Không.
Chỉ ở nhà thôi à?.
Ừ.
Ở nhà cũng hay, mấy ngày ấy đi ra ngoài chả có gì ngoài nhìn toàn người với người.
Khương Ninh thay đồng phục xong đi ra, đứng trước gương sửa sang lại cổ áo sơ mi, vén mấy sợi tóc mai tán loạn ra sau tai.
Điện thoại của Lâm Khả Ny ở bên cạnh vang lên, cô nàng không nhận mà tắt luôn, cầm di động huơ huơ trước mặt Khương Ninh: Điện thoại lừa đảo.
Khương Ninh nhìn cô ấy, hỏi: Là người của trấn Thanh Vân à?.
Cũng không hẳn, giờ không chỉ có trấn Thanh Vân làm việc này. Lâm Khả Ny lắc đầu: Gọi cho em mấy lần rồi mà vẫn chưa từ bỏ ý định. Chắc do hôm trước em quên không xé thông tin trên bưu kiện nên số điện thoại đã bị người ta biết.
Sao?.
Chị không biết ư? Có một số người chuyên đi thu thập thông tin trên các bưu kiện sau đó bán cho những kẻ lừa đảo hoặc hợp tác thẳng với bọn mua thông tin khách hàng ở trên mạng. Lâm Khả Ny nói: Bọn lừa đảo tinh ranh lắm, toàn về những vùng thôn quê là nhiều.
Khương Ninh đưa mắt ra hiệu: Nói nghe xem nào.
Chị có biết vì sao bọn người đó thường lên núi dựng lều không?.
Khương Ninh suy nghĩ một lát: Sợ bị bắt à?.
Không sai. Lâm Khả Ny gật đầu: Trước kia bọn chúng thường hành nghề trong nhà nghỉ. Mấy nhà nghỉ địa phương này dễ bị cảnh sát tìm thấy. Sau bọn chúng dời lên núi. Trên núi ít người, dễ ẩn nấp, trên đường cài cắm mấy trạm gác ngầm, thấy người lạ chúng sẽ nhanh chóng đi báo cho đồng bọn ngay, không dễ bị tóm.
Còn sim điện thoại của chúng đều là sim phi pháp, điều tra không ra danh tính.
Khương Ninh hỏi: Chúng làm thế nào mà có được?.
Có bọn chuyên môn bán những thứ đó. Kẻ thì bán sim, kẻ thì bán thông tin của khách hàng, kẻ thì canh gác...Chính phủ lâm thời của bọn lừa đảo được tạo bởi những mắt xích. Nếu bắt được một khâu trong số này thì có thể kéo theo cả đầu dây xích đó ra. Nhưng bọn chúng lẩn nhanh như trạch, bằng chứng không đủ, chi phí lại quá lớn. Vì thế mà những tên bị bắt phạt rất ít.
Nếu như, có người báo....
Cũng vô ích thôi, trừ phi bị bắt tại trận, nếu không sẽ không luận được tội. Huống chi đại đa số người dân ở trấn Thanh Vân giờ đây đều chấp nhận sự hiện hữu của chúng. Có người còn ngưỡng mộ bọn chúng, cho rằng có bọn chúng thì trấn Thanh Vân mới giàu lên được.
Khương Ninh im lặng, Lâm Khả Ny nói không sai. Tuy hai năm gần đây nền kinh tế của trấn Thanh Vân đã được cải thiện nhưng cuối cùng, phía sau thị trấn nhỏ này vẫn là một sự bế tắc, tiền được xem là tiêu chuẩn để quyết định mọi rắc rối.
Bọn mình nói nhiều đến chuyện này làm gì. Đi thôi.
Ừ.
Lâm Khả Ny bắt xe, đi từ ngân hàng ra phía nhà ga. Còn Khương Ninh vẫn đứng ở chỗ cũ như mọi khi, Vu Dương chưa tới, cô bất ngờ chạm mặt một người.
Lưu Vân trông thấy cô, ánh mắt mừng rỡ không chút che giấu. Bà đi đến trước mặt cô, gọi: Tiểu Ninh.
Khương Ninh tỏ thái độ lãnh đạm, sau khi nhìn bà một cái liền quay đi chỗ khác, không có ý muốn nói chuyện thêm.
Lệ Trân nói con làm ở ngân hàng. Mẹ tiện đi ngang qua đây muốn ghé vào thăm con. Lưu Vân cẩn thận hỏi han: Con tan làm rồi à?.
Khương Ninh không hề nhìn thấy một chút ăn năn hối lỗi nào lộ ra trên gương mặt bà. Rõ ràng ngày xưa, chính bà đã bán cô cho người khác. Vậy thì dựa vào cái gì bà lại tỏ ra vô tội trước mặt cô?
Đúng lúc này, Vu Dương đi xe máy đến, gọi Khương Ninh.
Lưu Vân nhìn Vu Dương, dò hỏi: Bạn con à?.
Khương Ninh không trả lời câu hỏi, cô chỉ quẳng lại một câu: Tôi phải đi rồi.
Con chờ một chút. Lưu Vân giữ chặt lấy cô, giơ chiếc túi ra: Mẹ mang theo ít trứng gà ta trong nhà đến, nhiều chất lắm, con cầm về mà ăn. Con đi làm chắc mệt mỏi, nhớ phải bồi bổ cơ thể đấy.
Tôi không cần, để lại cho con trai bảo bối của bà đi. Khương Ninh tỏ thái độ cương quyết, gạt tay bà bước đến bên cạnh Vu Dương: Đi thôi.
Cô trầm mặt, Vu Dương nhìn màn đối đáp vừa rồi giữa cô và người phụ nữ trung niên, tuy không hiểu nhưng cũng không hỏi nhiều.
Lúc Vu Dương quay đầu xe vòng ra đường, Khương Ninh liếc nhìn thấy Lưu Vân đột nhiên ngã sấp xuống đất, khiến mấy người đứng bên cạnh bị dọa.
Vu Dương, dừng xe.
Khương Ninh bỗng lên tiếng, Vu Dương giật mình, nhanh chóng dừng xe. Anh đang định quay sang hỏi thì thấy cô đã xuống xe chạy trở lại. Anh dựng xe bên đường, rút chìa khóa chạy theo.
Lưu Vân ngã tay ôm ngực, đám người xung quanh nhìn thấy nhưng không có một ai dám tiến lên xem thế nào.
Khương Ninh chạy tới ngồi xổm xuống, đỡ đầu, lắc vai bà. Cô mở miệng nhưng không biết phải xưng hô ra sao, chỉ có thể hỏi một câu: Bà không sao chứ?.
Vu Dương ngồi xuống bên cạnh, Khương Ninh quay sang nhìn anh: Bà ấy ngất rồi.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy vẻ luống cuống trên mặt cô, khác hoàn toàn với vẻ lạnh lúc lúc nãy.
Đưa đi bệnh viện trước đã.
Lúc này Khương Ninh mới định thần lại, đáp: Vâng.
Hai người vẫy một chiếc xe tải chở khách, Vu Dương cõng Lưu Vân, Khương Ninh theo sau được mấy bước liền quay lại nhặt chiếc túi dưới đất, bên trong, trứng gà bị vỡ gần hết. Cô đưa Lưu Vân chạy thẳng tới bệnh viện của thị trấn. Đến bệnh viện, cô gọi bác sĩ, nhìn Lưu Vân được đẩy vào phòng cấp cứu, bấy giờ cô mới đứng dựa vào tường nghỉ xả hơi.
Vu Dương cũng đứng tựa vào tường ngay bên cạnh cô, cô nghiêng đầu dựa luôn vào người anh.
Hai người lẳng lặng đứng yên ở đấy, cho tới khi có tiếng bước chân dồn dập trong hành lang bệnh viện truyền đến.
Khương Ninh đứng dậy nhìn ra, người vừa tới trông thấy cô, thở hổn hển thấp giọng chào cô: Chị.
Xưng hô với Khương Ninh như vậy, Vu Dương càng cảm thấy khó hiểu.
Mẹ bảo đi tìm chị, dặn em đợi ở bến xe buýt. Em chờ bao lâu mà không thấy mẹ quay về.... Cậu thấy Khương Ninh sắc mặt lạnh lùng, không để tâm nghe lời cậu giải thích, nên giọng càng lúc càng nhỏ đi, cuối cùng đành im bặt.
Khương Ninh suy nghĩ, cậu em trai này của cô tên gì nhỉ? Trình Vĩ? Hình như là thế. Thằng bé họ Trình, cô họ Khương, bọn họ không phải là người một nhà.
Đúng lúc này, bác sĩ từ trong phòng cấp cứu đi ra, nhìn bọn họ, hỏi: Ai là người nhà của bệnh nhân?.
Khương Ninh không trả lời, Trình Vĩ nhìn cô dò xét, rốt cuộc giơ tay đáp: Là cháu.
Vào đây, tôi sẽ trao đổi tình hình người bệnh.
Vâng.
Trình Vĩ đi theo bác sĩ, lúc lướt qua người Khương Ninh, cậu định bảo cô cùng vào. Nhưng Khương Ninh lại bảo Vu Dương: Chúng ta đi thôi.
+++
Từ bệnh viện đi ra, Khương Ninh im lặng suốt. Vu Dương có nhiều thắc mắc, nhưng anh biết, lúc này không phải là thời điểm tốt nhất để hỏi thăm.
Hai người đi bộ về ngân hàng, chiếc xe máy của Vu Dương vẫn dựng ở đó. Khương Ninh nhìn đồng hồ, nói: Anh đưa em về trước đã.
Mấy ngày trước, cô thường theo anh về cửa hàng trước, mấy ngày nay thì lại không, sau khi tan làm, cô bảo anh đưa thẳng về nhà. Vu Dương cho rằng nhà cô có việc nên không hỏi nhiều, chỉ đáp: Ừ.
Vu Dương đưa Khương Ninh về tận cửa nhà. Sau khi chào tạm biệt, cô bước vào cửa. Trần Lệ Trân thấy cô, nói: Sao mấy hôm nay con về sớm thế?. Bà ta hỏi: Chia tay thợ sửa xe rồi phải không?.
Không phải.
Trần Lệ Trân hơi thất vọng, lẩm bẩm: Con thật sự muốn qua lại với tên thợ sửa xe đó à? Mẹ nói với con rồi, con đừng có ương ngạnh. Mẹ là người từng trải, nên chọn hạng người nào để gả, mẹ biết rõ hơn con. Con nghe lời mẹ sẽ thấy không sai đâu.
Khương Ninh không có phản ứng, quay người bỏ đi. Trần Lệ Trân nhìn theo, thấy cái túi cô cầm trên tay, hỏi: Con cầm gì về đấy?.
Khương Ninh cúi đầu nhìn mới nhớ ra từ nãy đến giờ mình vẫn cầm chặt cái túi trên tay.
Trần Lệ Trân nhìn kỹ: Là trứng gà à? Sao lại vỡ thế này/.
Khương Ninh không giải thích, sau khi đưa túi cho bà ta liền dắt xe đạp đạp ra ngoài.
Sau lưng, Trần Lệ Trân gọi cô: Con không ăn cơm ở nhà à?.
Không ạ.
Giờ này còn đạp xe đi đâu thế hả?.
Khương Ninh không trả lời, đạp xe rời đi.
Khương Ninh đạp xe vào trong trấn, lúc đi qua hiệu sửa xe cô cố tình đạp nhanh một chút. Cô chọn buổi tối mới ra ngoài chính là vì không muốn bị anh bắt gặp.
Đến chân núi Thanh Vân, cô để xe ở cửa ra vào của một cửa hàng tiện lợi, sau đó một mình đi bộ vào trong chân núi. Đến gần một con đường nhỏ, cô tìm một lùm cây để náu mình, thi thoảng lại ngó ra phía giao lộ. Từ Giai Tú nói Tiền Cường có rất nhiều hang ổ, nơi hay đến nhất vẫn là núi Thanh Vân, bởi vì trên núi có nhiều đài quan sát, có thể thấy rõ động tĩnh ở dưới chân núi, thuận tiện tuần tra. Hơn nữa, bọn chúng thường đi vào buổi tối, khi mọi người vừa ăn cơm tối xong, huyết dịch đều chảy vào trong dạ dày, rất dễ bị lừa.
Cô hỏi Từ Giai Tú sao biết rõ như vậy. Cô ấy bảo ở trấn Thanh Vân này không có gì là bí mật cả, suy khi nghe ngóng là có thể biết được.
Đã mấy tối Khương Ninh đến đây nằm vùng nhưng đều không gặp Tiền Cường, ngược lại, đám lâu la của hắn thì thấy nhiều, bọn chúng đều không phải là mục tiêu của cô.
Mùa hè nhiều muỗi, nhất là trên núi. Đang lúc cô không nhịn được mấy con muỗi quấy phá, cho rằng hôm nay sẽ lại không công rút lui như mọi hôm thì xa xa truyền đến tiếng người nói chuyện.
Cô thu người lại, nín thở.
Tiếng chân càng lúc càng gần, Khương Ninh căng thẳng, xuyên qua khe hở của lùm cây nhìn chằm chằm ra con đường nhỏ. Cảnh đêm mờ mịt, cô nheo mắt chỉ nhìn thấy thấp thoáng mấy người, lưng đeo một cái túi lớn, không biết trong đó có Tiền Cường hay không.
Bọn chúng tới mỗi lúc một gần, Khương Ninh mơ hồ trông thấy một cái bóng béo mập, cô không dám chắc đó là Tiền Cường, chỉ thấy cái bóng đấy vỗ đầu tên đứng bên cạnh: Mày đeo túi của tao đi.
Khương Ninh trong lúc vui mừng, cơ thể khẽ động đậy khiến lùm cây phát ra những âm thanh nhỏ.
Ai?. Một tên trong đám cảnh giác tiến mấy bước về phía Khương Ninh.
Tim Khương Ninh đập rộn lên, sau lưng chảy một lớp mồ hôi lạnh.
Khỏi xem đi, lúc này thì làm gì có ai. Mày tưởng giờ là lúc tiên nữ xuống đây tắm chắc. Tiền Cường bảo tên kia: Tranh thủ thời gian đi, ông đây còn chưa khỏe, đi sớm về sớm.
Vâng vâng.
Đám người men theo con đường nhỏ đi lên, Khương Ninh ngồi im một chỗ không dám động đậy, đợi đến lúc bọn chúng đã chắc chắn đi hết lên trên núi, cô mới khẽ thở hắt ra, vỗ vỗ đôi chân tê dại, từ từ đứng dậy, chạy một mạch ra cửa núi.
Cách núi Thanh Vân một đoạn xa, Khương Ninh tìm một chỗ vắng vẻ, lấy di động ra nhấn số. Trong lúc chờ điện thoại, cô liên tục nhìn ngó xung quanh.
Điện thoại kết nối, Khương Ninh mở miệng: Đồn cảnh sát phải không ạ? Tôi muốn báo án.