Lại đây, lại đây. Lưu Hưng vẫy tay gọi cô ta.
Triệu Tiểu Viên nghi hoặc bước tới: Tìm tôi có chuyện gì?.
Có việc, đương nhiên là có việc, nhưng là việc tốt.
Triệu Tiểu Viên càng thêm hoang mang: Chuyện gì?.
Đi đi đi, chúng ta tìm chỗ rồi nói chuyện.
Lưu Hưng dẫn Triệu Tiểu Viên đến một nhà hàng nhỏ, chọn vài món. Cô ta trong lòng lo lắng bất an, hỏi: Rốt cuộc là có chuyện gì?.
Lưu Hưng không thèm dông dài, đi thẳng vào vấn đề: Là như vầy, anh Tiền làm nghề gì, cô biết không?.
Triệu Tiểu Viên do dự gật đầu.
Vừa rồi, anh Tiền bị người ta hãm hại, việc này cô cũng biết chứ?.
Triệu Tiểu Viên nghe hắn nói vậy, cho rằng hắn nghi ngờ cô ta mật báo, vội vàng xua tay: Không phải tôi, không phải tôi, không phải tôi làm chuyện đó.
Lưu Hưng cười trấn an cô ta: Đương nhiên tôi biết không phải cô báo, người báo là ai chúng tôi biết rồi.
Triệu Tiểu Viên hỏi hắn: Là ai?.
Là ai cô không cần quan tâm. Hôm nay tìm cô là vì lần thất bại này của anh Tiền, anh ấy đã mất rất nhiều công sức mới xin bảo lãnh ra được. Nhưng đám anh em đi theo anh ấy lại không được may mắn như thế. Lưu Hưng nhìn cô ta, nói: Hiện tại, lực lượng của chúng tôi không đủ, đang muốn tìm thêm người để nhập bọn.
Triệu Tiểu Viên chần chừ chỉ vào mình: Tôi?.
Lưu Hưng gật đầu.
Tôi không được.
Cô đừng từ chối vội. Học cái này rất đơn giản, cô cứ tin tưởng đi theo chúng tôi làm mấy lần là quen thôi.
Triệu Tiểu Viên cuống quýt: Tôi thực sự không được mà. Tôi nhát lắm.
Có rất nhiều viêc, luyện tập lòng can đảm một chút là được thôi. Không phải ai cũng làm một phát là lão luyện ngay. Đám anh em chúng tôi mới đầu gọi điện cũng run lẩy bẩy, qua vài vụ đã không còn sợ nữa.
Vẻ mặt Triệu Tiểu Viên vẫn lưỡng lự.
Lưu Hưng tiếp tục dụ dỗ: Cô không cần phải nghĩ nhiều, việc này như miếng bánh từ trên trời rơi xuống, bao người muốn theo chúng tôi mà không được đấy.
Sao các anh lại coi trọng tôi như vậy?.
Lưu Hưng giả vờ giả vịt: Thực ra tôi quan sát cô lâu rồi. Bình thường nhìn cô làm việc ở siêu thị rất nhanh nhẹn. Công việc của chúng ta cần tùy cơ ứng biến, như vậy mới có thể cột được người khác. Vì thế, tôi thấy cô rất có tiềm năng, có thể đi theo cùng chúng tôi kiếm tiền.
Triệu Tiểu Viên nghe hắn khen ngợi, trong lòng có chút cao hứng. Nhưng cô ta chưa đồng ý ngay: Anh để tôi suy nghĩ thêm.
Lưu Hưng sợ vội vàng o ép sẽ phản tác dụng nên gật đầu: Được, cô cân nhắc cho kỹ. Việc này có lợi mà không có hại. Cô đi theo chúng tôi, cam đoan chỉ cần qua vài phi vụ là trở thành tiểu phú bà, so với làm nhân viên siêu thị lại chẳng tốt hơn?.
Triệu Tiểu Viên ăn cơm cùng với Lưu Hưng. Lúc rời đi, Lưu Hưng còn nói: Cô đừng suy nghĩ lâu quá. Cô nên biết, có rất nhiều người đang mong mỏi đấy.
Triệu Tiểu Viên gật đầu: Vâng.
Triệu Tiểu Viên sau khi ra khỏi nhà hàng, tâm trạng trở nên nặng nề. Những lời Lưu Hưng nói khiến cô ta động tâm. Từ lâu cô ta đã nghe nói trên trấn có rất nhiều người làm nghề lừa đảo mà từ hai bàn tay trắng thành dắt hầu bao bạc triệu. Nói không ngưỡng mộ là giả. Lúc trước cô ta cũng có ý định này nhưng không dám thực hiện. Một là vì đám người này rất thận trọng, thường không dễ cho ai tham gia nhóm, sợ để lọt gian tế hoặc phải chia bớt đi một bát cơm. Hai là Vu Dương vẫn luôn phản đối cô ta. Cô ta từng đề cập mấy lần nhưng đều bị anh nghiêm nghị từ chối.
Nghĩ đến đây, cô ta vòng về hướng cửa hàng sửa xe.
+++
Giờ nghỉ trưa, Lâm Khả Ny đến bên Khương Ninh, nói: Chị biết gì chưa? Sáng sớm em mới nhìn thấy Tiền Cường, hắn được thả ra rồi.
Khương Ninh không hề bất ngờ.
Em tưởng lần này hắn sẽ bị giam lâu cơ, chưa bao lâu đã được thả. Lâm Khả Ny thở dài: Ây dà, muốn xử lý hắn, xem ra hơi khó.
Khương Ninh hỏi: Vì sao?.
Chị xem, hắn đã làm chuyện này bao nhiêu năm, chắc chắn có đường thoát để khi gặp chuyện không may còn bảo vệ được bản thân. Lâm Khả Ny nói tiếp: Hơn nữa, toàn bộ số tiền hắn lừa đảo được khẳng định đã được tẩy sạch sẽ, muốn điều tra cũng không dễ đâu.
Khương Ninh nhếch môi nhíu mày, thỏ khôn đào ba hang, lúc trước cô đã quá ngây thơ.
Nghe nói lần này bị bắt, chỉ có hắn và Lưu Hưng được thả ra, còn mấy tên khác vẫn bị giam giữ. Bỏ xe để bảo vệ tướng, đúng là hắn quá hiểu.
Khương Ninh cười lạnh, không bình luận.
Chiều tối tan tầm, Khương Ninh biết hôm nay Vu Dương đến chỗ chú Vương nên tối qua đã dặn anh không cần vội về đón cô, tự cô có thể về nhà được.
Khương Ninh và Lâm Khả Ny cùng ra khỏi ngân hàng. Đi chưa được mấy bước, có người xông ra ngăn các cô lại.
Người vừa tới thở hổn hển, nhìn Khương Ninh gọi: Chị.
Là Trình Vĩ.
Khương Ninh lấy làm ngạc nhiên, vì sao luôn có người chặn cô ở cửa ngân hàng.
Lâm Khả Ny quan sát người vừa tới, hỏi Khương Ninh: Em trai chị à?.
Khương Ninh mím môi, hờ hững trả lời: Không phải.
Vẻ mặt Trình Vĩ cứng đờ nhưng vẫn kiên trì tiến lên: Chị, em có việc tìm chị... Chuyện về mẹ.
Khương Ninh không đáp lời, Lâm Khả Ny thấy vậy đành kéo tay cô: Người ta đã gọi một tiếng chị, nếu có việc cần tìm chị thì chị nói với cậu ấy mấy câu đi.
Trình Vĩ cảm kích nhìn Lâm Khả Ny.
Em đi trước đón xe đây.
Lâm Khả Ny và Khương Ninh sau khi tạm biệt nhau, chỉ còn lại hai người mắt to mắt nhỏ đứng nguyên một chỗ.
Chị. Trình Vĩ dè dặt gọi.
Khương Ninh đưa mắt nhìn xung quanh. Ngân hàng chưa đóng cửa, còn một vài đồng nghiệp đang ở lại kiểm tra đối chiếu sổ sách.
Đi theo tôi. Khương Ninh nói xong quay trở lại ngân hàng.
Trình Vĩ đi theo Khương Ninh vào đại sảnh ngân hàng, thấy cô tìm chỗ ngồi, cậu cũng vội vã ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô, hai tay đặt ngang gối, giống học sinh tiểu học bị giáo huấn.
Khương Ninh thấy hơi buồn cười, mở miệng hỏi cậu: Tìm tôi có việc gì?.
Trình Vĩ nhớ tới mục đích hôm nay, vội ngồi ngay ngắn, nói: Mẹ bị bệnh, tim của mẹ có vấn đề. Trước kia đã luôn cảm thấy không thoải mái. Sau lần mẹ bị ngất, bác sĩ nói phải kiểm tra. Họ bảo mẹ bị xơ vữa động mạch vành.
Đầu Khương Ninh xiết chặt, nét mặt vẫn tỏ ra dửng dưng: Rồi sao?.
Bác sĩ nói bệnh tình rất nghiêm trọng, phải nhanh chóng giải phẫu, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mang. Trình Vĩ ngồi đó, sắc mặt trở nên ngượng ngùng, cậu gãi đầu gãi tai rồi nói tiếp: Cuộc giải phẫu cần một số tiền lớn. Em vừa mới đi làm, trong tay không có nhiều tiền như vậy.
Cậu nói đến đây, Khương Ninh căn bản đã hiểu ý. Cô ngồi dựa vào thành ghế, lãnh đạm lên tiếng: Có phải cậu tìm nhầm người không? Cậu họ Trình, tôi họ Khương, dựa vào cái gì mà tôi phải giúp đỡ các người?.
Nhắc đến hai chữ "các người", cô cố ý kéo dài giọng.
Trình Vĩ nghe câu trả lời không chút tình người của cô, trong lòng tức giận, tâm trạng cũng bắt đầu bị kích động: Chị là do mẹ sinh ra đấy, tại sao có thể buông tay mặc kệ được chứ? Bà ấy đối tốt với chị thế cơ mà.
Tốt ư?. Khương Ninh cười mỉa: Bán tôi đi mà gọi là tốt à?.
Trình Vĩ nghẹn họng, im lặng một lúc mới trả lời: Mẹ cũng là vì bất đắc dĩ.
Khương Ninh quay đầu không nói.
Ngày bé nhà nghèo, bố trọng nam khinh nữ muốn bán chị đi. Mẹ không nỡ bỏ nhưng không còn cách nào khác đành đưa chị cho dì Trần nuôi, nghĩ tốt xấu gì cũng là người quen, sau này có thể thường xuyên đến thăm chị. Trình Vĩ nghẹn ngào: Sau khi bố qua đời, mọi thứ trong nhà đều dựa vào việc làm công của mẹ. Tiền sinh hoạt, tiền học đại học của chị cũng là tiền do mẹ tiết kiệm....
Khương Ninh nhíu mày cắt lời cậu: Cái gì mà tiền sinh hoạt?.
Chị không biết à?. Trình Vĩ nhìn cô: Sau khi chị lên đại học, dì Trần chú Khương bảo với mẹ là chị học hành tốn kém nên họ không nuôi nổi chị. Sau khi biết chuyện, tháng nào mẹ cũng đưa tiền cho dì Trần, bảo dì ấy gửi tiền cho chị, mãi cho đến khi chị tốt nghiệp đại học.
Cậu nghi ngờ hỏi: Họ không nói gì với chị à?.
Khương Ninh nhắm mắt, tay siết thành nắm đấm, toàn thân phát run, như rơi vào một hầm băng.
Bốn năm đại học, ngoại trừ năm nhất Khương An cho cô tiền đóng học và tiền sinh hoạt phí. Chi phí ba năm còn lại, đều do cô nhận được học bổng của nhà trường và tiền đi làm bán thời gian.
Số tiền của Lưu Vân, căn bản không đến tay cô.
Cô rất muốn thuyết phục mình đó không phải là sự thật, là Trình Vĩ đang nói dối. Lưu Vân đã vứt bỏ cô bao năm như vậy, sao còn có thể nhớ đến cô? Nhưng trong đầu cô vẫn luôn hiện ra ánh mắt Lưu Vân nhìn cô đau khổ và vẻ mặt tham lam của Khương An.
Cô không thuyết phục được bản thân.
Khương Ninh cầm túi đứng lên đi ra ngoài.
Trình Vĩ gọi: Chị.
Khương Ninh đứng lại, bảo cậu: Đợi chị đến tìm em.
Ra khỏi ngân hàng, gió lạnh thổi vào mặt, cơ thể Khương Ninh chao đảo, khóe mắt khô rát. Cô đưa tay lên lau, khịt mũi một cái, ra ven đường tiện tay bắt một chiếc xe.
Về đến nhà, Trần Lệ Trân ở trong bếp. Cô tiến vào phòng khách, Khương An đang pha trà, đã lâu rồi cô không chạm mặt ông ta.
Còn biết về cơ à? Không phải chạy theo tên sửa xe sao? Tao đến mất mặt vì mày. Khương An hừ lạnh.
Tôi về là có chuyện muốn hỏi. Khương Ninh cất cao giọng.
Thái độ của mày là cái kiểu gì thế?.
Trần Lệ Trân nghe huyên náo vội vàng chạy tới: Sao vậy, lại nhao nhao cái gì nữa?. Bà ta nói với Khương Ninh: Đừng vừa về đến nhà là đối chọi ngay với bố cô nữa.
Mẹ, con có việc muốn hỏi. Gương mặt Khương Ninh căng cứng, hỏi bà ta: Hồi con học đại học... Có phải Lưu Vân đến đã đưa tiền cho hai người không?.
Trần Lệ Trân hoảng hốt, đưa mắt nhìn Khương An: Không có, làm gì có chuyện đấy, bà ấy đưa chúng ta tiền làm gì?.
Thật sao? Hôm nay con gặp Trình Vĩ, nó nói với con như vậy. Mẹ bảo không phải thế, con sẽ đi mắng nó một trận, sao lại đổ oan cho người khác. Khương Ninh nói xong bỏ đi.
Trần Lệ Trân giữ chặt cô lại. Bà ta chột dạ, không còn mặt mũi nào để nói thừa nhận hay không thừa nhận.
Khương Ninh quay sang hỏi: Bà ấy có đưa tiền đúng không?.
Con ngươi Trần Lệ Trân đảo một vòng: Lưu Vân có đưa... Nhưng chúng ta bảo không cần.
Có cầm không?. Khương Ninh cao giọng.
Trần Lệ Trân bị dọa không dám trả lời, ngược lại, Khương An đập bàn một cái: Cầm thì sao? Chúng tao nuôi mày lớn khôn, còn bà ấy sinh ra mày chẳng lẽ không phải mất đồng nào ư?.
Khương Ninh giận run người, nghiến răng hỏi: Số tiền đó đâu?.
Bà ấy đưa tiền coi như trả thù lao cho chúng tao đã nuôi mày, chúng tao không chê ít thì thôi. Khương An hùng hùng hổ hổ: Cuối cùng nuôi mày thành một đứa con gái bất hiếu.
Khương Ninh kìm nén nỗi bị thương đang vọt lên, nở nụ cười sầu thảm.
Khương An, Khương Ninh, là an bình. Buồn cười là hai người ở cạnh nhau nhưng không hề được an bình.
Khương Ninh không muốn tiếp tục cuộc cãi vã vô vị, cô không thể ở lại ngôi nhà này được nữa.
Trở về phòng, cô kéo chiếc va li hành lý ra, gói ghém quần áo, vác xuống lầu.
Cô muốn đi đâu?. Trần Lệ Trân thấy cô cầm va li, vội vàng hỏi.
Cứ để cho nó đi. Khương An đứng ở cửa phòng khách lớn tiếng.
Khương Ninh không chần chừ, kéo va li vượt qua người Trần Lệ Trân đi ra ngoài.
Cô kéo va li bỏ đi ngay trong buổi tối gió lạnh, lúc đến cửa hàng của Vu Dương, trời mới bắt đầu tối đen.
Mở cửa hiệu, không thấy ai, cô nghe đằng sau có tiếng người nói chuyện.
Nghe thấy giọng của Triệu Tiểu Viên, cô không có ý định đi vào phá đám bọn họ, liền kéo va li đứng ở ngoài cửa.
Trong phòng, Triệu Tiểu Viên nói với Vu Dương: Anh Dương, anh và người phụ nữ kia chia tay đi? Chúng ta về quê, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh, giặt giũ nấu cơm cho anh. Không phải dì muốn bế cháu trai rồi sao? Chúng ta có thể sinh cho bà một đứa.
Tiểu Viên, đừng nói nữa. Vu Dương tựa vào tường hút thuốc.
Giọng Tiểu Viên the thé chất vấn: Con hồ ly tinh kia bỏ bùa mê thuốc lú hay sao mà khiến anh mê muội vậy? Anh Dương, anh đối với cô ta chỉ nhất thời mới lạ. Anh chia tay cô ta, qua một thời gian là quên được cô ta ngay thôi.
Vu Dương im lặng, làm như không nghe thấy lời cô ta nói: Tiểu Viên, tết này chúng ta cùng về quê.
Triệu Tiểu Viên tưởng anh nghe lời mình, sắc mặt chưa kịp lộ vẻ vui mừng đã thấy anh nói tiếp: Năm tới đừng theo tôi ra ngoài nữa.
Anh.... Triệu Tiểu Viên trừng mắt im bặt: Anh nhất định phải là cô ta sao?.
Vu Dương hít một ngụm khói: Ừ.
Triệu Tiểu Viên sửng sốt đứng im một chỗ. Một lúc lâu sau, Vu Dương vén rèm đi ra, cô ta định thần lại, cũng đi ra ngoài.
Vu Dương ngạc nhiên thấy Khương Ninh đứng ở cửa, anh bước lên vài bước.
Khương Ninh nhìn phía sau anh, Triệu Tiểu Viên oán hận lườm cô, nghiến răng bỏ đi.
Vu Dương quét mắt nhìn chiếc va li, hỏi: Em....
Em muốn ở đây với anh một thời gian.
Vu Dương quan sát nét mặt cô, ánh đèn trong cửa hàng hơi vàng, ánh mắt cô hơi sưng đỏ.
Không được à?. Khương Ninh hỏi.
Vu Dương đưa tay đón chiếc va li của cô, đáp: Được.