Khi còn cách anh khoảng 2 - 3 mét, Khương Ninh bước chậm lại, vẻ mặt ngượng ngùng hiếm thấy: Chào anh.
Ừ. Vu Dương chìa mũ bảo hiểm ra.
Khương Ninh nhìn chiếc mũ liền ngẩn người, ngay lập tức trong đầu hiện lên một số hình ảnh.
Vu Dương thấy cô nhìn chằm chằm chiếc mũ mà không nhận, anh cho rằng tối qua cô uống nhiều quá nên không còn nhớ gì. Anh đang định há miệng giải thích thì cô đã vươn tay cầm lấy chiếc mũ, đội ngay ngắn lên đầu.
Khương Ninh không có thời gian để dây dưa, đội mũ bảo hiểm xong, cô bám vào yên, nhảy lên xe: Tôi xong rồi. Cô hạ kính mũ xuống, bổ sung thêm một câu: Tôi bị muộn nên anh chạy nhanh lên nhé.
Được. Vu Dương nổ máy: Ngồi vững vào.
Xe chạy nhanh, chả mấy chốc đã đến ngân hàng. Khương Ninh xuống xe, gỡ mũ bảo hiểm treo lên đầu xe, rồi nhìn vào gương sửa sang lại tóc. Xong xuôi, cô nhìn đồng hồ, vừa kịp quẹt thẻ.
Tôi vào đây. Khương Ninh vội vã xoay người, đi vài bước lại quay lại, buông một câu: Tối qua... cảm ơn anh.
Vu Dương còn chưa kịp phản ứng, đã thấy bóng lưng cô đi vào trong ngân hàng. Vu Dương quay lại nhìn chăm chú vào chiếc mũ bảo hiểm màu xanh. Khi khởi động xe một lần nữa, anh nhìn vào trong gương thấy khóe miệng mình thoáng giương lên.
Khương Ninh nhanh chóng thay quần áo, may mà sáng nay người đến giao dịch không nhiều, cô vẫn kịp ngồi tại chỗ của mình điều chỉnh nhịp thở.
Lâm Khả Ny thấy cô thở hổn hển, hỏi: Chị ngủ quên à?.
Ừ.
Vẫn là tài xế của chị đưa chị đến à?.
Khương Ninh thở hắt ra, gật đầu.
Ồ, thật là có trách nhiệm. Lâm Khả Ny nói đùa: Giá mà em có một anh tài xế đẹp trai và trách nhiệm như thế có phải tốt không.
Khương Ninh mở máy tính, buông một câu: Được đấy.
Hihi. Lâm Khả Ny cười, vẻ mặt phơi phới.
Giữa trưa thay ca, Khương Ninh theo thường lệ cùng đi ăn cơm với Lâm Khả Ny. Ăn uống xong, Lâm Khả Ny nói trời nóng nên đề nghị đi siêu thị mua ít đồ uống cho các đồng nghiệp. Khương Ninh đồng ý, hai người liền vòng lên siêu thị ở thị trấn.
Chị xem mua gì được nhỉ?. Lâm Khả Ny đứng trước tủ lạnh, quay sang hỏi Khương Ninh: Bia nhé?.
Em hỏi xem quản lý có đồng ý không?.
Lâm Khả Ny nhún nhún vai: Thôi khỏi, chỉ lúc hết giờ làm việc quản lý mới dễ nói chuyện thôi.
Mỗi loại lấy mấy lon để mọi người chọn.
Được rồi.
Chọn đồ uống xong, Khương Ninh đẩy xe mua sắm tới quầy thu ngân. Lâm Khả Ny cảm thán: Hai năm trước em bị điều đến trấn Thanh Vân, trên trấn vẫn lạc hậu thôi rồi, không có gì cả. Khi đó em đã khóc vô cùng thê thảm, gần như ngày nào cũng lấy nước mắt để rửa mặt.
Khương Ninh nghĩ tới lúc mình rời khỏi trấn Thanh Vân, quả thực như lời cô ấy nói, không có gì hết, giống như bị thời đại phát triển bỏ quên một xó.
Chị xem bây giờ, tuy nhỏ nhưng đầy đủ cả, trong thành phố có gì, ở đây gần như có hết. Lâm Khả Ny thở dài: Không biết có nên cảm ơn những người kia không nữa.
Khương Ninh lắc đầu: Sai thì vẫn là sai.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi đến quầy thu ngân. Có lẽ vì buổi trưa ít người, nên chỉ có một nhân viên thu ngân đứng đó. Lúc Khương Ninh nhìn thấy Triệu Tiểu Viên, cô thoáng dừng bước, lúc vào đây, cô không nhìn hề thấy cô ta.
Đương nhiên Triệu Tiểu Viên cũng nhìn thấy cô. Từ xa cô ta đã trừng mắt nhìn thẳng vào Khương Ninh cho tới khi cô đi đến trước mặt.
Lâm Khả Ny bỏ toàn bộ đồ uống trong xe mua sắm ra, Triệu Tiểu Viên quét từng lon một, cuối cùng giở giọng khó chịu: Bốn mươi lăm đồng.
Lâm Khả Ny đang định lấy tiền trong túi thì Khương Ninh lên tiếng: Để chị trả cho.
Như vậy sao được. Là em nói muốn đi mua đồ uống mà, cứ để em trả đi.
Khương Ninh lấy ví của mình ra: Hôm qua mọi người trả tiền tiệc chào đón rồi, đồ uống này để chị thanh toán.
Lâm Khả Ny nghe cô nói vậy cũng không nài ép nữa. Khương Ninh rút tờ 100 trong ví ra, Triệu Tiểu Viên sốt ruột giật lấy, giơ tờ tiền lên soi như soi tiền giả, rồi bỗng nhiên lớn tiếng quát tháo: Đây là tiền giả, tại sao cô có thể cầm tiền giả đi mua đồ được nhỉ? Làm thế không phải muốn lợi dụng sao? Ở đâu ra loại người như cô thế?.
Giọng Triệu Tiểu Viên rất to, thu hút một đám người đến xem, người bên trong lẫn bên ngoài siêu thị vây quanh Khương Ninh nhìn ngó, xì xào bàn tán.
Lâm Khả Ny trừng mắt: Tiền giả á?.
Triệu Tiểu Viên tiếp tục ầm ĩ: Còn không phải à? Đúng là đến siêu thị loại người gì cũng có, đến mua đồ còn dùng tiền giả. May mà tôi phát hiện ra, không thì đã bị các người lừa... Các người không biết à? Người ở trấn Thanh Vân này không dễ bị lừa đâu.
Cô ta vừa nói xong, xung quanh mọi người cười ầm lên.
Khương Ninh cau mày, cô mới lấy tờ tiền này trong ngân hàng trưa nay, không thể là giả, khả năng duy nhất có lẽ là...
Khương Ninh ngước lên, đè nén cơn giận, thu vẻ giương giương tự đắc của Triệu Tiểu Viên vào mắt, cô chỉ vào chiếc máy kiểm tra ở bên cạnh: Kiểm tra đi.
Triệu Tiểu Viên nghe vậy sắc mặt thay đổi, nhưng vẫn cố gân họng lên: Kiểm tra cái gì mà kiểm tra, tôi làm thu ngân chẳng lẽ không biết phân biệt tiền giả tiền thật à?.
Kiểm tra đi.
Sao vậy sao vậy?Tiểu Viên, cô ở đây làm gì thế?. Quản lý siêu thị nhanh chóng xuất hiện. Sau khi nắm rõ tình hình, ngay lập tức túm lấy tờ tiền Triệu Tiểu Viên đang nắm chặt trong tay, bỏ vào máy kiểm tra.
Một trăm đồng.
Một trăm đồng.
Kiểm tra hai lần, âm thanh điện tử trong chiếc máy đều cho ra một đáp án.
Ồ, là tiền thật, tiền thật. Quản lý siêu thị lôi Triệu Tiểu Viên ra, khiển trách: Có máy soi sao không dùng? Cô làm ăn thế là sao?. Mắng Triệu Tiểu Viên xong, quản lý siêu thị vội quay sang Khương Ninh cười lấy lòng: Là lỗi của chúng tôi, đã hiểu lầm quý khách, tôi sẽ trả lại tiền thừa cho quý khách ngay.
Tình thế thoáng thay đổi, đám người liền quay sang Triệu Tiểu Viên bắt đầu chỉ trỏ. Khương Ninh lạnh lùng nhìn Triệu Tiểu Viên, cho đến khi mặt mũi cô ta đỏ bừng lên.
Các người làm ăn thế mà được à? Tùy tiện đổ oan cho người khác. Lâm Khả Ny lên tiếng oán trách.
Dạ vâng, đúng là lỗi của chúng tôi... Đây là tiền thừa của quý khách ạ. Quản lý siêu thị đưa tiền thừa bằng hai tay. Lúc này, Khương Ninh mới di chuyển ánh mắt, cầm tiền, nhấc túi đồ uống cùng Lâm Khả Ny bước ra khỏi siêu thị.
À, có phải con bé kia lần trước đến giao dịch ở ngân hàng không? Chính là "kẻ địch giả tưởng" ăn phải pháo đấy hả?. Lâm Khả Ny quay đầu hỏi Khương Ninh.
Ừ.
Rõ ràng con bé đó đang bới lông tìm vết, thật quá quắt. Rốt cuộc là do ai khiến con bé đó đối xử với chị như vậy?.
Khương Ninh khẽ hừ một tiếng, hờ hững trả lời: Là tài xế em muốn ấy.
Hả?.
+++
Buổi chiều, lúc Vu Dương đang bận sửa xe thì nhận được điện thoại của Triệu Tiểu Viên, cô ta nói cảm thấy không được khỏe. Anh nghe giọng yếu ớt của cô ta, đoán chừng bệnh có vẻ nghiêm trọng nên không dám chần chừ, đóng cửa hàng, lái xe máy đi tìm cô ta.
Đến siêu thị, anh thấy Triệu Tiểu Viên đang ngồi trên ghế trước cửa siêu thị ôm bụng, sắc mặt trắng bệch.
Triệu Tiểu Viên nhìn thấy Vu Dương, khóc rống lên: Anh Dương, em đau bụng quá.
Xảy ra chuyện gì vậy?.
Em cũng không biết, tự dưng đau khủng khiếp. Triệu Tiểu Viên vừa nói vừa khóc.
Vu Dương cau mày: Tôi sẽ đưa cô đi bệnh viện. Cần xin nghỉ trước không?.
Em đã xin rồi.
Được. Vu Dương đỡ cô ta đi đến xe máy, hỏi: Có lên xe được không?.
Được ạ.
Vu Dương bước lên xe trước, Triệu Tiểu Viên vịn vào anh ngồi lên. Vu Dương nổ máy, Triệu Tiểu Viên liền ôm lấy eo anh, anh cảm thấy không được tự nhiên, nhưng nghĩ đến tình trạng của cô ta, anh thoáng chần chừ, sau đó không kéo tay cô ta ra nữa.
Đến bệnh viện, Vu Dương đưa Triệu Tiểu Viên đi khám gấp. Xếp hàng đăng ký, cuối cùng là thăm khám, bác sĩ chẩn đoán bị viêm dạ dày cấp tính, phải truyền hai chai chống viêm. Vu Dương đỡ Triệu Tiểu Viên vào phòng bệnh, hoàn tất mọi thủ tục xong đã gần 5 rưỡi. Anh gọi điện cho Khương Ninh, nhưng gọi một lúc lâu không có ai nghe. Anh gọi tiếp mấy cuộc đều như vậy.
Trước khi đi tìm Triệu Tiểu Viên, anh nhắn cho cô bảo hôm nay sẽ đến muộn một lát. Cô nhắn lại chỉ một chữ: Được. Tình hình trước mắt khiến anh không thể bỏ đi ngay. Vu Dương định đến ngân hàng một chuyến, nhưng nhìn bộ dạng ốm yếu của Triệu Tiểu Viên, anh lại không đành lòng vất cô ta một mình trong bệnh viện.
Anh Dương. Triệu Tiểu Viên nằm trên giường bệnh gọi yếu ớt.
Vu Dương ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, hỏi cô ta: Cảm thấy tốt hơn chưa?.
Rồi ạ. Triệu Tiểu Viên khẽ gật đầu: Anh đừng đi... Ở đây cùng với em.
Vu Dương hơi ngập ngừng: Ừ.
Vu Dương nhìn chăm chú vào chai nước, từng giọt từng giọt dung dịch nhỏ xuống, cảm giác thời gian trôi qua vô cùng chậm chạp. Hết lọ thứ nhất, anh gọi y tá đến đổi thuốc, còn mình ra ngoài hành lang gọi điện cho Khương Ninh lần nữa, kết quả vẫn thế.
Có lẽ do thuốc bắt đầu có tác dụng, Triệu Tiểu Viên sau khi nghỉ ngơi, tình thần đã khá hơn một chút, bắt đầu kể lể chuyện xảy ra trưa nay cho Vu Dương nghe.
Anh Dương, anh nói xem sao cô ta lại như vậy, cầm tiền giả đi lừa người. Triệu Tiểu Viên bị Vu Dương nhìn chằm chằm, giọng nói càng lúc càng nhỏ đi, tròng mắt đảo xung quanh: Anh Dương, sao anh lại nhìn em như thế?.
Vu Dương thấy ánh mắt né tránh của cô ta, có thể hiểu ngay ra cô ta đang nói dối. Nhưng anh không vạch trần, chỉ nói với cô ta: Tiểu Viên, đừng trêu chọc cô ấy.
Triệu Tiểu Viên khẽ hừ một tiếng coi thường: Em có muốn trêu chọc cô ta đâu nhưng cô ta cứ trêu chọc em đấy chứ.
Thấy Vu Dương không nói gì, Triệu Tiểu Viên giận dỗi quay sang bên không trò chuyện với anh nữa. Hai người im lặng như vậy cho đến khi truyền xong.
Lúc ra khỏi bệnh viện là gần 7h, Vu Dương đưa Triệu Tiểu Viên về nhà cô ta trước, sau đó vội vã tăng tốc đi về phía ngân hàng. Ngân hàng đã đóng cửa từ lâu, ở cửa ra vào không có một ai, trống không.
Vu Dương ngồi ngây người trên xe, lấy điện thoại ra gọi thử lần nữa. Không ngờ, lần này, điện thoại lại thông.
Alo. Khương Ninh lên tiếng.
Nghe thấy giọng cô, yết hầu Vu Dương chuyển động, hỏi bằng giọng khàn khàn: Cô về rồi à?.
Khương Ninh hỏi lại: Không lẽ vẫn còn ở đấy?.
.... Vu Dương á khẩu không trả lời được.
Một lát của anh chậm đến tận 2 tiếng à?.
...Tôi gọi điện nhưng cô không nghe.
Điện thoại tôi hết pin.
....
Vu Dương, có phải anh không muốn tiếp nhận vụ giao dịch này đúng không?.
Vu Dương mím môi: Không phải.
Khương Ninh lập tức nói tiếp: Không phải anh bùng hẹn à?.
...
Hai người thoáng im lặng một lúc, Khương Ninh mở miệng gọi: Vu Dương.
Ừm.
Khương Ninh đe dọa: Lần sau lại bùng hẹn nữa thì tôi sẽ dỡ luôn hai bánh xe của anh.
Gương mặt căng thẳng của Vu Dương lập tức thả lỏng. Anh ngồi lên xe, nhìn dòng xe cộ tới lui trên đường, nhếch miệng cười: Khương Ninh, tôi là thợ sửa xe đấy.
Khương Ninh cười phì một tiếng: Đâu phải chỉ có mình anh?.
Cô không tháo được bánh xe của tôi ra đâu. Hơn nữa.... Anh dừng một chút: Chính tôi có thể lắp lại được.