Một vở kịch hay cuối cùng kết thúc, nên đi thì đi, nên ở thì ở, nhạc hết người đi, thê lương vô hạn.
"Tiểu Vãn......"
Một tiếng nói do dự gọi lại Hướng Vãn đang đi về phía giao lộ, cô dừng bước quay đầu, nhìn người đàn ông trung niên đứng cách xa mình mấy bước.
Hướng Vãn không nhớ được đã bao lâu mình chưa gặp lại ông, lúc này ông đứng dưới ánh đèn, ánh đèn đường mịt mờ bao trùm trên mặt ông, nhìn lạ lẫm lại nhợt nhạt, mặc dù vài phút trước cô còn mở miệng gọi ông, nhưng lúc này cô lại không biết phải lên tiếng làm sao.
"Con và Ngư Chu xảy ra chuyện gì thế? Sao mà con với cậu ấy....."
"Cái này không liên quan gì đến ba." Hướng Vãn không chút do dự ngắt lời ông.
Đối phương trầm mặc, vẻ mặt có chút lúng túng, cân nhắc lời nói một chút, ông hỏi: "Tiểu Vãn, con là đang trả thù ba sao?"
"Ôn Hoa Bình." Giọng điệu Hướng Vãn nghiêm túc, ánh mắt nặng nề lạnh lẽo, "Ba đừng quá coi trọng bản thân, từ một khắc ba li hôn với mẹ tôi trở đi, tôi làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ không đặt ba vào để suy xét, ba đã không còn là người nhà của chúng tôi."
Đây là sự thật, cô có thể không được thông minh lắm, nhưng tuyệt không ngu muội, cô còn chưa ngu ngốc đến mức dùng sự trong sạch của mình đến báo thù ai đó.
Trên đời này có lẽ không ai có thể hiểu, cũng chưa chắc có người lí giải được hành động như vậy của cô, cô chẳng qua chỉ là ích kỉ một lần, thành toàn cho bản thân mà thôi.
Ôn Hoa Bình trầm mặc một lúc lâu, ông biết trong lòng con gái đối với ông có hận, kì thật ông cũng hận mình, nếu lúc trước không phải nhất thời dao động, thì hôm nay làm sao mà có cục diện khó cả đôi đường này. Nhưng bất kể nói thế nào, con gái là mình sinh ra, dù hận ông ra sao, người làm cha như ông vẫn có mấy lời muốn phân tích cho cô nghe.
"Tiểu Vãn, ba biết con hận ba, ba cũng biết mình không đủ tốt, nhưng bất kể nói thế nào, tóm lại chúng ta là cha con ruột thịt, ba không thể trơ mắt nhìn con tiếp tục đi sai. Con và Ngư Chu không thích hợp, đêm nay thái độ của cậu ấy với con con cũng nhìn thấy rồi, người nhà bọn họ lại càng không thể tiếp nhận con, con vẫn là....."
"Đủ rồi." Hướng Vãn ngắt lời ông, "Ba cho rằng tất cả mọi người đều giống như ba, đều muốn trăm phương ngàn kế để vào Giang gia sao? Tôi cho ba biết, tôi không phải, không phải!"
Nhìn cảm xúc của cô giống như rất kích động, Ôn Hoa Bình nhanh chóng mở miệng trấn an cô, "Được được, ba biết con không phải, con đừng kích động, bây giờ ba đi lấy xe đưa con về, con ở đây chờ ba một chút."
"Không cần." Ông vừa nói xong, Hướng Vãn đã trả lời lại, sau đó hất cằm một cái, ra hiệu ông nhìn đằng sau lưng.
Dưới đèn đường cách đó không xa, một thân váy áo màu hồng nhạt mềm mại nhẹ nhàng đứng ở đó, trông ngóng mà nhìn, ân cần thiết tha. Tình cảnh này tương tự cỡ nào, tương tự làm cho lòng người chua xót, Hướng Vãn bỗng nhiên muốn cười, sau đó cô cười lên thật, chẳng qua trên mặt lộ ra vẻ trào phúng. "Con gái bảo bối của ngài đang chờ ngài về nhà đấy."
Mặt Ôn Hoa Bình lộ vẻ kinh ngạc, quay đầu nhìn một hồi, lúc quay đầu lại lần nữa định nói chút gì đó với Hướng Vãn, phát hiện cô đã sớm rời đi.
Bóng lưng thanh tú trong tầm mắt của mình dần dần từng bước đi xa, cuối cùng hóa thành một điểm mơ hồ, một giây sau, hoàn toàn biến mất.
Ôn Hoa Bình bất đắt dĩ thở dài trong lòng, tính tình đứa nhỏ này bướng bỉnh y hệt mẹ nó, cho dù ông biểu hiện ra chân tâm thật ý cỡ nào, bọn họ cũng không để ý, ngay cả một cơ hội để bù đắp cũng không chịu cho ông.
Mây đen che khuất mặt trăng, chỉ một thoáng bầu trời đêm trong trẻo đã mất đi màu sắc.
Sau khi Hướng Vãn đi dọc theo đường lớn một đoạn, cô dừng lại ở cửa một tiệm thuốc, sau vài giây ngừng chân, cô đẩy cửa kính đi vào, mua một hộp thuốc tránh thai, lúc trả tiền lại lấy thêm một chai nước trước quầy thu ngân.
Ra khỏi cửa, cô nuốt viên thuốc, uống thêm hai ngụm nước, sau đó tiện tay ném chai nước khoáng một cái, thân chai vẽ ra một đường vòng cung trên không trung, vững vững vàng vàng lọt vào thùng rác cách đó không xa.
Hướng Vãn đứng ngoài tường kính của tiệm thuốc, nhìn trên đường ngựa xe như nước mà ngẩn người.
Cảnh tượng ngày đó anh ở cửa tiệm thuốc chơi xấu muốn cô đi cùng còn rõ mồn một trước mắt, mặt mày anh rõ ràng, vẻ mặt nghiêm túc lúc chơi xấu, cô tức giận, nhưng lại mâu thuẫn không có cách nào cự tuyệt..... Hết thảy tất cả, rõ ràng như mới xảy ra ngày hôm qua, mà giờ khắc này, cô lại như đứa trẻ bị vứt bỏ, lang thang một mình nơi đầu đường.
Quả là một cảnh ngộ bi thảm mà. Hướng Vãn chỉ cảm thấy khóe mắt xót xa, cuống họng tắc nghẹn, nếu như không phải đang đứng trên đường cái người đến người đi, cô thật muốn khóc lớn một trận cho thỏa.
Cuối cùng cô vẫn kìm lại được.
Kết cục này, mười hai năm trước đã viết xong, không có gì ngoài ý muốn, cô tất nhiên là chuẩn bị đầy đủ tâm tư để đón nhận sự thật này, mặc dù không thể tránh né một chút khổ sở, còn có một chút thất vọng, chẳng qua cô đã thành công ngủ với người đàn ông đời này mình muốn ngủ nhất, cô hẳn là nên phấn khởi, không phải sao?
Huống chi tâm tình Giang Ngư Chu hẳn là cũng không khá hơn cô bao nhiêu, cô bỗng nhiên có chút ngu ngốc mà an ủi mình.
Dù tai vạ có sâu nặng, nếu như có một người khác cùng gánh vác với bạn, thương tích hiển nhiên sẽ giảm đi một nửa.
Hướng Vãn nghĩ không sai, lúc này trạng thái của Giang Ngư Chu cũng không khá hơn chút nào so với cô.
Sau khi bị cả nhà phá vỡ 'gian tình', tiếp theo anh bị cả nhà vây quanh mà trở lại trong nhà, sau đó, người cả một nhà ở trước mặt anh vây anh vào giữa, từng đôi mắt tràn đầy tò mò khó mà tin nổi, không hiểu, nghi ngờ, đương nhiên còn có phẫn nộ của lão gia tử và lão phu nhân nhà anh.
Coi như ngày thường anh ở công ty quen được người chiêm ngưỡng, thì lúc này cũng cảm nhận được áp lực, nói câu con đi tắm trước rồi trực tiếp đi lên lầu.
Căn nhà này bình thường chỉ có lão gia tử và mẹ anh ở, nhưng phòng của ba đứa con bọn họ vẫn đều giữ lại, bình thường sẽ có người chuyên phụ trách quét dọn định kì, bọn họ ngẫu nhiên cũng sẽ qua đêm ở đây.
Anh tắm rửa ngay tại phòng tắm trong phòng mình, cho nước nóng phun vào da thịt cơ thể mềm dẻo, trái tim có chút chết lặng của anh mới khôi phục một chút xíu.
Anh đứng dưới vòi sen, không có bất kì động tác gì, sương mù bốc lên xung quanh, tầng tầng bao phủ, trong lòng mờ mịt ấp ủ một chút kí ức. Một lát sau, anh đưa tay nặng nề vuốt trên mặt một cái, ra khỏi phòng tắm.
Sau đó anh đi đến trước gương lau tóc, khi anh nhìn thấy mình trong gương, anh chậm rãi dừng động tác lại, khóe miệng mấp máy, ánh mắt bỗng nhiên trầm xuống, anh đưa tay ném khăn đi.
Khăn lông cao cấp màu trắng bị quăng đến trên mặt kính, phát ra một tiếng vang trầm, sau đó chậm rãi trượt xuống, rơi ngay thành bồn rửa mặt, một phần rủ xuống trong bồn, có một loại ngoan cố bám víu, dù không có bất luận sức sống gì.
Trong lịch trình cuộc sống hơn ba mươi năm của anh còn chưa từng trải qua loại thể nghiệm này, bị một cô nhóc nhỏ hơn mười tuổi tính kế, đây là một loại cảm giác gì?
Thất bại? Thất ý? Tiếc nuối?
Bất kể nói như thế nào, lần này thực sự là trượt ngã triệt để, mặt mo mất hết, anh minh mất hết.
Giang Ngư Chu không ở trên lầu quá lâu, bởi vì biết còn có một đám người dưới lầu đang đợi mình, hôm nay chính là Tết Trung thu, là thời gian cả nhà đoàn viên. Đồng thời anh cũng nhận rõ một sự thật, cô nhóc kia là thuần túy đến báo thù, nếu không vì sao lại hết lần này đến lần khác chọn ngày này? Để người cả nhà vây xem chuyện cười của anh.
Hừ, thật sự là khó nén chán nản mà.
Quả nhiên chờ anh xuống lầu dưới, cả đám đều an tĩnh ngồi trước bàn, bầu không khí lại yên tĩnh gần như quỷ dị.
Anh có ý làm dịu bầu không khí, nhếch miệng cười cười, vừa đi tới vừa nói: "Mọi người ăn trước đi, thức ăn đều nguội rồi."
Kết quả lão gia tử lập tức trừng mắt nhìn qua, "Ăn cái gì mà ăn, vừa rồi không phải anh ăn no rồi sao, không sợ no chết à?"
Quả thực là hết chuyện để nói.
Giang Ngư Chu đặt một nắm tay trước môi khụ khụ hai tiếng, sau đó đưa tay sờ sờ mặt mo, lão gia tử đột nhiên ở trước mặt mọi người châm chọc anh, anh cảm thấy có chút xấu hổ.
"Anh nói đi, anh làm gì mà quấy cùng một chỗ với đứa con gái kia?" Lão gia tử lại hét lớn một tiếng, làm người đang ngồi ở đây giật nảy mình, mặc dù đã gần tám mươi tuổi, thân thể vẫn còn rất tốt, lúc nói chuyện tiếng vang như chuông lớn.
Đầu óc Giang Ngư Chu có chút run rẩy, trước mặt cả bàn người nói chuyện này làm anh cảm thấy xấu hổ, huống chi còn có bọn nhỏ ở đây, để anh làm sao chịu nổi? "Ba, để sau rồi nói được không?"
Lão gia tử sớm đã tức sôi ruột, đưa tay định đập bàn, lại bị Giang lão phu nhân nhanh tay lẹ mắt ngăn lại, "Được rồi, ăn cơm trước đi, đừng doạ sợ bọn trẻ."
Lão gia tử nhìn lướt qua hai đứa bé của con trai lớn, mặc dù nhìn thấy cái tên bại gia tử Giang Tâm An là khóe mắt ông sẽ tóe lửa, chẳng qua đối với hai đứa cháu trai là ưa thích. Lúc này hai đứa trẻ đang là vẻ mặt hoảng sợ nhìn ông nội, Giang lão gia tử đè ép xuống cơn thịnh nộ, nặng nề mà hừ một tiếng, nói: "Ăn cơm!"
Một cái Tết Trung thu tốt đẹp cứ như vậy bị quấy nhiễu, cảm giác hạnh phúc khi cả nhà sum vầy trước đó không còn xót lại chút gì, mỗi người đều là trong miệng ăn cơm, trong lòng lại mang tâm sự riêng, bao trùm bầu không khí là quỷ dị lại kiềm chế.
Một bữa cơm lặng ngắt như tờ kết thúc.
Giang lão phu nhân gác lại bát đũa rồi mặc kệ ánh mắt người khác, xách con trai vào phòng, "Con nói xem con có phải càng sống càng hồ đồ không? Làm sao mà con có thể cùng con bé kia ở bên nhau? Con có xứng đáng với chị con và Ninh Ninh hay không?"
Hai tay Giang Ngư Chu đút vào trong túi quần, lưng dựa vào tường, ánh đèn màu trắng từ đỉnh đầu anh hắt xuống, lưu lại một mảng tối nơi cằm anh, giọng điệu anh sâu kín trả lời: "Đây không phải là không biết sao? Con không nhận ra cô ấy."
"Cho nên mẹ đã sớm nói, con bé này không đơn giản, tâm cơ nặng không nói, lòng dạ còn quá ác độc, nếu như không phải nó, chân của Ninh Ninh sao cho thể biến thành như bây giờ?"
Ninh Ninh..... Nhớ tới đứa cháu gái trong vụ tai nạn xe kia bị thương ở chân, đến nay đi đường vẫn có chút cà thọt của anh, lông mày Giang Ngư Chu nhăn lại.
"Còn nữa, hôm nay là ngày gì con không biết sao? Vậy mà dám ngay tại trước cửa nhà mình....." Người trẻ tuổi bây giờ quá phóng túng, Giang lão phu nhân thực sự nói không nên lời, chậm rãi nói, "Đâu phải con không biết anh hai con vẫn luôn không phục con, mà con bây giờ không phải là đưa tới cửa cho nó chế nhạo sao?"
"Anh ta có tư cách gì không phục con?" Giang Ngư Chu hỏi lại, "Nếu không phải anh ta suýt làm cho công ty phá sản, lão gia tử đến cầu con, con mới không trở về đâu."
Nhớ lúc đầu ở quân đội anh cũng là cấp bậc Đoàn trưởng, nếu như không phải chuyển nghề, đoán chừng hiện tại trên vai đã có thêm một ngôi sao. Nếu như không phải cái người anh trai cùng cha khác mẹ Giang Tâm An làm cho công ty lụn bại chỉ còn lại một cái xác rỗng, lão gia tử lại nâng cái thân thể nửa trúng gió đến quân đội thành khẩn yêu cầu với anh, anh mới không phải trở về.
Giang lão phu nhân liếc anh một cái, "Bây giờ nói những cái này có ý nghĩa gì? Con đã tiếp nhận công ty, đừng có tiếp tục chần chừ nữa cho mẹ, con nghe rõ chưa?"
Giang Ngư Chu cúi đầu dựa ở nơi đó, cũng không biết đang suy nghĩ gì, nhất thời không nói chuyện.
Lão phu nhân thấy anh suy nghĩ không tập trung, đi lên đá anh một cước, "Con nhìn con hôm nay chọc tức ba con đi, cuối cùng là con muốn ông ấy tức chết hay là muốn mẹ tức chết?"
Lúc này Giang Ngư Chu mới nghiêng đầu nhìn mẹ anh, cười tủm tỉm, "Mẹ, con nào dám chọc tức ngài, ngài còn xinh đẹp như hoa thế mà."
Lão phu nhân lại muốn nhấc chân đá anh, thân thể Giang Ngư Chu nghiêng một cái về phía trước ôm lấy mẹ anh, lập tức Giang lão phu nhân không thể động đậy.
"Mẹ, đừng đá, đá bẩn quần con thì sau đó không phải là mẹ lại phải giặt sao, lại nói, toàn thân con là thịt thép xương sắt, cẩn thận tổn thương mẹ."
Lão phu nhân nghe xong lời này thì mềm lòng. Trong cái nhà này bà thân nhất cũng chính là đứa con ruột này, bà là đời vợ thứ hai của lão gia tử, tuy nói hai đứa con mà vợ trước để lại đối với mình cũng khá khách sáo, có điều tình cảm kia đến cùng là không giống nhau.
"Con đó, thật là cái đồ nghiệp chướng!" Lão phu nhân đưa tay đấm hai cái trên lưng anh.
Giang Ngư Chu ôm mẹ anh, mắt nhìn cửa sổ đối diện, trong yên lặng, ý cười trên mặt dần dần rút lui, đôi con ngươi đen nhánh sâu như biển.