Khương Ninh nhìn đồng hồ: Con không ăn đâu. Con phải đi sớm vì có cuộc họp đầu giờ.
Cô cầm túi xách, chào Khương An và Trần Lệ Trân rồi ra khỏi cửa. Cô đi rất nhanh, từ xa đã nhìn thấy Vu Dương. Anh đang ngồi dựa xe máy, hai chân vắt chéo, tay kẹp điếu thuốc, nhìn chăm chú ra đường cái, như đang trầm tư.
Nhìn thấy anh, Khương Ninh không vội nữa, cô sửa sang lại tóc mai bị gió thổi bay, điều chỉnh hơi thở, khoan thai đi về phía anh, vừa đi vừa quan sát. Anh mặc chiếc áo đen ngắn tay, chiếc quần jeans bạc thếch, đầu đinh gọn gàng. Nhìn từ phía sau giống như một quả cầu đen nho nhỏ.
Khương Ninh đã gặp rất nhiều thợ sửa xe, lối ăn mặc này của anh giống với bọn họ. Nhưng lại khiến người ta có cảm giác hoàn toàn khác nhau, không nhếch nhác, không luộm thuộm, mà sạch sẽ thoải mái hơn.
Cô còn chưa đi đến trước mặt, Vu Dương như đã cảm nhận được quay đầu lại, nhìn sang.
Anh đến sớm vậy?. Khương Ninh bước đến bên cạnh chiếc xe máy.
Ừ. Vu Dương gật đầu, ngắt điếu thuốc ném vào thùng rác để bên, gỡ chiếc mũ ở đầu xe xuống đưa cho cô.
Khương Ninh nhận lấy, chiếc mũ bảo hiểm không phải màu đỏ cũng không phải màu đen, mà là màu xanh sáng.
Một chiếc mũ bảo hiểm mới toanh.
Khương Ninh nhìn mấy giây rồi ngẩng lên nhìn anh. Ánh mắt Vu Dương không né tránh. Cô đưa tay khẽ đẩy chiếc mũ về phía anh, bảo: Nóng lắm, không muốn đội.
Vu Dương dừng tay, nhìn cô không nói gì, treo chiếc mũ về vị trí cũ, khởi động xe, quay đầu dùng ánh mắt ý bảo cô lên xe.
Đúng là khó hiểu, cô oán thầm. Sau đó, dùng tay vỗ vỗ chỗ ngồi đằng sau, vịn vai anh ngồi lên: Đi thôi.
Vu Dương thấy cô ngồi xong, thoáng buông lỏng tay, vặn ga, đưa cô ra đường cái.
Sáng sớm, trên đường không nhiều xe, Vu Dương hơi tăng tốc, bỗng cảm giác người sau lưng vỗ vỗ vai mình, anh nghe thấy cô nói: Dừng phía trước nhé.
Vu Dương hơi ngạc nhiên, bóp phanh cho xe dừng ven đường: Có việc gì à?.
Khương Ninh xoay người xuống xe, không giải thích, cô chỉ bảo: Anh đợi ở đây một lát.
Nói xong, cô chạy sang bên đường, anh nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô, thấy cô tiến vào một quán ăn nhỏ, lát sau cầm hai túi nhỏ đi ra.
Khương Ninh lại chạy sang, dang chân ngồi lên phía sau: Đi thôi.
Vu Dương khởi động xe lần nữa, lúc dừng ở cửa ngân hàng, Khương Ninh bước xuống, lấy tay lau cổ.
Tháng sáu, mặc dù trời vẫn còn sáng sớm nhưng hết sức khô nóng. Khương Ninh sợ nóng, cứ nóng lên là cô dễ đổ mồ hôi, may mà trên đường không có nhiều xe, nếu không đi trên đường, bụi bặm dính lên mặt, trang điểm cẩn thận mấy cũng hỏng.
Khương Ninh chưa vào ngân hàng ngay, cô bước lên trước đầu xe, giơ chiếc túi cầm trên tay lên: Bánh bao nhân, của anh này.
Vu Dương ngạc nhiên nhìn, vẻ mặt cô không cảm xúc, vẫy tay bảo anh: Năm rưỡi tôi tan làm. Nói xong, cô quay người đi vào ngân hàng.
Vu Dương đứng nguyên một chỗ cau mày nhìn túi bánh bao một lúc xong mới rời đi.
Này, chị Khương Ninh.
Khương Ninh vừa tới cửa ngân hàng đã bị Lâm Khả Ny gọi với, cô đứng im đợi cô lại gần.
Lâm Khả Ny kéo tay Khương Ninh: Chào buổi sáng.
Chào buổi sáng.
Mới sáng sớm chị lại gặp "người qua đường" đấy à?. Lâm Khả Ny chớp chớp mắt nhìn Khương Ninh, tỏ ý trêu chọc.
Khương Ninh biết rõ lúc nãy cô ấy đã nhìn thấy Vu Dương nên không giấu diếm: Tôi thuê anh ta đưa đi làm.
Làm tài xế á?.
Khương Ninh từ chối cho ý kiến: Đi thôi, còn phải mở cuộc họp đầu ngày đấy.
Vâng.
Buổi sáng, Khương Ninh vẫn làm việc theo tuần tự, nghiệp vụ thao tác bắt đầu thuần thục, không mắc phải sai lầm gì. Đôi khi ngẫm lại, cô giật mình tưởng như vừa quay về thời kỳ mới tốt nghiệp xong, lui bước trước đam mê, không có động lực, chỉ còn lại một thân một mình chật vật nhếch nhác.
Giữa trưa, Lâm Khả Ny hẹn cô đi ăn cơm, Khương Ninh đồng ý. Hai người đến một quán cơm nhỏ gần đó. Trong lúc ăn, Lý Hoằng Huy gọi điện cho Khương Ninh, cô thẳng tay ngắt điện thoại, anh ta không buông tha, điện thoại lại rung lên lần nữa.
Khương Ninh từ chối không tiếp, bật chế độ máy bay, sau đó để sang một bên.
Lâm Khả Ny ghé mắt, hỏi: Bạn trai chị à?.
Không phải.
Không phải bạn trai mà gọi đi gọi lại cho chị thế à?. Lâm Khả Ny lẩm bẩm, ghé người, thấp giọng hỏi: Không phải điện thoại lừa đảo đấy chứ? Là dân của trấn Thanh Vân gọi đúng không? Dân bản địa lừa gạt người bản địa?.
Khương Ninh bật cười: Không phải.
Vậy nói thật đi, người đàn ông lúc sáng là bạn trai của chị?.
Khương Ninh nghĩ đến Vu Dương, lắc đầu: Không phải.
Chị vẫn độc thân à?.
Ừ.
Lâm Khả Ny ngạc nhiên: Chị xinh xắn thế này mà lại không có bạn trai?.
Khương Ninh giương mí mắt lên, giọng điệu bình thản: Ừ.
Không sao, giờ ở trấn Thanh Vân còn nhiều cường hào đeo nhẫn vàng, dây chuyền vàng mà.
Khương Ninh cười thành tiếng.
Còn Tiền Cường....
Lâm Khả Ny không nói tiếp, ngước mắt nhìn Khương Ninh đang nhìn mình. Cô im lặng một lúc, sau đó thì thầm một câu: Thật sự nhìn không phải người tốt.
+++
Tối tan tầm, Khương Ninh thay quần áo ra khỏi ngân hàng. Cô nhìn đồng hồ, năm giờ bốn mươi, Vu Dương chưa tới.
Đang đợi tài xế của chị à?. Lâm Khả Ny đi ra vỗ vỗ vai cô.
Ừ.
Em đi trước đây.
Ừ.
Khương Ninh đứng chờ, cô cúi đầu di chân xuống đất, bên tai thấp thoáng truyền đến tiếng động cơ xe. Cô ngẩng lên nhìn ra đường.
Vu Dương rẽ một cái, tiếng ma sát kèm theo tiếng phanh gấp, chiếc xe dừng trước mặt cô. Vu Dương bỏ mũ xuống, nhìn cô: Ở cửa hàng có chút việc.
Khương Ninh gật đầu: Ừ.
Vu Dương không biết phải nói gì, anh gỡ chiếc mũ bảo hiểm màu lam ra đưa cho cô. Bỗng nghĩ cô ngại nóng, đang định thu tay lại, Khương Ninh đã cầm lấy chiếc mũ trước anh một bước.
Vu Dương mím môi dưới: Cô....
Anh Dương?.
Vu Dương chưa kịp nói hết câu đã bị ngắt lời, anh quay đầu thấy Triệu Tiểu Viên đứng cách đó hai mét, vẻ mặt hồ nghi nhìn anh và Khương Ninh.
Khương Ninh cũng quay lại nhìn, cảm thấy cô ta trông quen mắt. Nghĩ kỹ mới nhớ ra cô ta chính là em gái ở quầy thu ngân trong siêu thị hôm trước.
Triệu Tiểu Viên đi đến, Vu Dương hỏi cô ta: Sao cô lại ở đây?.
Em tới lấy tiền. Cô ta trả lời, đưa mắt nhìn Khương Ninh, hỏi: Còn anh, anh làm gì ở đây?.
Vu Dương khởi động máy, trả lời: Sau hãy nói. Sau đó, anh đội mũ bảo hiểm lên, quay sang bảo Khương Ninh: Lên đi.
Triệu Tiểu Viên ngạc nhiên mở to mắt, chần chừ nhìn Vu Dương và Khương Ninh.
Khương Ninh nhìn anh, hỏi: Hôm nay anh có việc à? Tôi có thể tự mình về.
Không có việc gì. Vu Dương rồ ga: Đưa cô về trước đã.
Khương Ninh nhìn Triệu Tiểu Viên đang trừng mắt quan sát, im lặng cầm chiếc mũ bảo hiểm màu đen trên tay đội lên đầu, sau đó dang chân ngồi phía sau.
Ngồi vững rồi hả?.
Khương Ninh kéo tấm kính mũ bảo hiểm ra, đáp: Vâng.
Vu Dương nhấn ga một cái, chiếc xe liền vọt lên chạy ra ngoài, tiến thẳng đường cái, sáp nhập vào dòng xe cộ.
Triệu Tiểu Viên đứng nguyên một chỗ, nhìn hướng bọn họ rời đi, ánh mắt tràn vẻ ngạc nhiên và tức giận.
Vu Dương chạy xe với tốc độ vừa phải, vững vàng như mọi ngày. Lúc đến giao lộ, có một chiếc xe máy bất ngờ xông ra, anh lập tức bóp phanh. Theo quán tính, cơ thể hai người đều nghiêng về phía trước, Khương Ninh đâm sầm vào lưng Khương Ninh.
Vu Dương quay đầu hỏi Khương Ninh: Có sao không?.
Không sao. Khương Ninh trả lời, đồng thời dịch người ra sau một chút, kéo khoảng cách với anh.
Vu Dương khởi động xe lần nữa, tốc độ chậm lại, cẩn thận đi qua giao lộ.
Đến ngã tư nhà Khương Ninh, cô xoay người xuống xe, tháo mũ bảo hiểm, đưa tay sửa mái tóc hơi rối.
Vu Dương nhận lấy móc lên đầu xe. Anh quay sang thấy cô đang lau mồ hôi trên trán. Có lẽ cô sợ nóng thật, đi một đoạn đường ngắn như vậy, chân tóc và cánh mũi rịn một lớp mồ hôi.
Khương Ninh vừa cúi đầu mở túi xách vừa bảo: Để tôi trả tiền anh.
Không cần. Vu Dương nói, vì đội mũ bảo hiểm nên giọng nghèn nghẹn.
Khương Ninh dừng tay nhìn về phía anh.
Vu Dương ho một tiếng: Hết tháng thanh toán một thể.
Khương Ninh ngẫm nghĩ thấy thế cũng tiện, cô liền gật đầu: Được.
Hai người nhất thời không nói chuyện, cũng không quen chào tạm biệt, cuối cùng vẫn là Khương Ninh phất tay: Về hẹn hò với bạn gái anh đi.
Vu Dương nghe vậy, ngạc nhiên nhìn cô nhưng không giải thích gì thêm, khởi động xe quay đầu rời đi.
Khương Ninh đứng một lát, xoay người đi vào nhà.
Lúc về đến nhà, Trần Lệ Trân đang ở sân rửa rau. Thấy cô, bà hỏi: Về rồi à? Muộn thế?.
Vâng.
Lại giúp mẹ rửa rau đi.
Vâng. Khương Ninh để túi sang bên, xắn tay áo lên đi tới để giúp.
Trần Lệ Trân hỏi cô: Có phải con mang xe đạp đi sửa không vậy?.
Dạ?.
Hôm nay mẹ đi chợ, đạp xe thấy tốt hơn trước nhiều, phanh cũng ăn lắm.
Khương Ninh dừng tay, nhìn chằm chằm vào mấy cọng rau, khẽ cười.
Trần Lệ Trân đứng bên nhìn cô rửa rau, thi thoảng thăm dò, giả bộ lơ đãng, hỏi: Công việc thế nào rồi?.
Cũng tạm ạ.
Mẹ nói này, tìm việc trong thành phố đi, đừng về nơi khỉ ho co gáy này nữa.
.... Khương Ninh tập trung rửa rau, không quan tâm đến mấy câu lảm nhảm theo thói quen của bà.
Ở đây tiền lương ít như vậy, nuôi bản thân con còn khó, đừng nói đến giúp đỡ bố mẹ. Trần Lệ Trân lẩm bẩm, dò hỏi: Không thì con nghe lời mẹ khuyên, đi theo người ta "lên núi" học mấy hôm, đến lúc đó....
. Mẹ.... Khương Ninh dừng tay cắt ngang lời bà: Con không đi.
Ây dà, con bé này, mẹ bảo Có đường tắt con không đi nên mẹ phải vạch ra cách này. Trần Lệ Trân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lảm nhảm một hai câu thấy Khương Ninh không phản ứng gì liền thôi. Một lát sau, bà lại hỏi: Con ở bên ngoài... Có bạn bè gì không? Hôm trước mẹ nghe Từ Giai Tú nói bạn trai cũ của con là người có tiền?.
Khương Ninh vớt rau vào trong rổ, vốn không định trả lời, thấy vẻ mặt chờ đợi của bà, cô đành trả lời: Con chia tay rồi.
Chia tay rồi?. Trần Lệ Trân cao giọng: Sao lại chia tay?.
Khương Ninh rủ mắt xuống, rửa tay không trả lời.
Trần Lệ Trân không chịu buông tha: Hỏi con sao con không trả lời? Vì sao lại chia tay hả?.
Khương Ninh hơi bực mình: Không hợp thì chia tay.
Ây dà, mẹ nói con... Sao lại không hợp chứ? Chẳng phải mài giũa là sẽ hợp sao?. Trần Lệ Trân hơi sốt sắng: Người ta lắm tiền nên hơi nóng nảy, con nhịn một chút là được thôi.
Khương Ninh nhíu mày: Mẹ, chia tay rồi, mẹ còn khuyên giải gì nữa?.
Không thể... quay lại được à?.
Không thể. Khương Ninh trả lời như chém đinh chặt sắt.
Con....
Con rửa rau xong rồi, con đi lên trước đây. Khương Ninh thấy bà đang định nói tiếp, vội vã ngắt lời, cầm túi đi lên lầu.
Con ở bên ngoài bao năm như vậy, công việc thì mất, người cũng không giữ được, học hành nhiều thế để làm gì chứ, sớm biết vậy tiết kiệm học phí cho xong....
.... Khương Ninh đi được mấy bước, cảm thấy tức giận, quay đầu lại đáp trả: Không vơ vét được gì à? Chẳng phải các người vơ được 10 vạn sửa nhà đấy thôi.
À...cô...tôi. Trần Lệ Trân nghẹn họng bởi câu đáp trả lần này của cô, trong lòng hơi chột dạ, nhất thời không biết trả lời thế nào.
Khương Ninh không đứng lại, đi thẳng lên lầu.