vu Dương thấy cô chỉ chú tâm động đũa một số món. Đối với mấy món cay, ngay cả nhìn cô cũng không thèm liếc qua. Anh do dự, hỏi: Cô không thích ăn cay à?.
Khương Ninh lắc đầu: Không ăn được.
Vu Dương hơi hối hận vì lúc nãy không hỏi khẩu vị của cô. Suy nghĩ một lúc, anh đứng dậy ra ngoài, nói mấy câu với nhân viên phục vụ, sau đó trở lại chỗ ngồi. Khương Ninh không hỏi anh đi đâu, chỉ chăm chú đối phó với mấy món rau trước mặt.
Một lát sau, Tiểu Ca bưng hai món mặn và một món canh lên.
Gì thế?.
Khương Ninh ngẩng đầu nhìn, Vu Dương giải thích: Không cay đấy.
Khương Ninh nhìn chằm chằm vào mấy món đó rồi động đũa. Vu Dương thấy cô gắp thức ăn, cảm thấy nhẹ nhõm, cầm bát của mình lên, im lặng ăn cơm.
Nhất thời không nói gì.
Khương Ninh?.
Khương Ninh đang cúi đầu ăn cơm, đột nhiên nghe thấy có người gọi, cô quay đầu nhìn về phía cầu thang, trong lòng không ngừng kêu khổ.
Đúng là em rồi. Em cũng ăn cơm ở đây à? Khéo thật. Tiền Cường xoa xoa tay, hớn hở lại gần. Thấy Vu Dương ngồi đối diện Khương Ninh, hắn nhướng mày, giọng điệu khinh thường: Đây không phải thợ sửa xe sao? Khương Ninh, em quen biết anh ta à?.
Vu Dương nhìn Tiền Cường vừa nhìn vừa đi về phía Khương Ninh, không nói một lời.
Khương Ninh đặt đũa xuống, quan sát vẻ mặt của Vu Dương, anh nghe thấy câu nói của Tiền Cường nhưng không biểu lộ gì, một chút dấu vết tức giận đều không có. Ngược lại, đáy lòng cô vì thái độ khinh thường này của Tiền Cường mà có chút khó chịu.
Khương Ninh, lần trước ăn cơm với em, sao em không nói tiếng nào mà đã bỏ đi thế?.
Tiền Cường nở nụ cười nịnh nọt. Có lẽ vì vừa mới cơm nước xong, nên gương mặt hắn đổ đầy mồ hôi, dấp dính đầy dầu. Khương Ninh nhìn mà buồn nôn, giọng điệu chẳng mấy thân thiện: Có việc vội phải đi.
Ây da, có việc thì nói với anh một tiếng, anh có xe, có thể đưa em đi mà.
Khương Ninh đang nhíu mày, nghĩ xem làm thế nào mới có thể đuổi tên huênh hoang khoác lác này đi thì người đi cùng lên tiếng gọi hắn.
Đến đây. Tiền Cường đáp, quay đầu cười híp mắt với Khương Ninh: Khương Ninh, hôm nay anh có việc. Hôm khác rảnh anh lại mời em ăn cơm.
Khương Ninh cúi đầu không trả lời, Tiền Cường cười ha hả rời đi. Trước khi đi, hắn vẫn nhìn Vu Dương bằng con mắt khinh thường, lỗ mũi khè hừm một tiếng chế giễu.
Khương Ninh ngẩng đầu nhìn Vu Dương, Vu Dương phát giác ra ánh mắt của cô, buông đũa hỏi: Không ăn nữa à?.
Đột nhiên không có khẩu vị.
Vu Dương xem trong bát cô vẫn còn thừa nửa cơm, môi lại mấp máy theo thói quen.
Vu Dương. Khương Ninh gọi anh.
Hả?.
Anh không giận đấy chứ?.
Vu Dương hiểu cô đang ám chỉ Tiền Cường, anh hỏi lại: Giận cái gì? Anh ta nói không sai.
Khương Ninh thoáng có cảm giác bất lực, nhìn vẻ điềm tĩnh tỉnh táo của anh, không biết gọi anh là biết co biết duỗi hay vẫn là nhẫn nhục chịu đựng.
Cơm nước xong xuôi, Khương Ninh đi tính tiền, kết quả là Vu Dương đã thanh toán từ trước đó. Cô hơi ngạc nhiên, đoán có lẽ anh trả tiền lúc ra ngoài gọi thêm món. Cô quay đầu định nói, thì Vu Dương đã ngắt lời cô, nói một câu: Đi thôi.
Khương Ninh lại bất lực, đi theo anh, cô nói: Là tôi mời anh ăn cơm, sao anh lại trả tiền?.
Vu Dương quay sang nhìn cô: Tôi không có thói quen để phụ nữ mời cơm.
.... Đáp án ngoài dự đoán, Khương Ninh nghĩ, anh vẫn còn tư tưởng chủ nghĩa đàn ông quá cao.
Hai người sóng đôi đi về cửa hàng. Khương Ninh liếc mắt liền thấy Triệu Tiểu Viên đang đứng ở cửa, đương nhiên, Triệu Tiểu Viên cũng nhìn thấy cô.
Anh Dương, anh đi đâu thế? Sao em gọi điện anh không nghe?. Triệu Tiểu Viên đi tới, nổi giận tra hỏi, đồng thời, cô ta trừng mắt với Khương Ninh, vẻ mặt đề phòng.
Vu Dương sờ túi: Quên không mang điện thoại theo.
Khương Ninh thấy điệu bộ xù lông của Triệu Tiểu Viên, cô thức thời mở miệng: Tôi đi trước đây.
Vu Dương quay đầu nhìn cô: Ừ.
Triệu Tiểu Viên đợi Khương Ninh đi xa, lập tức lên tiếng chất vấn: Anh Dương, sao anh và người phụ nữ kia lại đi cùng nhau? Hai người đã đi đâu vậy?.
Vu Dương không có ý định giấu diếm: Đi ăn cơm.
Ăn cơm?. Triệu Tiểu Viên cất cao âm điệu, không thể tin nổi: Hai người có quan hệ gì vậy? Có phải anh đang hẹn hò với cô ta không?.
Vu Dương cau mày: Không phải.
Anh Dương, anh nói cho em biết đi, có phải anh thích người phụ nữ kia đúng không?.
Vu Dương hé miệng trầm mặc không đáp.
Thái độ ngầm thừa nhận của anh thoáng cái đã kích động Triệu Tiểu Viên. Cô ta như bị mắc nghẹn: Anh Dương, cô ta và anh không được đâu. Anh đừng quên, anh đã đồng ý với dì, sau này sẽ lấy em đấy.
Tôi chưa từng đồng ý.
Triệu Tiểu Viên ương ngạnh: Em mặc kệ, lời của dì, dù sao anh vẫn phải nghe.
Nói xong, cô ta cầm túi đồ ăn trong tay ném xuống đất, quay người bỏ đi trước.
Vu Dương đứng im một lúc, lát sau, anh mới moi điếu thuốc trong túi ra châm, rít mạnh vài hơi, đột nhiên trong lòng cảm thấy khó chịu.