• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chú Vương đến đồn cảnh sát, Trần Kiến Văn cũng đi theo. Triệu Tiểu Viên lo sợ nên không dám đi cùng, viện lý do để quay lại trấn Thanh Vân.

Cô ta đội mưa đi thẳng đến nhà Tiền Cường. Cửa đóng, cô ta ra sức đập cửa, hét to: Mở cửa! Mở cửa nhanh lên!.

Cánh cửa mở hé, Lưu Hưng thò đầu nhìn ngó xung quanh rồi ra dấu bảo cô ta đi vào.

Tiền Cường đang ngồi trên sofa hút thuốc, trông thấy Triệu Tiểu Viên ướt sũng, dáng vẻ nhếch nhác liền cau mày: Cô tới đây làm gì?.

Triệu Tiểu Viên trừng mắt: Tôi mới từ bệnh viện về.

Ồ, vậy sao?. Tiền Cường ngồi bắt chéo chân hút thuốc, điệu bộ làm như không liên quan đến mình.

Anh Dương đã xảy ra chuyện. Giọng Triệu Tiểu Viên nghèn nghẹn.

Hả?.

Tiền Cường, anh đừng có giả vờ. Anh ấy gặp chuyện không may là do bị anh làm hại.

Lưu Hưng lên tiếng nhắc nhở: Chuyện này sao lại trách anh Tiền chứ?.

Tiền Cường xua tay, thẳng thắn thừa nhận: Không sai, là tôi làm.

Triệu Tiểu Viên cắn môi, trừng mắt lườm hắn: Anh làm thế là giết người, tôi có thể kiện anh.

Tiền Cường thong dong đứng lên đi mấy bước về phía Triệu Tiểu Viên, hắn ta cười nói: Báo cảnh sát bắt tôi? Tôi nhớ cô là người đầu tiên tán thành chuyện đối phó với Vu Dương? Cô muốn báo cảnh sát để bắt tôi, cô chính là đồng mưu, tôi vào tù, cô cũng không thoát được đâu.

Triệu Tiểu Viên như bị sét đánh, máu toàn thân đông đặc lại, lắp bắp nói: Anh chỉ bảo sẽ dạy cho anh ấy một bài học nhỏ. Bắt anh ấy phải rời bỏ người phụ nữ kia....

Đây là bài học nhỏ. Tiền Cường ném đầu thuốc lá xuống dưới đất, dùng chân nghiền nát: Hắn thế nào? Chết rồi à?.

Cánh tay phải không còn nữa.

Hahaha. Tiền Cường giơ tay phải của mình ra, trên đó vẫn còn vết sẹo cũ gớm ghiếc. Đáy mắt hắn dần hiện ý hận thù: Tốt, rất tốt, chỉ một cánh tay thôi, cái giá quá rẻ cho hắn.

Triệu Tiểu Viên cúi đầu, liếc mắt nhìn hai chiếc va li đặt cạnh bàn trà. Cô ta ngẩng đầu lên hỏi: Anh muốn bỏ trốn?.

Bỏ trốn?. Tiền Cường buông tay: Tại sao tôi phải trốn?.

Vậy anh...?. Cô ta lại đưa mắt nhìn chiếc va li.

Lưu Hưng trả lời: Dạo này thời tiết không tốt nên không có việc. Hơn nữa cuối năm rồi, rất ít người mua hàng qua mạng. Anh Tiền có ý định ra ngoài chơi một chuyến.

Tiền Cường tiếp tục quay sang uy hiếp cô ta: Tôi cảnh cáo cô, ngậm chặt miệng vào. Hai chúng ta bây giờ đang chèo chung một con thuyền. Nếu tôi xảy ra bất cứ chuyện gì, cô sẽ phải đền mạng.

Hắn vừa đe dọa vừa dỗ dành: Đừng trách tôi không nhắc nhở cô. Cô muốn Vu Dương, hiện tại chính là cơ hội tốt. Hắn bị như bây giờ, kiểu phụ nữ như Khương Ninh sao còn muốn đi theo hắn?.

Triệu Tiểu Viên đứng ngây ngốc một lúc, mãi sau mới mở miệng hỏi: Cảnh sát có thể tra ra cái gì không?.

Tiền Cường hừ lạnh một tiếng: Yên tâm đi, tôi xử lý hết rồi.

Triệu Tiểu Viên im lặng, lòng bàn tay nắm chặt, trong lòng hỗn loạn.

Tiền Cường vỗ vai cô ta: Nắm cơ hội cho chắc vào.

Triệu Tiểu Viên buông lỏng lòng bàn tay, gật đầu chấp nhận.

+++

Phẫu thuật xong, Vu Dương được đẩy vào phòng chăm sóc đặc biệt. Khương Ninh dán người vào ô cửa kính, chăm chú nhìn anh toàn thân quấn băng kín mít, đeo mặt nạ oxy, nhắm mắt bất tỉnh.

Cánh tay phải của anh mất một đoạn, trống rỗng.

Chóp mũi Khương Ninh cay cay, cổ họng như bị bóp nghẹn, giãy dụa vô ích.

Sẩm tối, Lâm Hàng đồng ý cho Khương Ninh vào phòng bệnh nhìn Vu Dương một lát.

Biết anh giờ không thể nghe thấy nhưng cô vẫn nhẹ tay nhẹ chân, sợ làm phiền anh.

Khương Ninh đứng cạnh giường, không dám giơ tay chạm vào người anh. Cô đứng im một chỗ, cẩn thận nhìn ngắm gương mặt anh.

Vu Dương. Cô thì thầm gọi tên anh.

Không ai đáp lại.

Khương Ninh chìa đầu ngón tay ra, nhẹ nhàng ngoắc vào ngón tay út của Vu Dương, ánh mắt bao bọc lấy cánh tay phải băng bó. Cánh tay vốn cường tráng kéo dài từ khuỷu tay đến bàn tay giờ đã mất một đoạn.

Hốc mắt cô nóng lên, không đành lòng nhìn thêm.

Có tiếng gõ cửa, Khương Ninh lau nước mắt, xoa mặt quay đầu lại, trông thấy Lâm Hàng mặc blu trắng đứng ở cửa ra vào, cô biết đã đến giờ thăm bệnh.

Cô buông đầu ngón tay của Vu Dương, lưu luyến nhìn anh lần cuối rồi ra khỏi phòng bệnh.

Khương Ninh khẽ đóng cửa lại, quay sang hỏi Lâm Hàng: Lúc nào anh ấy có thể tỉnh lại?.

Đợi hết thuốc tê là tỉnh, em đừng lo lắng quá.

Vâng. Khương Ninh rủ mắt xuống.

Từ Giai Tú đi tới, Lâm Hàng quan sát sắc mặt trắng bệch của Khương Ninh, qua một ngày, có lẽ cô chưa có hạt cơm nào vào bụng.

Anh ta bảo Từ Giai Tú: Đưa cô ấy đi ăn chút gì đi, không nên chịu đựng như vậy. Anh ta dừng lại, tiếp tục bổ sung thêm: Muốn chăm sóc người bệnh thì không được để ngã bệnh.

Từ Giai Tú gật đầu: Ừ.

Lâm Hàng đi rồi, Từ Giai Tú đỡ Khương Ninh, thấp giọng khuyên nhủ: Tiểu Ninh, cậu đi ăn chút gì trước đã, nếu không cơ thể không chịu nổi đâu.

Khương Ninh lên tiếng: Mình không thấy đói.

Không thấy đói cũng phải ăn. Ngoan nào, đi theo mình.

Khương Ninh lắc đầu: Mình không đi. Cô nhìn về hướng phòng bệnh: Mình sẽ ở đây trông chừng anh ấy.

Từ Giai Tú không lay chuyển được, thở dài bất đắc dĩ.

Chú Vương từ đồn cảnh sát chạy vội về, thấy Khương Ninh như vậy, ông liền động viên: Cháu gái, cháu mệt mỏi cả ngày rồi, về nhà nghỉ ngơi chút đi. Tiểu Vu cứ để chú trông cho.

Khương Ninh vẫn lắc đầu: Không cần đâu ạ.

Cô chợt nhớ ra, vội vàng hỏi: Cảnh sát...nói thế nào ạ?.

Ánh mắt chú Vương phức tạp, đắn đo một lúc mới trả lời: Có khả năng không phải do tai nạn. Cảnh sát nói phanh xe hình như đã bị ai đó động vào. Tuy nhiên vẫn chưa thể kết luận được gì. Nhưng xe của chú, mấy hôm trước mới đưa đi kiểm tra xong, không thể xảy ra chuyện.

Khương Ninh bỗng đứng bật dậy.

Tại hiện trường đã tìm thấy dấu xe, nhưng hôm qua trời mưa nên không giữ lại được.... Chú Vương có chút tiếc nuối, xong lập tức nói thêm: Nhưng không sao, cảnh sát sẽ kiểm tra camera trên đường, có tình hình gì họ sẽ báo lại cho chúng ta biết.

Đáy mắt Khương Ninh sa sầm, nếu như không phải tai nạn thì đây chính là một âm mưu ám sát.

Trong lòng cô tỏa khí lạnh, hàm răng bắt đầu va lập cập: Tiền Cường, nhất định là Tiền Cường....

Khương Ninh rảo bước định chạy ra ngoài liền bị Từ Giai Tú kéo lại: Tiểu Ninh, cậu đi đâu đấy?.

Là Tiền Cường, mình phải đi báo cảnh sát.

Tiểu Ninh, giờ không có chứng cứ, cậu có đi báo cảnh sát cũng vô ích thôi.

Khương Ninh căm hận, nghiến răng nói: Mình phải đi tìm hắn, mình muốn giết hắn.

Từ Giai Tú ôm Khương Ninh: Khương Ninh, cậu bình tĩnh đã, bình tĩnh đã.

Tâm trạng kìm nén suốt một ngày bỗng như đê vỡ, nước mắt không ngừng tuôn khỏi hốc mắt. Cô vùi đầu vào vai Từ Giai Tú, sắc mặt tuyệt vọng, miệng mở hé nhưng im lặng, chỉ có nước mắt rơi ào ạt xuống dưới đất.

Từ Giai Tú cũng khóc theo, cô thút thít vỗ nhẹ lưng Khương Ninh: Cậu khóc đi, khóc đi cho dễ chịu.

Là mình, là mình đã hại anh ấy. Giọng nói của Khương Ninh tràn đầy hoang mang và hối hận.

Không phải đâu, Khương Ninh, cậu đừng nghĩ vậy.

Mình phải làm sao bây giờ, Từ Giai Tú, mình nên làm gì bây giờ?.

Khương Ninh vừa khóc vừa lặp đi lặp lại câu nói đó. Từ Giai Tú lắng nghe mà cõi lòng tan nát. Nói bất kỳ điều gì vào lúc này đều trở nên vô ích, an ủi sao đây một trái tim với trăm ngàn vết thương.

Tất cả mọi thứ thay đổi trong vòng một đêm, chỉ có tiếng mưa đông rơi tí tách dưới đất, không biết đến nhân gian đang có bao nhiêu đau khổ tang thương.

+++

Sáng ngày hôm sau, Vu Dương tỉnh lại. Lâm Hàng dẫn theo hai y tá vào kiểm tra, Khương Ninh không được vào, đành đứng ngoài cửa lo lắng chờ đợi.

Lúc Lâm Hàng đi ra, Khương Ninh lập tức hỏi han: Tình hình thế nào rồi ạ?.

Tình hình ổn định rồi.

Câu nói của anh ta khiến Khương Ninh an tâm đôi chút.

Khương Ninh nhìn vào bên trong, hỏi: Em có thể vào thăm anh ấy được không?.

Lâm Hàng gật đầu: Được, nhưng không được lâu quá, anh ấy cần nghỉ ngơi.

Khương Ninh đồng ý.

Bước vào phòng bệnh đóng cửa lại, Khương Ninh trông thấy Vu Dương đang rủ mắt xuống, nhìn lên cánh tay phải.

Khương Ninh nghẹn ngào, cắn chặt môi dưới kiềm chế tâm trạng. Cô hít sâu một hơi, cố gắng thả lỏng.

Vu Dương hình như đã phát hiện, đưa mắt nhìn ra.

Khương Ninh nhìn anh khẽ mỉm cười, rảo bước đi đến.

Đến bên giường, cô nói: Anh tỉnh rồi.

Vu Dương im lặng, chăm chú nhìn cô.

Sắc mặt cô tiều tụy, khóe mắt sưng đỏ, giăng đầy tơ máu.

Vu Dương muốn đưa tay lên sờ mặt cô nhưng nhận ra mình không thể cử động, anh liền cúi xuống nhìn cánh tay phải một lần nữa.

Khương Ninh lập tức khom lưng nắm chặt bàn tay trái của anh, thấy Vu Dương nhìn sang, cô dùng ngón tay dịu dàng vuốt ve mu bàn tay anh.

Vu Dương nhìn thẳng vào Khương Ninh, đáy mắt cô lấp loáng nước nhưng ngay sau đó lộ ý cười.

Bác sĩ nói anh phải nghỉ ngơi nhiều vào. Khương Ninh khẽ giọng.

Vu Dương nhìn cô, ánh mắt vẫn thâm sâu như trước.

Khương Ninh đau xót, vùi đầu cọ vào mu bàn tay của Vu Dương, một giọt nước mắt rơi trên da anh.

Anh sẽ nhanh chóng ổn thôi.

Ngón tay Vu Dương giật giật, nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay cô.

Khương Ninh ngẩng lên, khôi phục dáng vẻ ban đầu.

Có tiếng gõ cửa phòng: Khương Ninh.

Lâm Hàng nhắc nhở cô.

Ánh mắt Vu Dương chầm chậm di chuyển ra ngoài cửa.

Khương Ninh quay sang, đáp: Em biết rồi.

Cô nắm tay Vu Dương, dịu dàng nói: Anh mau nghỉ ngơi đi.

Bàn tay Vu Dương phủ lên mu bàn tay cô thoáng cử động.

Khương Ninh nắm bàn tay anh thêm một lát, tuy không muốn nhưng cô biết, nếu tiếp tục ở đây, anh sẽ không yên tâm nghỉ ngơi.

Cô kiên quyết rút tay về, nói với anh: Lát nữa em sẽ đến thăm anh.

Khương Ninh vừa xoay người hốc mắt liền đỏ lựng. Cô đưa lưng về phía anh, chật vật bước ra khỏi phòng bệnh.

Vu Dương chăm chú nhìn theo cô, cho đến khi cửa phòng bệnh khép lại, anh mới thu hồi tầm mắt, dần dần cảm thấy mệt mỏi, mê man nhắm mắt lần nữa.

+++

Sau khi ổn định, sang ngày thứ ba, Vu Dương được chuyển tới phòng bệnh thường.

Ngoài Khương Ninh, chú Vương cũng đến chăm sóc cho Vu Dương. Chú liên tục nhìn cánh tay cụt của anh rồi quay đầu thở dài.

Bên ngoài phòng bệnh vang tiếng chân dồn đập, tiếp theo cánh cửa phòng bị ai đó đẩy ra, sau đó một phụ nữ trung niên xông vào: A Dương.

Mọi người nhìn ra, đi theo người phụ nữ đó là Triệu Tiểu Viên.

Người phụ nữ bổ nhào tới trước giường bệnh, nhìn Vu Dương từ trên xuống dưới. Cuối cùng, ánh mắt dừng trên cánh tay phải của anh, hốc mắt lập tức đỏ lên, giọng nói nghẹn ngào: Sao, sao lại thành ra thế này?.

Vu Dương đã có thể nói, nhưng thanh âm khàn khàn, không rõ tiếng.

Mẹ, sao mẹ lại tới đây?.

Nghe Vu Dương nói, Khương Ninh ngạc nhiên, quay sang nhìn mẹ của Vu Dương.

Bà Vu lau nước mắt: Con bị như thế, sao mẹ có thể không đến?.

Bà đưa mắt về phía chú Vương, trách mắng: Xảy ra chuyện lớn như vậy mà ông không nói cho tôi biết. Nếu không phải Tiểu Viên gọi điện cho tôi, chắc giờ này tôi vẫn chưa biết gì.

Chú Vương thoáng đưa mắt nhìn Triệu Tiểu Viên, Triệu Tiểu Viên không dám nhìn thẳng, cố tình né tránh.

Chú Vương ôn tồn: Lúc đó chưa biết tình hình như thế nào, sợ nói ra bà lại sốt ruột.

Bà Vương rớt nước mắt nhìn Vu Dương nằm trên giường, Khương Ninh nhường vị trí bên cạnh giường cho bà. Bà Vu không hề nhìn cô, làm như trong phòng không có thêm ai.

Khương Ninh thối lui lùi vào trong góc.

Ánh mắt Vu Dương theo sát cô.

Đúng lúc này, Lâm Hàng dẫn y tá đến kiểm tra bệnh.

Anh ta kiểm tra tình trạng sức khỏe của Vu Dương như thường lệ, sau đó dặn dò ngắn gọn vài câu.

Bà Vu nắm chặt bàn tay trái của Vu Dương, nước mắt rơi lã chã. Triệu Tiểu Viên đi đến đỡ vai an ủi.

Bà Vu quay lại nói: Tiểu Viên à, giá như lúc ấy dì nghe lời cháu, bắt A Dương về sớm một chút thì thằng bé đã không...đã không.

Lâm Hàng nghe vậy, đưa mắt quan sát hai người, lúc rời phòng bệnh, anh ta nhìn Khương Ninh đứng một mình lặng lẽ ở trong góc.

Trước khi đóng cửa phòng, Lâm Hàng quay sang gọi: Khương Ninh.

Khương Ninh nghiêng đầu, thoáng chần chừ sau đó đi ra ngoài.

Ánh mắt Vu Dương vẫn dõi theo từng hành động của cô, một phút không rời.

Kéo cửa lại, Khương Ninh hỏi: Có chuyện gì ạ?.

Khương Ninh tưởng Vu Dương xảy ra chuyện nên vội vàng hỏi.

Lâm Hàng đưa sổ ghi chép cho y tá, nhất thời không biết nên nói gì với cô. Anh ta gọi cô cũng chỉ vì không nỡ nhìn cô đứng lẻ loi một mình.

Anh ta không trả lời, Khương Ninh càng sốt ruột: Có phải Vu Dương bị làm sao không?.

Lâm Hàng hắng giọng, lắc đầu: Không phải, anh ấy khôi phục rất tốt, không lâu nữa là có thể cắt chỉ xuất viện.

Khương Ninh thở phào, gật đầu.

Lâm Hàng nhìn cô, muốn nói lại thôi. Khương Ninh hỏi: Còn việc gì nữa?.

Em nghỉ ngơi đi, hai ngày nay em cũng mệt rồi.

Khương Ninh trả lời: Không sao.

Tiểu Ninh. Từ Giai Tú từ đầu hành lang kia đi tới, trong tay mang theo một chiếc bình giữ nhiệt: Cậu vẫn chưa ăn cơm, mình mang ở nhà đến đấy.

Lâm Hàng không nhiều lời, chào một câu rồi rời đi.

Từ Giai Tú kéo Khương Ninh: Cậu ngồi xuống, ăn đi đã.

Khương Ninh định từ chối nhưng nghĩ tới bà Vu đang ngồi bên trong, cuối cùng không đùn đẩy nữa, ngồi xuống.

Cậu húp chút canh trước đi, còn nóng lắm.

Từ Giai Tú đưa thìa cho cô. Khương Ninh nhận lấy nhưng hơi giật mình.

Uống đi, nấu lâu lắm đấy.

Khương Ninh uống chút nước canh, Từ Giai Tú ngồi bên đau lòng nhìn cô. Mới hai ngày ngắn ngủi gương mặt Khương Ninh đã gầy đi nhiều.

Còn có cơm, cậu ăn một chút đi.

Khương Ninh đậy nắp hộp, lắc đầu: Không ăn được.

Cậu....

Cô còn chưa nói xong, cửa phòng bệnh bật mở, Khương Ninh lập tức đứng dậy.

Chú Vương và bà Vu, Triệu Tiểu Viên từ bên trong đi ra.

Chú Vương nói với bà Vu: Tôi đưa bà về nghỉ ngơi trước, bà ở đây khóc lóc trước mặt Tiểu Vu, trong lòng nó cũng thấy không thoải mái.

Bà Vu mắt đỏ hoe không phản đối.

Khương Ninh đứng ở cửa ra vào, bà Vu lạnh lùng liếc xéo qua cô, quay sang nói với Triệu Tiểu Viên: Tiểu Viên à, phiền cháu chăm sóc A Dương giúp dì.

Triệu Tiểu Viên làm như vô tình liếc mắt nhìn Khương Ninh, trả lời: Dì, dì yên tâm đi.

Chú Vương đưa bà Vu ra ngoài, sau khi rẽ vào chỗ ngoặt, chú Vương không kìm được, lên tiếng: Sao bà lại làm thế với con gái nhà người ta? Con bé là bạn gái của Tiểu Viên. Con bé tất bật suốt hai ngày qua, không nhắm mắt được một phút. Vậy mà bà không thèm quan tâm đến nó.

Bà Vu hừ một tiếng: Đừng cho là tôi không biết, Tiểu Viên kể với tôi rồi. Lần này A Dương gặp chuyện không may, cô ta không tránh khỏi có liên quan đâu.

Sao bà lại trách con bé? Con bé đâu có muốn?.

Nước mắt bà Vu lại chảy dài, giọng nói run rẩy: Ông Vương, giờ Vu Dương chỉ còn một tay...một tay. Ông bảo sau này thằng bé phải làm sao đây?.

Chú Vương thở dài: Đều là do số phận.

+++

Khương Ninh chờ bà Vu đi khuất, liền quay người định trở về phòng bệnh nhưng bị Triệu Tiểu Viên chắn ngang: Chị không nghe dì ấy nói gì à? Vu Dương sẽ do tôi chăm sóc, khỏi cần đến chị.

Khương Ninh không có tâm trạng để mở miệng, càng không muốn tranh cãi. Cô cúi đầu lách người mở cửa.

Triệu Tiểu Viên nghiêng người chặn phía trước.

Khương Ninh nén giận, lạnh lùng nhìn cô ta: Tránh ra.

Dựa vào cái gì cơ chứ?. Có lẽ do có bà Vu làm chỗ dựa, Triệu Tiểu Viên càng tỏ ra ngang tàng.

Từ Giai Tú thấy chướng mắt, liền giơ tay lôi cô ta ra: Dựa vào cái gì à? Dựa vào Khương Ninh là bạn gái của Vu Dương đấy.

Triệu Tiểu Viên loạng choạng đứng lại, nhìn chằm chằm phía trước. Từ Giai Tú đứng chắn ngay trước mặt.

Khương Ninh chưa mở cửa ngay, cô quay lại hạ thấp giọng, hỏi: Chuyện này do Tiền Cường làm phải không?.

Triệu Tiểu Viên giật mình, ánh mắt né tránh: Cô đang nói cái gì, tôi nghe không hiểu.

Về nói cho hắn biết, tôi sẽ không bỏ qua cho hắn đâu.

Nói xong, cô đẩy cửa đi vào phòng bênh, sau đó đóng cánh cửa lại.

Khương Ninh sửa sang biểu cảm, đảo mắt liền trông thấy Vu Dương đang dùng tay trái sờ cánh tay phải, vẻ mặt không cảm xúc.

Trái tim cô bỗng trở nên căng thẳng, gắng gượng giương khóe miệng lên.

Vu Dương thấy cô, đặt tay thả về chỗ cũ.

Khương Ninh đi về phía anh, ngồi xuống bên cạnh.

Đáy mắt cô thâm quầng lộ rõ dưới làn da trắng mịn, cằm như nhọn ra, dáng người gầy đi rất nhiều.

Vu Dương đưa tay vuốt ve mặt cô: Mệt không?.

Khương Ninh xoa mu bàn tay của anh, lắc đầu.

Em đi nghỉ đi. Giọng anh khàn đặc.

Khương Ninh lại lắc đầu: Em sẽ ở đây cùng với anh.

Vu Dương im lặng một lúc rồi nói: Em lại đây, ngủ một lát đi.

Khương Ninh nhìn anh, gật đầu: Vâng.

Khương Ninh ngồi cạnh giường, một tay nắm lấy tay anh, một tay gác đầu lên, nhắm mắt lại, hơi thở phả lên mu bàn tay của anh.

Khương Ninh thật sự mệt mỏi. Giờ phút ở bên cạnh anh, Khương Ninh giống con thuyền nhỏ sau hai ngày ba đêm trải qua phong ba bão táp cuối cùng cũng tìm được bến cảng thuộc về mình, bỗng nhiên cảm thấy an tâm.

Khương Ninh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, tay Vu Dương vẫn bị cô nắm chặt.

Anh nhìn chằm chằm vào gương mặt cô. Anh không biết, mấy ngày qua cô đã một thân một mình chống chọi với mọi việc như thế nào, đã trải qua những gì.

Cô là một cái cây, anh vốn dĩ muốn trở thành một cái cây cắm rễ bên người cô, chăm sóc cho cô, che chở cho cô.

Nhưng giờ đây, anh chỉ là một cái cây bị gãy cành.

Vu Dương uống thuốc, một lúc sau cũng thấy buồn ngủ. Trong chốc lát, căn phòng liền vang lên tiếng hít thở giao hòa của hai người.

Từ Giai Tú sau khi đuổi Triệu Tiểu Viên đi, cô đi vào trông thấy hai người đang dựa vào nhau ngủ, hốc mắt bỗng chốc ẩm ướt.

Gần tối, Lâm Hàng đến kiểm tra phòng. Anh ta đẩy cửa, chứng kiến Khương Ninh đang ngủ say sưa bên giường, còn Vu Dương đang mở to mắt ngắm cô. Thấy anh ta, Vu Dương lắc đầu ra hiệu.

Lâm Hàng dừng bước, do dự nhìn anh, cuối cùng bước ra khỏi phòng bệnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK