“Vâng”. Khương Ninh gật đầu, lê dép đi vào trong bếp.
Sau lần ầm ĩ với Khương An, cô và Khương An chiến tranh lạnh một thời gian. Hàng ngày, cô đi sớm về trễ, số lần gặp ông ta rất ít. Cho dù ở nhà chạm mặt nhau, Khương An cũng cư xử với cô rất nhạt nhẽo. Tất nhiên cô cũng sẽ không nịnh nọt ông ta. Trần Lệ Trân vẫn còn đối tốt với cô, mặc dù không tính là thân thiện, nhưng không đến nỗi quá xa lánh, một ngày ba bữa nấu cả cơm cho cô.
Lúc uống chén cháo nhỏ, Khương Ninh hỏi Trần Lệ Trân: “Tiểu Thành đâu ạ?”.
“Buổi sáng đi ra ngoài rồi, nó bảo buổi trưa sẽ về”.
“À”.
Lần trước, Khương Chí Thành thiếu chút nữa gặp chuyện không may, sau khi bị Khương Ninh mắng cho một trận, cậu dường như biết nghe lời hơn một chút. Cô đã khuyên cậu chọn một trường kỹ thuật để sau này có thể tự nuôi sống bản thân. Cậu ta không phản kháng, xin học ở một trường trong thành phố rồi trọ luôn ở trường, đến chủ nhật mới về nhà. Khương Ninh thấy cậu bắt đầu chú tâm học hành nên không để ý và quản chặt như trước nữa.
Nghỉ ngơi chốc lát, Từ Giai Tú hẹn cô ra ngoài. Vừa vặn cô có việc muốn hỏi, nên lên lầu thay quần áo ra khỏi cửa.
Từ Giai Tú hẹn gặp cô trong trường trung học. Giữa trưa mặt trời lên cao, cô không muốn đội nắng đi đến trường. Hôm qua, Vu Dương có báo cho cô biết, hôm nay anh phải giúp Vương Thành chạy hàng, chập tối mới về. Cô đành chờ ở ven đường để bắt xe buýt.
Lúc đi đến sân trường, Từ Giai Tú đang ngồi trong đình nghỉ chân, thấy cô từ xa liền giơ tay vẫy.
Khương Ninh lại gần mới thấy một bé trai ngồi dưới gốc cây, khỏe mạnh kháu khỉnh tò mò nhìn cô.
“Ơ, có phải hẹn nhau đi chơi đâu mà ăn mặc trẻ trung thế?”. Từ Giai Tú quan sát Khương Ninh.
Hôm nay Khương Ninh mặc một chiếc sơ mi ren trắng phối hợp với chân váy chữ A màu xanh nhạt, không vấn tóc, trang điểm như hàng ngày đi làm. Nhìn tổng thể trông trắng trẻo tươi tắn, không giống một phụ nữ bao năm lăn lộn trong xã hội mà giống với một sinh viên mới ra đời hơn.
Khương Ninh không quan tâm đến câu nói trêu chọc của cô ấy, cô nhìn chằm chằm vào đứa bé ngồi bên cạnh: “Đông Đông?”.
“Ừ”. Từ Giai Tú xoa nhẹ đầu Đông Đông: “Chào mẹ nuôi đi con”.
“Mẹ nuôi ạ”. Đông Đông hơi thẹn thùng mỉm cười với cô.
Khương Ninh cũng cười với thằng nhóc rồi quay sang nói với Từ Giai Tú: “Hai năm trước gặp nó, nó vừa mới biết đi”.
“Ừ”. Từ Giai Tú nói: “Thời gian trôi nhanh, lòng người cũng thay đổi”.
Khương Ninh quan sát sắc mặt cô ấy, chỉ thấy cô ấy rủ mí mắt không để lộ tâm trạng ra ngoài.
“Có phải cậu đang giận nhau với Ngô Phong không?”.
Từ Giai Tú vỗ vỗ người Đông Đông: “Con đi chơi đi, đừng chạy xa quá nhé”.
“Vâng, mẹ”.
Nhìn Đông Đông nhảy chân sáo ra khỏi đình, Từ Giai Tú mới cúi đầu sờ ngón tay mình, có chút tự giễu: “Giận nhau ư? Mình nhiều tuổi rồi, không còn là cô gái nhỏ, không dưng lại đi làm loạn”.
Khương Ninh nghe thấy mùi vị bất thường, liền hỏi: “Sao vậy?”.
Từ Giai Tú không trả lời thẳng, mà quay đầu ra ngoài nhìn Đông Đông đang hăng say chơi đùa: “Tiểu Ninh, mình hơi hối hận vì đã sinh ra nó”.
Trái tim Khương Ninh run lên, cô nghiêm mặt nói: “Cậu nói lung tung gì thế? Thằng bé nghe thấy thì sao?”.
“Đúng vậy. Mình thật đáng chết”.
Khương Ninh nhíu mày: “Rốt cuộc thì cậu và Ngô Phong sao vậy? Không thể nói chuyện hòa hợp được à?”.
Khóe miệng Từ Giai Tú như hiện lên một tia cười lạnh, cô lập tức thu hồi tâm trạng, điều chỉnh lại nét mặt: “Mình sẽ xử lý ổn thỏa, không cần lo cho mình”.
Khương Ninh vẫn cau mày nhìn cô ấy.
“Ây da, mình bảo cậu đến chơi đâu phải bảo cậu đến làm mình bị xúi quẩy?”. Từ Giai Tú hỏi ngược lại cô: “Còn cậu, dạo này cậu và Vu Dương thế nào rồi?”.
“Rất tốt”.
Từ Giai Tú nhíu mày: “Tốt ở đâu? Có phải đã trải nghiệm ‘độ sâu’ rồi đúng không?”.
Khương Ninh thấy cô ấy bắt đầu đùa cợt không nghiêm túc liền khẽ thở hắt ra, nhướng mày không đáp.
“Xời, lại còn bày đặt bắt mình chơi trò đoán ý”.
Khương Ninh nháy mắt.
“Mình thấy Vu Dương không tệ, chỉ là…”. Từ Giai Tú đột nhiên nghiêm túc, lời lẽ khẩn thiết: “Tiểu Ninh, dù sao đi nữa cậu cũng không nên đặt hết mọi thứ lên đàn ông, lời đàn ông không đáng tin đâu”.
Khương Ninh hơi ngạc nhiên.
“Nói thật, bọn lừa đảo chuyên nghiệp luôn biết cách làm sao để có ít nhất một thành viên là phái nữ. Như vậy xác xuất thành công sẽ cao hơn. Thế đủ cho thấy xã hội luôn công nhận, đàn ông là một lũ không đáng tin cậy”.
Khương Ninh bị suy luận lô gic của cô ấy chọc cười.
Từ Giai Tú cũng cười theo: “Dù sao thì mình lo lắng hơi quá rồi. Đối với chuyện tình cảm, cậu lý trí hơn cảm tính, tỉnh táo đến mức đáng sợ”.
“Vậy à?”.
“Còn không phải?”. Từ Giai Tú ghé sát người Khương Ninh, hỏi: “Cậu còn nhớ mối tình bọ xít năm cấp 3 tên là gì không?”.
“…”.
Từ Giai Tú tỏ thái độ ‘biết ngay mà’: “Lâm Hàng đấy, nhớ chưa?”.
Khương Ninh sau khi được nhắc nhở vẫn chưa hình dung ra: “Đã bao năm rồi còn gì”.
“Đúng là đã qua bao năm rồi, nhưng dù sao cậu và cậu ấy cũng là bạn học từ cấp hai đến cấp ba. Huống chi còn yêu nhau hai năm, đến cái tên cũng phải nhớ chứ? Dù gì cũng là mối tình đầu”.
“Nhớ thì có tác dụng gì không?”. Khương Ninh hỏi lại.
“…Không có”. Từ Giai Tú thở dài: “À, hôm trước mình gặp cậu ấy về quê làm giấy tờ thủ tục đấy”.
Khương Ninh không có hứng thú nên không hỏi.
“Năm ấy kết thúc kỳ thi đại học, người ta đang định báo cho cậu biết sẽ học đại học cùng một chỗ với nhau thì cậu lại bỏ rơi cậu ta”.
“Đấy chẳng phải chạy theo trào lưu, tốt nghiệp xong thì chia tay sao?”. Khương Ninh hiếm khi đùa giỡn.
Từ Giai Tú nhìn cô: “Mình biết lúc đó chắc chắn là cậu có suy nghĩ riêng của mình, lý trí cực kỳ tốt. ‘Ép buộc kẻ không tình nguyện’ sẽ vô ích”.
Câu nói của Từ Giai Tú nghe như nhắc nhở nhưng Khương Ninh hiểu, dường như cô ấy đang tự mỉa mai. Cô biết năm đó Từ Giai Tú chủ động theo đuổi Ngô Phong. Từ Giai Tú và Ngô Phong nhất định đã xảy ra vấn đề. Nhưng nhìn bộ dạng của Từ Giai Tú không muốn nhiều lời, Khương Ninh cũng không muốn ép buộc, đành im lặng không hỏi.
Cô cùng Từ Giai Tú đi dạo một vòng quanh trường học, đến gần tối mới từ biệt. Khương Ninh tính đến chỗ Vu Dương nên đi bộ đến tiệm sửa xe. Lúc đi qua đường, cô thoáng nhìn thấy cậu em trai Khương Chí Thành lẫn trong một đám người. Khương Ninh nheo mắt, cô cảm thấy đám người đi cùng cậu trông có vẻ quen mắt. Chưa kịp nhìn kỹ, bọn họ đã rời đi.
Khương Ninh đứng một chỗ suy nghĩ, cuối cùng vẫn không nhớ nổi đã gặp bọn họ ở đâu.
Khương Ninh đến cửa hàng sửa xe, thấy cửa mở, cô biết Vu Dương đã trở về. Cô đi vào trong cửa hàng nhưng không nhìn thấy anh đâu. Cô nhấc chân cẩn thận tránh đồ nghề bày đầy dưới mặt đất, vén rèm đi về phía sau.
Cánh cửa phòng tắm khép kín, bên trong truyền ra tiếng nước chảy tí tách. Khương Ninh đi vào phòng anh, đến bên giường ngồi chờ. Cô tiện tay cầm bao thuốc lá anh ném trên giường lên nhìn, rút lấy hai điếu, mỉm cười đặt bao thuốc lại.
Vu Dương tắm rửa xong chỉ mặc độc một chiếc quần dài còn thân trên để trần. Lúc về phòng nhìn thấy Khương Ninh, anh khẽ giật mình: Em đến đấy à?.
Vâng.
Vu Dương lau thân trên, tìm chiếc áo phông ngắn tay mặc vào, hỏi: Ăn cơm chưa?.
Chưa. Em đến tìm anh để kiếm đồ ăn đây.
Thì ra cô đã coi cửa hàng sửa xe của anh là tiệm cơm rồi.
Vu Dương hỏi tiếp: Muốn ăn gì?.
Mì đi.
Vu Dương không đi xe mà dẫn Khương Ninh đến một tiệm mì ngay gần cửa hàng. Tiệm mì này Khương Ninh khá quen. Ngày xưa đi học, cô và Từ Giai Tú thường hay đến đây. Cô và anh cũng từng gặp nhau một lần ở đó, lần ấy, anh đã trả cô hai đồng.
Gọi mì xong, trong lúc chờ đợi, cô hỏi anh: Anh định đến cửa hàng của chú Vương để hỗ trợ à?.
Ừ.
Sau này thường xuyên phải chạy hàng sao?.
Ừ.
Cửa hàng sửa xe thì làm thế nào?.
Bảo họ tối hãy đến.
Khương Ninh cười, đúng là độc quyền cho nên tùy hứng.
Thế còn chạy xe ôm?.
Không làm nữa.
Hả?. Khương Ninh liếc nhìn anh: Chắc hẳn "đám khách hàng quen" của anh sẽ rất đau lòng.
Vu Dương bật ho, đúng lúc ông chủ bê hai bát mì lên để trước mặt, vừa hay anh tránh được đề tài này.
Cơm nước xong, trở lại cửa hàng, Khương Ninh biết ban ngày anh không có ở đây, chắc chắn còn rất nhiều việc phải làm. Cô không quấy rầy anh, ngồi bên nghịch điện thoại.
Gần mười giờ, Vu Dương dọn dẹp đồ nghề, rửa tay dắt xe ra.
Anh đưa em về.
Khương Ninh nhìn thời gian không còn sớm, gật đầu: Vâng.
Vu Dương ngồi trên xe, Khương Ninh hỏi anh: Không đóng cửa ạ?.
Không cần, đi một lát không sao.
Khương Ninh cười thầm, trong lòng anh, đưa cô về chỉ là đưa cô về, bất luận thân mật hay lưu luyến không hề có trong mục đích của anh.
Như thường lệ, Vu Dương đưa Khương Ninh đến đầu đường. Chiếc đèn nhỏ đầu đường lẽ ra giờ này đã bật sáng, nhưng hôm nay đứng im lìm trong bóng đêm. Không chỉ chiếc đèn đường, mà tất cả các ô cửa sổ xung quanh không có một tia sáng nào lọt ra, cả một vùng tối đen như bị chiếc rèm sân khấu bao phủ.
Chắc đường điện gần đây đang sửa nên bị cắt. Khương Ninh nói.
Để anh đưa em vào?.
Khương Ninh bỏ mũ bảo hiểm ra: Không cần, chỉ có một đoạn, em có điện thoại đây rồi.
Vu Dương hơi do dự: Ừm.
Anh về đi, đừng để cửa hàng bị trộm.
Khương Ninh quay người đi vào trong, một lúc sau nghe thấy tiếng xe khởi động.
Đoạn đầu đường khá ổn, mặc dù không có đèn nhưng dựa vào ánh trăng vẫn có thể nhìn thấy rõ. Đến đoạn đường quanh co phía sau bị mấy ngôi nhà cũ che khuất, ánh trăng không rọi vào được, quang cảnh tối đen như mực. Mặc dù hàng ngày Khương Ninh đã đi quen con đường này nhưng bước chân cũng bắt đầu căng thẳng.
Lấy điện thoại ra, cô đang định mở đèn pin thì từ trong góc tối một bóng đen bỗng nhiên nhảy xổ ra phía trước, điện thoại rơi xuống đất. Cô chưa kịp phản ứng đã bị ai đó bịt miệng áp lên tường.
Trong đêm tối, Khương Ninh không nhìn rõ người đó, chỉ cảm thấy người đang áp lên mình có hình thể khá to béo. Cô bị hắn đè lên phía trước, lưng va mạnh vào tường, kêu uỵch một cái.
He he, Khương Ninh.
Bóng đen mở miệng mang theo mùi rượu phả vào mặt. Khương Ninh cố gắng né tránh cánh tay hắn: Tiền Cường?.