"Em nói lớn lên muốn tới tìm anh, em, vì sao không tới?"
Huyết dịch tụ lại trên đỉnh đầu, tứ chi Hướng Vãn cứng đờ, toàn thân chết lặng.
Từng cảnh từng cảnh chuyện xưa, như một bộ phim cũ đã xem qua vô số lần, sớm đã ghi nhớ trong lòng, thậm chí cả mỗi một câu đối thoại đều có thể nhớ lại rõ ràng.
Lần đầu tiên gặp mặt, người đàn ông mặc quân trang trẻ tuổi tuấn nhã, khom người kề mặt tiến đến trước mặt cô, hơi thở sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, khuôn mặt ấm áp nói với cô: "Được, chú chờ cháu, tới tìm chú."
Lần thứ hai gặp mặt, đêm trăng tròn, cô và anh ngồi dưới hoa tiêu đằng, thấp giọng thì thầm, mỗi một chữ, mỗi một câu anh nói lúc ấy, đều là yếu tố vui vẻ nhất hạnh phúc nhất trong hồi ức rất nhiều năm sau đó của cô, khi anh kéo cô từ dưới đất lên, nhiệt độ anh lưu lại lòng bàn tay cô, đến nay cô vẫn còn nhớ.
Nhưng mà, tất cả hồi ức ấm áp mà đẹp đẽ đó đều trở thành bọt nước sau ngày hôm đó, ngày đó, nam thần mà cô ngưỡng mộ hướng về đột nhiên biến thành quái thú khiến người kinh sợ, anh giống như một con sư tử nổi giận mà gào thét trong hành lang bệnh viện, mà cô, không dám tiến lên giải thích, cũng không dám để anh nhìn thấy mình, chỉ có thể trốn ở góc tường yên lặng nói một câu: Chú Giang, cháu hận chú.
Hận một người mà mình vô cùng yêu thích, đây là một chuyện rất tàn khốc, ngày đó sau khi về đến nhà, Hướng Vãn liền khóa mình vào trong phòng, cô tự tay xé toang bức ảnh chụp chung của hai người, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ ném đi.
Cuối cùng cô nói với mình, cô không muốn trở thành người giống như anh.
Hướng Vãn chìm vào trong dòng lũ hồi ức im lặng không nói, Giang Ngư Chu thừa dịp lúc này đi đến trước mặt cô. Anh rũ mắt nhìn đỉnh đầu đen bóng của cô, khàn giọng nói: "Anh biết em là ai, trước đó vì sao em cũng không chịu nói cho anh?"
Hướng Vãn cực kì cố gắng kiềm chế tâm tình của mình, "Nói cho anh thì sao? Kết quả sẽ có gì khác biệt sao?"
Giang Ngư Chu thoáng trầm mặc, thật sự anh cũng không biết, nếu ngay từ đầu cô nói cho anh biết cô là ai, có lẽ anh sẽ đối với cô đứng xa mà nhìn, giữa hai người sẽ không có bất luận giao thoa gì, cũng có thể anh sẽ vào trong tình trạng càng thêm quấn quýt không cách nào tự kiềm chế, tóm lại sẽ không phải là tình cảnh hiện tại này.
Câu hỏi mang tính giả thiết không dễ trả lời, Giang Ngư Chu hít một hơi thật sâu, hỏi: "Giang Ninh tìm em làm gì?"
"Cô ta bắt tôi đừng quấn lấy anh nữa." Hướng Vãn trả lời, lúc này cô nâng mắt lên nhìn anh, ánh mắt trong suốt một mảnh bình thản, "Tôi không biết vì sao người nhà của anh lại có loại ảo giác này, bọn họ cảm thấy là tôi đang quấn lấy anh? Tôi nghĩ anh hẳn nên giải thích rõ ràng với bọn họ một chút, đừng để tôi lại gánh lấy nỗi oan này."
Đầu mày Giang Ngư Chu khẽ cau lại, hôm qua anh mới hỏi Giang Ninh chuyện đã xảy ra năm đó, hôm nay Giang Ninh đã đột nhiên đến tìm Hướng Vãn, mặc kệ xuất phát từ mục đích gì, đều làm cho anh cảm thấy phản cảm. Anh ghét nhất người khác nhúng tay vào chuyện của anh, cho dù là cha mẹ cũng không thể ngoại lệ, huống chi là một tiểu bối, ít nhiều khiến anh cảm thấy không biết chừng mực.
"Chẳng lẽ không đúng sao? Ngay từ đầu chính là anh quấn lấy tôi." Thấy anh trầm mặc, Hướng Vãn hỏi lại một câu.
Giang Ngư Chu lấy lại tinh thần, gật gật đầu, "Được, trở về anh sẽ giải thích với bọn họ."
"Vậy là được rồi." Hướng Vãn nói xong định rời đi, Giang Ngư Chu gọi lại cô, "Chờ một lát được không? Kì thật hôm nay anh đến là cũng có chuyện muốn nói với em."
"Chuyện gì?"
Giang Ngư Chu nhìn xung quanh một chút, thu tầm mắt lại, "Quá trình cụ thể của vụ việc năm đó, anh muốn nghe xem miêu tả của em."
"Tôi nói với Giang Ninh nói không giống nhau đâu." Hướng Vãn nhắc nhở anh.
"Anh biết." Giang Ngư Chu nói, "Chính bởi vì như thế, cho nên mới muốn nghe một chút em nói thế nào, em nói là Giang Ninh đẩy em, nhưng em vẫn nói không ra lí do con bé muốn làm vậy, anh cảm thấy ở trong đó đã xảy ra chuyện gì đó bị em xem nhẹ, em cũng rất muốn biết nguyên nhân phải không?"
"Được." Hướng Vãn nghe anh nói xong, rốt cuộc nhẹ gật đầu, kì thật cô cũng rất muốn biết nguyên nhân, có lẽ ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, Giang Ngư Chu có thể phát hiện chút gì đó cũng không biết chừng.
"Lên xe đi." Giang Ngư Chu mở cửa xe, "Trên đường em cứ suy nghĩ thật kĩ, chúng ta tới một chỗ yên tĩnh nói."
Giang Ngư Chu lái xe đưa Hướng Vãn đến bờ sông Jing, nơi này trước kia bọn họ từng tới một lần, mặt trời đã xuống núi, trời còn chưa hoàn toàn đen, chân trời màu nâu xanh lưu lại một vòng đỏ ửng.
Quán bán hàng lân cận còn chưa bắt đầu hoạt động chợ đêm, lúc này bờ sông an tĩnh dị thường.
Hướng Vãn nhìn mặt sông trầm tĩnh trước mặt, từ từ kể lại chuyện năm đó.
"Ngày đó là thứ bảy, ba tôi mang tôi đi sân chơi chơi...."
Lúc ấy Hướng Vãn cũng không muốn đi, khi đó Ôn Hoa Bình và Hướng Duy Trân vừa mới li hôn không lâu, hận ý của Hướng Vãn đối với Ôn Hoa Bình chưa tiêu, vốn không muốn để ý đến ông, chẳng qua Ôn Hoa Bình tự mình đến cổng trường luyện thi đón cô, nhìn những người cha mẹ lái xe đến đón con, Hướng Vãn vẫn là lên xe của ông.
Đến sân chơi, Hướng Vãn mới biết được cùng đi còn có Giang Tâm Duyệt và Giang Ninh, trong lòng cô càng thêm mâu thuẫn.
Ôn Hoa Bình nói: "Mặc dù ba và mẹ con li hôn, nhưng quan hệ của con và ba vĩnh viễn sẽ không thay đổi, ba cũng sẽ vĩnh viễn yêu thương con, Ninh Ninh là em gái, ba hi vọng sau này các con sẽ chung sống hòa thuận, con phải làm tấm gương tốt cho em nhé."
Giang Ninh lúc đó nhỏ hơn Hướng Vãn hai tuổi, trên đầu thắt hai bím tóc, cột nơ bướm, bởi vì dáng người khá nhỏ, nhìn qua như một chiếc búp bê, còn có chút đơn thuần đáng yêu.
Hướng Vãn lúc ấy vẫn còn một đầu tóc ngắn, quần áo trung tính, nhìn qua có chút giống một thằng nhóc, cho nên khi Giang Ninh chủ động tiến lên cầm tay cô, gọi cô là chị, cô không đành lòng từ chối.
"Sau này ba có rảnh sẽ mang các con ra ngoài chơi." Ôn Hoa Bình nhìn một màn hòa thuận này, trong lòng rất vui vẻ, cùng Giang Tâm Duyệt hiểu ý cười một tiếng.
Sau đó chính là bốn người chơi đùa cùng nhau, hai người lớn hai đứa trẻ, không biết đều tưởng rằng là một gia đình, toàn bộ quá trình bình an vô sự.
Buổi trưa, Giang Ninh nói muốn đến phụ cận sân chơi ăn KFC, còn đong đưa tay Hướng Vãn nói: "Chị ơi, chúng ta cùng đi đi."
Hướng Vãn không từ chối.
Ngày đó bên trong quán KFC rất nhiều người, Ôn Hoa Bình đi trước xem còn chỗ trống không, Giang Tâm Duyệt lại dẫn theo hai đứa trẻ đứng ở ven đường đợi ông. Lúc này, có một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đi tới, Giang Tâm Duyệt nhìn thấy người đàn ông kia liền biến sắc, hai tay lập tức bảo vệ Giang Ninh.
"Anh muốn làm gì?"
Người đàn ông xoay mũ lưỡi trai ra đằng sau, lộ ra khuôn mặt âm trầm dưới vành nón kia, "Cô nói xem?" Hắn hỏi ngược lại, nhìn Giang Ninh được bà bảo vệ trong ngực một cái.
Giang Tâm Duyệt nhanh chóng nhìn thoáng qua cửa, Ôn Hoa Bình vẫn chưa về, khi bà quay đầu lại lần nữa bộ dạng trở nên rất khẩn trương, "Rốt cuộc anh muốn thế nào?"
Người đàn ông đưa tay sờ sờ cằm, rất có hứng thú cười cười, "Tôi còn có thể muốn cái gì đây?"
Giang Tâm Duyệt chỉ do dự một chút, buông Giang Ninh ra, đẩy cô ta đến trước mặt Hướng Vãn, "Ninh Ninh, con và chị ở đây chờ ba, mẹ có chút việc phải rời khỏi một chút, rất nhanh sẽ về ngay."
Giang Ninh gật gật đầu, bộ dáng cũng không hiện ra quá giật mình, Giang Tâm Duyệt lại nhìn Hướng Vãn một chút, trong đôi mắt mang theo nhờ vả, sau đó bà cùng người đàn ông kia đi vào một con ngõ nhỏ gần đó.
Khi đó sức quan sát của Hướng Vãn đã nhạy cảm hơn so với mấy đứa trẻ bình thường, trực giác nói với cô, Giang Tâm Duyệt gặp chuyện không hay, hoặc nói là nguy hiểm, thậm chí cô cảm thấy Giang Tâm Duyệt phải rời đi đều là vì bảo toàn cô và Giang Ninh không bị uy hiếp.
"Chị đi xem một chút." Cô nói với Giang Ninh một câu, nhấc chân đuổi theo.
Giang Ninh vươn tay ra bắt hụt, ngừng ở giữa không trung.
Hướng Vãn đuổi theo phương hướng Giang Tâm Duyệt rời đi, cô chạy rất nhanh, không đầy một lát liền đuổi theo vào ngõ hẻm kia, thế nhưng cô cũng không thấy Giang Tâm Duyệt và người đàn ông kia. Cái ngõ nhỏ này cũng không phải là ngõ cụt, bên cạnh còn có rất nhiều lối rẽ, Hướng Vãn cứ chạy đến cuối cùng cũng không nhìn thấy người nào.
Trong lòng cô lo lắng cho an toàn của Giang Ninh, không dừng lại lâu, lấy tốc độ nhanh nhất chạy về.
Lúc này, Ôn Hoa Bình đã ra tới, cầm trong tay KFC đã đóng gói, đang giải thích với Giang Ninh bên trong nhiều người không có chỗ ngồi trống, bọn họ đi về nhà ăn.
"Con đi đâu vậy? Dì Giang đâu?" Ôn Hoa Bình nhìn thấy Hướng Vãn chạy thở hồng hộc, không hiểu hỏi.
"Dì ấy bị một người đàn ông gọi đi vào bên kia rồi."
Đôi mắt Ôn Hoa Bình hiện lên một chút kì lạ, ông đưa túi KFC trong tay cho Hướng Vãn, nói: "Ba đi xem một chút, các con ở đây chờ ba." Ôn Hoa Bình lấy điện thoại ra vừa gọi vừa đi về phía con ngõ nhỏ bên kia.
"Không cho phép nói ra."
Hướng Vãn quay đầu, đôi mắt Giang Ninh đang nhìn chằm chặp cô, trong lòng Hướng Vãn kinh ngạc, đột nhiên cảm giác được cô bé vẫn luôn thân thiết gọi cô là chị này giống như biến thành người khác. Đó là một loại biểu tình gì? Hướng Vãn mười hai tuổi không hình dung được, chỉ cảm thấy vẻ mặt như thế xuất hiện trên mặt một cô bé mười tuổi vô cùng không hài hòa.
"Gì cơ?" Cô hỏi lại một tiếng, cô thật sự là không hiểu rõ.
"Tôi nói chuyện hôm nay chị không thể nói ra ngoài."
Lúc Giang Ninh nói câu nói này cả khuôn mặt đều đỏ, màu đỏ kia không giống như màu đỏ ửng khỏe mạnh của thiếu nữ, lại giống như gặp phải chuyện vô cùng xấu hổ mà tức giận đỏ lên, gần tới màu gan heo.
Ánh mắt Giang Ninh u ám hung tợn nhìn chằm chằm Hướng Vãn, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp cũng bắt đầu vặn vẹo.
Hướng Vãn thản nhiên nhìn lại cô ta, không lên tiếng.
Cô đối với Giang Ninh như thế này sinh ra chán ghét, một loại bản năng, chán ghét nói không ra bất kỳ lí do. Suy nghĩ của trẻ con vốn là rất đơn giản, Hướng Vãn cũng không phải giả vờ giả vịt, tính tình khôn khéo gì, cô đối với tất cả những người chán ghét phản cảm cơ bản cũng là hai loại phản ứng, hoặc là trực tiếp bác bỏ lại, hoặc là không để ý, trực tiếp rời đi.
Giọng điệu của Giang Ninh giống như ra lệnh khiến cho Hướng Vãn quật cường duy trì trầm mặc.
Lúc này Giang Ninh bỗng nhiên chỉ về phía sau Hướng Vãn, nói: "Chị nhìn chỗ ấy."
Hướng Vãn vừa quay đầu lại, trước ngực liền bị thêm vào một luồng sức mạnh, cơ thể ngã ngửa ra sau, cô quơ tay kịp thời bắt lấy cánh tay Giang Ninh, mượn trọng lượng cơ thể của đối phương, Hướng Vãn dừng bước chân lui về sau, đồng thời duy trì lại thăng bằng của cơ thể, còn Giang Ninh theo lực ly tâm bị quăng ra ngoài.
Một chiếc xe hơi vừa vặn đi qua......
"Nói cách khác, lúc xảy ra chuyện này, em với Giang Ninh phát sinh tranh chấp?" Sau khi nghe Hướng Vãn tự thuật, Giang Ngư Chu trầm ngâm một lát, rất nhanh hỏi ra một vấn đề.
"Tôi từ đầu đều không có nói gì, tôi cũng không biết vì sao đang êm đẹp mà cô ta lại nói như vậy." Hướng Vãn trả lời.
Giang Ngư Chu gật gật đầu, lại hỏi: "Em có biết người đàn ông đội mũ lưỡi trai kia không?"
"Không biết, có điều ba tôi nói người kia là đồng nghiệp trong công ty, tìm chị anh có chút việc."
Giang Ngư Chu không nói gì, trong lòng anh lo nghĩ ngày càng nặng, bởi vì trong quá trình miêu tả của Giang Ninh và Giang Tâm Duyệt, căn bản không tồn tại một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, cho nên người này có lẽ là một điểm mấu chốt.
"Chuyện này anh sẽ tra rõ ràng." Giang Ngư Chu thu tầm mắt lại, nhìn về Hướng Vãn, bàn tay bất giác phủ lên bả vai Hướng Vãn, Hướng Vãn lùi về sau, né tránh.
Bàn tay Giang Ngư Chu rơi vào giữa không trung.
Một vòng ánh sáng cuối cùng của chân trời biến mất nơi đường chân trời, không trung rốt cục hoàn toàn đen.