Hàng trình ngày thứ ba chỉ có nửa ngày, là tham quan một thắng cảnh dưới núi, theo sắp xếp, sau bữa cơm trưa thì phải trở về, chạng vạng tối là có thể tới nơi ở.
Lúc Hướng Vãn về phòng sau khi ăn sáng xong, đúng lúc Hướng Tuấn gọi đến, nói mình nhận được điện thoại của bộ phận nhân sự Giang thị, để cậu ta ngày mai đến báo cáo.
"Chị, em có nên đi hay không?" Hướng Tuấn trong điện thoại hỏi cô.
Hướng Vãn không biết trong hồ lô của Giang Ngư Chu bán thuốc gì, hỏi Hướng Tuấn: "Em thì sao, muốn đi không?"
Hướng Tuấn nói: "Em đi đâu cũng được, chỉ là không muốn để cho chị khó xử thôi." Dừng lại thử thăm dò hỏi, "Bọn chị giảng hòa rồi?"
Hướng Vãn không trả lời cậu ta, chỉ nói: "Chiều chị về rồi, đến lúc đó rồi nói sau."
Hiệu suất làm việc của Chu Tề Dương cực cao, lúc ăn cơm giữa trưa gọi điện thoại cho Tô Thuần, thông báo rằng chú tư anh ta đã đáp ứng, để trực tiếp đến bàn bạc với bộ phận nhân sự bên kia.
Cúp điện thoại, Tô Thuần nhìn về phía cô, "Em nói xem chuyện này sao mà khéo vậy chứ, tối qua chị mới xin nhờ Tề Dương, sáng nay em trai em liền nhận được điện thoại, chẳng lẽ...."
"Chẳng lẽ cái gì?"
Tô Thuần lắc đầu, "Không có gì." Hồi tưởng lại tối qua, trong lòng đã sớm cho rằng, nhất định là cú điện thoại kia gọi tới không đúng lúc rồi.
Thế nhưng ngoài miệng cô ấy chỉ có thể nói với Hướng Vãn: "Định tính thế nào? Là đến bên chỗ lão Giang sao?"
Hướng Vãn: "Về rồi hẵng nói."
Nói thật thì, hiện tại cô cũng không có ý định gì.
Sáu giờ chiều, xe buýt dừng ở cổng trường, xuống xe tìm túi đồ của mình, Tô Thuần đụng nhẹ Hướng Vãn, "Nhìn bên kia xem ai đến kìa?"
Phía trước cách đó không xa, Hướng Vãn đã sớm trông thấy cái người đứng cùng một chỗ với Lệ Hành, chẳng qua cô không tính đi tới đó.
"Em đi đón xe, gặp lại sau."
"Ấy." Tô Thuần vội vàng kéo cô lại, "Người ta đặc biệt tới đón em, mỗi người lui một bước không được sao?"
Lời Tô Thuần nói có chút đạo lí, có điều, Hướng Vãn cũng không xác định được, "Sao chị biết là anh ta tới đón em chứ? Nói không chừng...."
Lời còn chưa dứt, dừng lại, Hướng Vãn đã nhìn thấy Giang Ngư Chu cùng Lệ Hành đi tới chỗ các cô.
Lệ Hành mặc một bộ áo sơ mi, còn Giang Ngư Chu vẫn là quần tây áo sơ mi trắng, cũng đúng thôi, hôm nay không phải cuối tuần, nhìn người đàn ông từng bước đi đến gần cô, trong lòng cô bỗng nhiên toát ra một chút chờ mong không hiểu được.
Nếu như anh thật sự vì cô mà đến, liệu cô có còn có cái loại kiên định như lúc trước không?
Đột nhiên Hướng Vãn cảm giác được lòng mình vào thời khắc ấy trở nên lơ lửng không cố định.
Lúc này, hai người đàn ông xuất sắc như nhau đã đến gần trước mặt các cô, Lệ Hành trực tiếp nhận lấy túi của vợ mình, không rên một tiếng đã lôi kéo người đi.
Mà lúc Tô Thuần rời đi, ở dưới vạt áo Hướng Vãn kéo một cái.
Hướng Vãn không đáp làm hành động này của bạn tốt, bởi vì trước đó, người đàn ông đứng trước mặt cô đã mở miệng nói với cô: "Quay về rồi."
Giọng nói của người đàn ông như gió xuân ấm áp, một câu thăm hỏi đơn giản đủ để xoa dịu hết thảy đau buồn không dám nghĩ lại.
Tại đây vào hoàng hôn một ngày hè, mặt trời đã chìm xuống, sao trời còn chưa kịp xuất hiện, Hướng Vãn đã cảm nhận được lòng mình mất đi một chút xíu cân bằng.
**********
Trong nhà hàng cao cấp ưu nhã yên tĩnh, Hướng Vãn và Giang Ngư Chu ngồi đối diện nhau. Bọn họ đã ngồi xuống được một lúc, món ăn cũng đã gọi xong, cầm trong tay Hướng Vãn là một ly nước chanh người phục vụ vừa mới đưa tới.
Loại chỗ như này Hướng Vãn rất ít đến, lúc này ngồi ở đây với anh cô có một loại cảm giác không quá chân thực.
Nhất định là cô bị hạ cổ rồi, bằng không chính là bị câu nói kia của anh thuyết phục trái tim.
Lúc ở cổng trường, sau khi anh chào hỏi câu kia xong, Hướng Vãn hỏi lại anh: "Anh tới làm gì?"
Giang Ngư Chu bình tĩnh trả lời: "Tôi tới đón em."
Tôi tới đón em.
Anh thản nhiên nói, biểu tình cũng rất lạnh nhạt.
Hướng Vãn nhìn vẻ mặt bình tĩnh anh bày ra, rất muốn mở toang lồng ngực anh ra nhìn một chút, lời này là anh đang tìm lí do làm bậc thang đi xuống hay là xuất phát từ thật tình.
Lần trước bị lời lẽ chính nghĩa của anh chế nhạo, cô đối với tâm tư của anh càng thêm đoán không ra, anh nói thích cô nhưng lại làm cho cô khó chịu như vậy. Cô đột nhiên nghĩ đến một câu: Bạn nhìn người này đi, miệng thì nói thích tôi, lại khiến cho tôi chật vật như vậy.
Nháy mắt cảm thấy lưng phát lạnh, cái gì cũng không nghĩ được.
"Làm phiền một chút." Tiếng nói của người phục vụ đánh vỡ trầm mặc của Hướng Vãn, cô giống như bừng tỉnh trong lúc ngủ mơ, biểu cảm giật mình.
"Sao không ăn đi?" Giang Ngư Chu ngồi đối diện hỏi cô, hai mắt hẹp dài đen nhánh liếc nhìn cô. Anh đã quan sát cô rất lâu, từ sau khi ngồi xuống, cô một mực trầm mặc, ánh mắt rũ xuống, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Giang Ngư Chu luôn cảm thấy người phụ nữ này không nên an tĩnh như vậy, cô hẳn nên là sôi nổi linh động, tươi tắn rạng rỡ, tựa như lần đầu tiên gặp mặt, giống như lúc cô cười xán lạn một tiếng ở nhà vệ sinh. Chẳng lẽ anh làm những việc kia, nói những lời kia đã đả kích tới cô?
Hướng Vãn nuốt xuống cuống họng, nói: "Giang tổng, sau này chúng ta đừng nên gặp lại nữa."
Giang Ngư Chu đại khái không ngờ tới cô sẽ bỗng nhiên nói như vậy, sửng sốt một chút, rất nhanh lại cười lên, "Ăn cơm trước." Anh nói.
"Giang tổng..."
"Ngoan, ăn xong cơm chúng ta nói tiếp."
Tay Hướng Vãn run lên, tim cũng nhịn không được run theo, người đàn ông này quá thông minh, thông minh nên biết cách chỉ dùng một chữ cũng khiến cho toàn bộ linh hồn cô đều run rẩy lên.
Ngoan ——
Sau khi Hướng Vãn trưởng thành, còn chưa từng nghe được một người đàn ông nào nói đến chữ này với cô.
Kể cả lúc còn nhỏ, Ôn Hoa Bình và Hướng Duy Trân cũng rất ít nói chữ này với cô, bởi vì trừ lúc thỉnh thoảng cô gặp nạn bên ngoài ra, cơ bản sẽ không khóc không làm loạn, hoàn toàn không cần người lớn dùng chữ này đến dỗ cô.
Bữa tối diễn ra trong bầu không khí im lặng, Giang Ngư Chu ăn cơm hoàn toàn tuân theo tiết tấu lúc mình còn trong quân đội, nhanh chóng, yên tĩnh, không tới năm phút, trước mắt anh đã là đĩa không.
Hướng Vãn đành phải tăng nhanh tốc độ, bởi vì cảm giác có người ngồi đối diện nhìn mình ăn cơm thực sự rất kì quái.
Mấy phút đồng hồ sau, Hướng Vãn cũng ăn xong, Giang Ngư Chu gọi người phục vụ đến thanh toán, sau đó hai người đi ra bên ngoài. Sau khi lên xe, Giang Ngư Chu khởi động xe dọc theo đường cái chạy thẳng một mạch.
Hướng Vãn không biết anh muốn đi đâu, dù sao cũng không phải hướng đến nhà anh hay nhà cô, cô không hỏi, Giang Ngư Chu cũng không nói.
Hơn hai mươi phút sau, xe dừng sát trên bờ sông Jing.
Ban đêm ở sông Jing náo nhiệt hơn ban ngày, đèn đuốc hai bên rực rỡ, phản chiếu lên mặt sông một mảnh màu sắc lộng lẫy, quán hàng hai bên bờ bắt đầu kinh doanh, bóng người đông đảo, tiếng huyên náo không dứt.
Hướng Vãn và Giang Ngư Chu đứng ở chỗ cách khá xa, âm thanh nghe thấy mơ hồ mà xa xôi.
"Vì sao trốn tránh tôi?" Giọng nói của anh hợp cùng gió sông thoảng qua.
Hướng Vãn nhìn mặt sông, ánh sáng trên mặt nước phản chiếu lên mặt cô, làm cho gò má cô nhìn mềm mại xinh đẹp. "Cớ gì anh lại nói như vậy?" Vốn là người mà quăng tám sào cũng không tới, nếu không phải tận lực, có lẽ căn bản sẽ không gặp nhau.
Tiếng cười Giang Ngư Chu trầm thấp, "Tôi biết cái tính trời sinh của em, cho nên em tình nguyện tìm Tề Dương giúp đỡ cũng không muốn tìm tôi đúng không?"
"Nếu không thì sao?" Cô hỏi lại, chẳng lẽ còn tự đưa đến cửa cho anh sỉ nhục sao?
"Chúng ta giảng hòa đi." Bỗng nhiên anh nói.
"....." Hướng Vãn quay đầu nhìn anh, có chút không rõ ràng cho lắm.
"Em xem, tôi đã giúp em, em cũng đã giúp tôi...."
"Không cần anh giúp." Hướng Vãn nói, "Thịnh Vũ bên kia đã thông tin rồi."
"Tôi không phải nói cái này."
"Vậy anh nói cái gì?"
"Tôi nói là, ngày đó em uống say không phải tôi đưa em về sao, còn đem áo của tôi cho em mượn mặc, tôi còn chưa từng để phụ nữ mặc qua áo của tôi đâu."
"Vậy tôi cũng đã giúp anh bôi thuốc, hai chúng ta thanh toán xong rồi, không ai nợ ai."
Lời này cô nói có phần tức giận, Giang Ngư Chu làm sao có thể nghe không hiểu. Anh nói: "Đã là không ai nợ ai, vậy thì càng có thể sống chung hòa bình, lại nói, với tư cách là bạn riêng của Lệ Hành và Tô Thuần, cho dù chúng ta không làm người yêu được thì cũng không đến mức phải làm kẻ thù chứ, em nói có đúng không?"
Hướng Vãn không tìm ra lời để bác bỏ anh, chỉ giữ trầm mặc.
"Em không nói lời nào, tôi coi như em đồng ý."
"Tôi...."
Giang Ngư Chu quay đầu, "Ngoan nào, đừng mạnh miệng."
Hướng Vãn không nhịn được rùng mình, lần này là do buồn nôn, "Giang tổng, anh đừng như vậy, tôi không quen cái dạng này của anh."
Giang Ngư Chu buông tay, "Thật ra tôi cũng không quen, lần trước em nói tôi không tôn trọng mong muốn của em, hiện tại tôi lấy lễ đối xử với em em lại nói không quen, em nói em có khó hầu hạ không hả?"
Hướng Vãn bị anh làm cho nghẹn lời, nghĩ thầm cái người này bắt đầu lộ nguyên hình rồi, anh sao có thể là người tình nguyện ăn nói khép nép được.
"Nếu không em nói cho tôi đi, tôi phải làm thế nào em mới cảm thấy hài lòng?"
Anh nhiều lần hạ thấp thái độ, làm cho Hướng Vãn ngày càng không quen, cô lắc đầu, "Cái gì cũng không cần anh làm, sau này tốt nhất là chúng ta đừng nên gặp lại, tính cách của tôi anh cũng rõ, tôi không phải là loại hình anh sẽ thích...."
"Nói bậy." Lời còn chưa dứt đã bị ngắt lại, Giang Ngư Chu nhíu mày, nhìn dáng vẻ không vui vẻ gì, "Lời ngày đó tôi nói đều là thật, em cho là tôi lừa em sao?"
"...." Ngày đó anh nói rất nhiều lời, anh là muốn chỉ câu nào?
Giang Ngư Chu rất nhanh đưa ra đáp án: "Tôi quả thực rất thích em."
"...." Hướng Vãn đang định mở miệng, anh bỗng nhiên đưa tay che miệng cô lại, trong tiếng gió sông sàn sạt, cô nghe thấy anh nói, "Đừng nói em không thích tôi, đôi mắt của tôi nói cho tôi biết, trong tim em thích tôi thích đến vô cùng."
Mỗi tiếng nói cử chỉ, mỗi cái nhăn mày mỗi nụ cười, đều vào mắt anh, thông minh như anh làm sao có thể nhìn không ra.
Nếu như nói mối quan hệ giữa Hướng Vãn và Giang Ngư Chu có chút chuyển biến là từ một khắc nào bắt đầu, vậy thì không nghi ngờ gì nữa, chính là giờ phút này.
Hai người đứng bên bờ sông trong chốc lát, Hướng Vãn tỏ ý muốn trở về. Lặng lẽ đi với anh nhiều giờ như vậy, Hướng Duy Trân và Hướng Tuấn đều gọi điện tới hỏi han rồi.
Giang Ngư Chu từ chối cho ý kiến, hai người cùng lên xe, Hướng Vãn vẫn ngồi ở ghế phụ lái.
Xe của anh cũng giống như người anh, sạch sẽ ngăn nắp, đây là lần đầu tiên Hướng Vãn ngồi xe anh, lúc cùng anh nói chuyện ánh mắt không khỏi chạm đến dáng điệu của anh.
Mẫu xe SUV rất hợp với dạng người thân cao chân dài như anh, tư thế ngồi của anh rất đoan chính, hai tay không chặt không lỏng mà cầm tay lái.
Tay anh cũng không trắng, bởi vì nguyên nhân rèn luyện nhiều năm, ngón tay cùng khớp nối đều rất thô to, làn da trên mu bàn tay thô ráp, gân tay nổi lên, chẳng qua vì toàn bộ bàn tay cũng to, cho nên nhìn qua vẫn thấy cân đối.
Đây là một đôi tay rất có lực, đêm nay ở chung Hướng Vãn đã được biết, nhưng cái tay này lúc đánh người cũng nhất định rất đau.
"Đúng rồi, em trai em ngày mai nhớ đi báo cáo." Lúc xe sắp tới nơi, Giang Ngư Chu nói với cô.
Hướng Vãn trả lời: "Bên Thịnh Vũ cũng thông báo nó đi rồi."
"Sao phải bỏ gần tìm xa?"
Hướng Vãn oán trách một câu: "Người khác còn dám tin tưởng cái người lật lọng sao?"
Giang Ngư Chu khụ một tiếng, ngón tay gõ gõ trên tay lái: "Tôi đây còn không phải là bị em chọc giận sao."
Hướng Vãn suy nghĩ, "Thôi cứ để tự nó quyết định đi."
Giang Ngư Chu gật gật đầu, cũng không miễn cưỡng nữa, "Được rồi."
Xe chậm rãi dừng trước cửa tiểu khu, Giang Ngư Chu tắt máy mở cửa xuống xe, rất lịch sự đưa túi đồ bỏ ở ghế sau cho Hướng Vãn, "Tôi không tiễn em lên trên nữa, về rồi nghỉ ngơi sớm một chút."
Hướng Vãn nhận lấy túi đồ từ tay anh, không nói chuyện.
Trước khi cô xoay người Giang Ngư Chu nói với cô: "Ngày mai và ngày kia tôi không ở đây, tôi có việc phải ra ngoài thảo luận, ba ngày sau sẽ về."
Hướng Vãn gật gật đầu, tỏ ý đã biết. Kì thực trong lòng cô muốn nói, anh không cần phải nói với tôi những điều này. Chẳng qua là đêm nay biểu hiện của anh so với trước đây chênh lệch quá lớn, cô có chút không biết làm thế nào. Đứng ở ven đường nhìn anh lên xe, còn hạ của sổ xuống tạm biệt cô, sau đó lái xe rời đi.