"Lão Giang, vừa rồi giáo sư Lý gọi điện cho tôi, nói có một việc rất kì quái." Chu Tề Dương ở bên kia điện thoại nói.
"Cậu nói." Giang Ngư Chu có chút không kịp chờ đợi.
"Ông ấy nói, lúc ấy Giang Ninh bị rách lá lách, cần truyền máu, chị cậu vừa nghe tin tức này thì bỗng nhiên mất khống chế khóc lên nói với anh rể cậu, nhóm máu của chúng ta đều không giống, làm sao bây giờ? Giáo sư Lý cảm thấy điểm này rất kì quái, nào có nhóm máu của cha mẹ không thích hợp với con mình chứ." Chu Tề Dương nói, thanh âm dừng một chút, "Tôi nghĩ có lẽ ông ấy đại khái là không biết anh rể bây giờ của cậu không phải cha ruột của Giang Ninh."
Kì thật trong lòng Chu Tề Dương cảm thấy tin tức này đối với Giang Ngư Chu mà nói không có tác dụng gì, chẳng qua giáo sư Lý đã đặc biệt gọi điện đến để nói, như vậy anh ta vẫn là chuyển đạt một chút thì tốt hơn.
Sau khi để điện thoại xuống, Giang Ngư Chu nhắm mắt lại ngưng thần một hồi, sau đó mở hòm thư ra, nhìn lại một lần phần bệnh án trước đó Chu Tề Dương gửi cho anh, có chút trầm tư một lúc, sau đó anh tự mình đến bộ tài nguyên nhân lực một chuyến.
Sau khi trở lại văn phòng, anh lại gọi điện thoại cho Chu Tề Dương nói chuyện với anh ta một hồi, cuối cùng nói: "Xin nhờ, Tề Dương."
"Yên tâm đi."
Ngày hôm sau, bảng tin Giang thị dán thông báo kiểm tra sức khỏe cho toàn thể nhân viên, bên trên thông báo đặc biệt ghi chú rõ ràng, toàn thể nhân viên nhất thiết phải tham gia, nếu không sẽ lấy lí do bỏ bê công việc để luận tội.
Giang Ngư Chu cũng đi, anh cùng đi với Giang lão phu nhân và hai vợ chồng Giang Tâm Duyệt. Vốn Giang Tâm Duyệt cũng không định đi, chẳng qua bởi vì đêm hôm trước Giang lão phu nhân gọi điện thoại cho bà, nói phải đến bệnh viện tái khám, để Giang Tâm Duyệt cùng đi theo, lúc này Giang Tâm Duyệt mới đến bệnh viện.
Đến bệnh viện, Giang Ngư Chu xung phong đi đầu, đi rút máu trước, tiếp theo là Giang lão phu nhân, Ôn Hoa Bình. Khi đến phiên Giang Tâm Duyệt, bà nói: "Chị không kiểm tra, đầu năm chị đã rút một lần rồi."
Giang Ngư Chu nói: "Cũng đã đến rồi, vẫn nên kiểm tra một chút, gần đây khí sắc của chị không tốt lắm, kiểm tra một chút thì yên tâm hơn."
Ôn Hoa Bình ở bên cạnh cũng khuyên bà, Giang Tâm Duyệt nhìn bọn họ, lúc này mới do do dự dự luồn cánh tay vào cửa sổ rút máu.
Sau khi kết thúc, Giang Tâm Duyệt và Ôn Hoa Bình đưa Giang lão phu nhân về trước, Giang Ngư Chu hẹn Chu Thanh Dương ăn cơm, đi đến phòng làm việc của anh ta.
Lúc Giang Ngư Chu đi vào văn phòng của Chu Tề Dương, Chu Tề Dương đã đang chờ anh, "Đây là báo cáo huyết dịch của chị cậu." Chu Tề Dương đẩy một phần đơn xét nghiệm lên trước mặt Giang Ngư Chu.
Giang Ngư Chu chăm chú nhìn tờ đơn xét nghiệm nho nhỏ trên mặt bàn kia, chứng cứ rất rõ ràng, cho dù anh không phải học y cũng có thể nhìn ra đáp án, nhưng anh lại giống như không chịu tin tưởng, hỏi Chu Tề Dương một vấn đề.
Chu Tề Dương sau khi nghe xong, không chút suy nghĩ liền trả lời anh: "Tuyệt đối không có khả năng này."
Giang Ngư Chu đưa tay chà xát mặt, hai tay che mặt im lặng vài giây đồng hồ mới lấy ta, yếu ớt mở miệng: "Tề Dương, Hướng Vãn quả nhiên nói không sai, tôi chính là đầu heo."
Nói xong, khóe miệng anh giật giật cười lên, nụ cười kia vô cùng ảm đạm.
Buổi trưa, anh trở lại nhà cũ Giang gia ăn cơm, một nhà già trẻ đều ở đây, bởi vì do Giang lão phu nhân, hiện tại lão gia tử đã không còn dựng râu trừng mắt với anh nữa, có điều, hôm nay Giang Ngư Chu quả thực khác thường, toàn bộ quá trình anh không chủ động nói một câu nào.
Giang Ngư Chu bây giờ là người làm chủ trong cái nhà này, anh không nói lời nào dẫn đến người khác cũng không dám lên tiếng. Giang lão phu nhân thỉnh thoảng liếc nhìn anh một cái, trong thần sắc có chút lo lắng. Giang Tâm Duyệt và Ôn Hoa Bình cũng ngẩng đầu nhìn anh một cái, sau đó hai vợ chồng yên lặng liếc nhau, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Nhạt như nước ốc.
Một bữa cơm ăn đến người vô cùng khó chịu.
Giang Ngư Chu vốn ăn cơm nhanh, buông xuống bát đũa liền đi, dẫn đến Giang lão phu nhân muốn kéo anh vào phòng đơn độc tâm sự cũng không có cơ hội.
Giang lão gia tử không rõ ràng cho lắm, còn có chút tức giận, thấy con trai sớm rời bàn thì quăng đũa, "Nó làm cái gì vậy? Ai đắc tội nó rồi? Bày sắc mặt cho chúng ta nhìn sao?"
Giang lão phu nhân lấy khuỷu tay chọc ông một cái, lão gia tử bẹp bẹp miệng, nhặt đũa lên, tức giận ăn cơm.
Sau khi Giang Ngư Chu ra khỏi nhà, về trước nhà mình một chuyến, lấy ra hai bình rượu xái gần nhất từ tủ rượu, sau đó lại khóa cửa ra ngoài.
Xe dọc theo con đường kéo dài ra khỏi thành phố, một đường phi nhanh, phong cảnh hai bên chợt lóe, khuôn mặt người đàn ông trên ghế lái lạnh lùng, khóe miệng căng cứng, một đôi mắt đen kịt nhìn về phía trước.
Rất nhanh xe đã lái ra nội thành, vùng ngoại thành, đi ngang qua từng tòa nhà cao tầng, từng thửa từng thửa đồng ruộng, cuối cùng khi dừng lại ở phía dưới sườn của một ngọn núi nhỏ đã là chuyện của hai tiếng sau.
Giang Ngư Chu đậu xe ở bãi đậu xe nhỏ phía dưới, cầm lấy hai bình rượu từ ghế phụ lái đi theo một con đường nhỏ dẫn lên núi.
Buổi chiều ánh nắng ấm áp, trong núi tùng bách san sát, ở giữa thấp thoáng mấy tấm bia mộ lẻ loi trơ trọi.
Giang Ngư Chu đi đến trước một tấm bia mộ, tách chân ra, lưu loát ngồi xuống.
Anh không nói chuyện, mở hai bình rượu, tự mình uống một ngụm, lại đổ một hơi trước bia mộ, lúc đổ xong giọt rượu cuối cùng trong bình, anh rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn người trên bia mộ một chút.
Ảnh chụp dán lên rất lâu rồi, gió thổi mưa phơi đã có chút phai màu, nhưng người đàn ông trên tấm ảnh vẫn mắt sáng như đuốc, vẻ mặt uy nghiêm như cũ. Giang Ngư Chu nhìn tấm ảnh kia, bàn tay nắm miệng bình càng chặt hơn, thịt nơi lòng bàn tay cũng khảm tiến sâu hơn vào trong miệng bình.
"Anh rể......" Anh rủ đầu xuống, giọng nói khàn khàn gọi một tiếng, nhưng cuối cùng cũng không nói được lời nào.
Một lát sau, anh ngẩng đầu ngã người ra sau, nằm thẳng trên mặt đất, trước mặt trời xanh mây trắng, núi cao nước xa, hơi nóng cuồn cuộn trong mắt anh, hai con ngươi đỏ tươi như máu.
Bị người thân cận nhất của mình lừa gạt là một loại tâm tình gì, bị người quan tâm nhất tổn thương trong lòng có bao nhiêu đau đớn, giờ khắc này, anh rốt cuộc khắc sâu cảm nhận được. Mà người bị tổn thương kia, lòng cô ngay lúc đó có bao nhiêu khó chịu, có bao nhiêu thất vọng, cuối cùng anh cũng biết.
"Hướng Vãn......" Giọng anh khàn khàn gọi một tiếng, sau đó giơ tay, dùng cánh tay rắn chắc của mình che ngang hai mắt.
Mặt trời từng chút ngã về tây, cuối cùng rơi xuống dưới đường chân trời, bầu trời lập tức ảm đạm, trong nghĩa trang tĩnh mịch trở nên âm trầm mà thanh lãnh.
Giang Ngư Chu từ dưới đất ngồi dậy, dùng hai tay chà xát mặt, lúc này cảm xúc của anh đã gần như dịu đi, rượu cũng tan. Anh đứng lên, nhặt lên hai vỏ bình rượu trước bia mộ.
Lúc rời đi, anh không nhịn được quay đầu lại, lần nữa quan sát người trên tấm ảnh—— phong thái trác tuyệt như cũ, uy phong không giảm.
Nếu như nói tử vong có chỗ nào tốt, đó chính là có thể đem một người vĩnh viễn dừng lại trong những năm tháng tốt đẹp nhất của họ, mặc kệ bên ngoài gió mây biến ảo như thế nào, chân tướng xấu xí ra sao, họ vĩnh viễn không cần lại phải đối mặt.
Từ sau ngày đến nhà Chu Thanh Dương thăm anh ấy, Hướng Vãn đã vài ngày không ra ngoài hẹn hò với Chu Thanh Dương. Vừa lúc vết thương trên mặt Chu Thanh Dương còn chưa khỏi hẳn, thứ hai là, lần trốn tránh ở ven đường kia khiến cho Hướng Vãn cảm thấy quan hệ của hai người có chút xấu hổ.
Hướng Vãn không muốn suy nghĩ nhiều đến nguyên nhân trong đó, đối với sự truy vấn của Hướng Duy Trân cũng chỉ nói đến chuyện tổn thương trên mặt Chu Thanh Dương.
Đây cũng là tình hình thực tế, cho nên Hướng Duy Trân cũng không có nhiều lời, chỉ là bảo Hướng Vãn không có việc gì thì đến thăm người ta.
Buổi tối hai mẹ con ăn cơm chiều, ra ngoài tản bộ một hồi giống như thường ngày, khi trở về nhìn thấy chiếc xe dừng ở cổng tiểu khu, hai mẹ con có chút ngây người.
Tình cảnh giống như đúc xuất hiện không lâu trước đây, nhưng mà lần này, trong lòng Hướng Vãn bình tĩnh, một chút gợn sóng cũng không có.
Cả người Giang Ngư Chu nhìn có chút suy đồi, tóc tai lộn xộn, trên quần áo tràn đầy nếp gấp. Hướng Vãn không xác định anh tới để làm gì, trong lúc nhất thời cũng không nói gì.
"Dì ạ." Giang Ngư Chu đánh vỡ trầm tĩnh đầu tiên, gọi Hướng Duy Trân một tiếng, bởi vì là lần đầu tiên được anh xưng hô như vậy khiến Hướng Duy Trân có chút không biết làm sao, hậu tri hậu giác à một tiếng, sau đó nhìn về phía Hướng Vãn.
Hướng Vãn trực tiếp vượt qua bà đi vào trong tiểu khu.
"Hướng Vãn." Giang Ngư Chu mở miệng gọi cô một tiếng, một khắc mở miệng này, cổ họng của anh giống như bị lưỡi dao xẹt qua, đau nhức thô ráp.
Hướng Vãn dừng bước, có chút nghiêng mặt qua, "Có gì chỉ giáo, Giang tổng?"
Giang Ngư Chu trầm mặc, hôm nay anh vốn đã nặng nề u ám, vừa rồi anh ngồi trong xe chờ cũng không nghĩ đến mình rốt cuộc tới làm gì. Chẳng qua cảm thấy tâm tình mình hôm nay rất không tốt, rất muốn tìm một người thổ lộ hết, sau đó anh liền lái xe đến nơi đây.
"Anh muốn nói chuyện với em một chút." Giang Ngư Chu nói.
"Giữa chúng ta sớm đã không có gì có thể nói, lời nên nói lần trước ở bờ sông tôi đã nói rất rõ ràng, anh về đi, sau này đừng đến đây nữa, tôi là người đã có bạn trai, không muốn để người khác hiểu lầm là hành vi của tôi không có chừng mực."
Mấy câu khiến đầy bụng lời nói của Giang Ngư Chu tất cả đều giấu ở trong lồng ngực, mỗi một chữ đều nặng như ngàn cân, đè lên lồng ngực phát đau.
Lòng bàn tay Giang Ngư Chu nắm chặt, vốn là muốn đơn độc nói chuyện với cô, nhưng nhìn trước mắt dường như không có khả năng, cũng không lo được còn có trưởng bối ở đây, nói về phía sau lưng cô: "Anh đều biết, Hướng Vãn, anh biết em bị oan, năm đó là anh hiểu lầm em."
Anh không nhúc nhích nhìn cô, chờ mong phản ứng của cô, cuối cùng Hướng Vãn xoay người lại, trên mặt Giang Ngư Chu lộ ra nụ cười đầu tiên của ngày hôm nay, cô quả thật sẽ không thờ ơ đối với anh.
Nhưng mà, khi anh thấy rõ ràng biểu lộ trên mặt cô, niềm vui nhỏ bé trong lòng kia rất nhanh đã biến mất. Khuôn mặt Hướng Vãn yên tĩnh, ánh mắt không gợn sóng, tựa hồ không có bất kì tâm tình gì đối với anh.
"Tôi đã nói với anh, chuyện năm đó tôi cũng đã sớm không quan tâm, anh muốn tra thì cũng là chuyện của anh không liên quan đến tôi, bây giờ anh không cần tới giải thích với tôi, không nhất thiết phải thế."
Nói xong dừng một chút, "Anh đi đi, chúng ta nên về thôi mẹ....."
Hướng Duy Trân ở một bên quan sát nửa ngày phản ứng chậm lụt à một tiếng, chậm rãi đi tới bên người Hướng Vãn, vừa đi vừa quay đầu nhìn lại.
"Hướng Vãn!" Phía sau Giang Ngư Chu bỗng nhiên gọi to một tiếng, giống như long trời lở đất, mang theo quyết tuyệt đập nồi dìm thuyền, Hướng Vãn bị thanh âm này chấn động mà dừng bước lần nữa, người đi đường nhao nhao liếc mắt, cũng không nhịn được dừng lại nhìn qua bọn họ.
Ánh mắt Giang Ngư Chu sáng rực, trong mắt anh không có thứ khác chỉ nhìn về phía cô, "Chú Giang để em thất vọng rồi, xin em cho chú Giang một cơ hội bù đắp được không?"
Ầm.....
Trong lòng giống như có gì đó đổ sụp một mảng lớn, lộ ra bộ phận yếu ớt mềm mại nhất, giống như đóa hoa nhu mì mà mỹ lệ nở trong khe đá, chỉ tiếc chịu không nổi một chút gió thổi mưa phơi, trong khoảnh khắc lại khô héo. Trong lòng lập tức dâng lên làn sương mù vô hình, tràn qua yết hầu, khuôn mặt, cuối cùng đến đôi mắt.
Hướng Vãn không nhúc nhích đứng ở nơi đó, có chút không khống chế được ê ẩm trong mắt, ngay lúc này Giang Ngư Chu sải bước đi đến trước mặt cô, cũng mặc kệ Hướng Duy Trân đang đứng bên cạnh, vòng Hướng Vãn vào trong ngực.
"Hướng Vãn, em tha thứ cho chú Giang một lần đi, một lần thôi được không?"
Nước mắt Hướng Vãn không có dấu hiệu nào chảy xuống, trong khoảnh khắc ướt nhẹp áo trước ngực Giang Ngư Chu, cô đã chờ đợi thời khắc này bao lâu rồi?
Mười hai năm, lúc chuyện kia vừa mới xảy ra, cô cả đêm không ngủ yên, có đôi khi còn thấy ác mộng, mơ thấy mình bị Giang Ngư Chu ném ra giữa đường cái, ô tô gào thét chạy tới nghiền ép trên người cô.....
Cô bừng tỉnh từ trong mộng, nước mắt chảy đến hừng đông. Khi đó cô đã biết, ước định giữa cô và chú Giang vĩnh viễn cũng không thể thực hiện, đồng thời, tình cảm của cô đối với anh cũng sinh ra biến hóa, từ sùng bái kính ngưỡng đến căm hận sâu đậm.
Có lẽ thời gian chờ đợi quá mức dài dằng dặc đã khiến cô mất đi loại chờ đợi lúc ban sơ, hiện tại chính tai nghe được anh nói câu nói này, vì sao cô tuyệt không vui vẻ, ngược lại khó chịu như thế này?
"Chú Giang......" Cô hít một hơi thật sâu, chỉ có như vậy cô mới nhịn được xúc động khóc rống.
Giang Ngư Chu nghe được xưng hô thế này, trong lòng lập tức mềm thành nước, điều chỉnh khuôn miệng chuẩn bị trịnh trọng đáp lại cô một tiếng, lại nghe cô nói tiếp mỗi chữ mỗi câu: "Thế nhưng hiện tại em đã không còn thích chú, không thích nữa......"
Mưa đầu mùa đầu mùa đông rơi xuống, hợp cùng gió bắc bay lả tả khắp nhân gian.
Trong gió bay đến một thanh âm hai người đều có thể nghe thấy: Anh đã không phải là chú Giang trong lòng em thích, không phải.