• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: KiL

Thứ sáu, Hướng Vãn nhận được điện thoại của Hướng Tuấn, nói là cậu ta đã lĩnh được tiền lương tháng đầu tiên, muốn mời cô ăn tiệc.

Hướng Vãn không từ chối. Sau khi tan tầm hai người đến một nhà hàng Tây nổi tiếng trong thành phố ăn bò bít tết, dùng lời của Hướng Tuấn mà nói đó chính là: Anh em có tiền rồi, mời cậu ăn đồ Tây.

Sự tình có chút trùng hợp, bọn họ vừa mới vào cửa ngồi xuống không lâu, có hai người đi vào cửa.

"Ấy, đây không phải là hai mẹ con ngày đó chúng ta đi mua sắm gặp phải sao?" Sau khi hai người đã đi qua bên người, Hướng Tuấn nhỏ giọng nói với Hướng Vãn.

Hướng Vãn cũng nhìn thấy, là Giang Tâm Duyệt và Giang Ninh, vừa mới lúc đi qua họ cũng nhìn thấy cô, đồng thời chỗ ngồi của họ được sắp xếp ở phía đối diện, ngồi chếch đối diện so với bọn cô.

"Cô gái kia thật xinh đẹp, đáng tiếc là chân không tốt." Hướng Tuấn ghi món xong có chút nhàm chán nên ngồi nói chuyện phiếm với Hướng Vãn.

"Chân không tốt không sao cả, tâm không tốt mới là vấn đề lớn." Hướng Vãn nhàn nhạt trả lời một câu, tiếng nói lớn hơn Hướng Tuấn một chút.

Hướng Tuấn cảm thấy trong lời nói của cô có hàm ý, hạ giọng xác nhận: "Chị nói là tâm cô ấy không tốt, chị biết cô ấy?"

"Vợ đẹp và con gái bảo bối của Ôn Hoa Bình, em nói xem chị có quen biết hay không?"

Hướng Tuấn trân trân nhìn cô một lúc: "Đệch, hóa ra là hồ ly tinh." Tiếng nói của cậu ta cũng lớn hơn, hoàn toàn không để ý người ta có nghe thấy hay không.

Ngón tay Hướng Vãn chậm rãi nghịch tấm thẻ để bàn, giọng nói không nhanh không chậm, "Cho nên chị mới nói, trên mặt người xấu sẽ không khắc lên hai chữ người xấu, em đừng nhìn người ta đáng thương mà đầy lòng đồng cảm, chẳng may bị người cắn một cái thì em chết thế nào cũng không biết đâu. Năm đó không phải ba chị là tốt bụng sao, trời mưa nên đưa người ta về nhà, kết quả trái tim cũng không về được nữa."

Việc Ôn Hoa Bình ngoại tình năm đó, Hướng Tuấn có nghe mẹ cậu ta lải nhải nói qua, chẳng qua miệng của mẹ cậu ta độc hơn Hướng Vãn nhiều, "Đúng vậy đấy, thế giới này không nên làm người tốt, haiz, sao mà xui xẻo như vậy, chị, hay là chúng ta đổi sang chỗ khác đi, đối mặt với loại người này em sợ ăn không vào."

"Không cần đổi, chúng ta cũng không làm việc gì trái với lương tâm, sợ cái gì."

Hướng Tuấn giơ ngón tay cái lên, đồng ý: "Đúng, ai chột dạ sẽ nghẹn chết."



Sắc mặt hai người ngồi cách đó không xa đã khó coi tới cực điểm, mặc dù bọn Hướng Vãn không chỉ tên điểm họ, nhưng người khác không biết, hai người làm sao lại không biết bọn họ đang nói chính là mình? Giang Ninh không giữ được bình tĩnh trước tiên, lập tức đứng lên, Giang Tâm Duyệt có muốn ngăn cản cô ta cũng đã không kịp.

"Hướng Vãn, cô đừng quá đáng."

Hướng Vãn mở mắt ra, liếc nhìn cô ta một cái, "Quá đáng chính là cô!"

Giang Ninh hừ một tiếng, khinh miệt nói: "Cô nói người khác là hồ ly tinh, vậy cô đi quyến rũ cậu nhỏ tôi thì chính cô lại là cái gì? Hiện tại cậu nhỏ tôi không cần cô, cô liền tung lời đồn nhảm khắp nơi, cô chỉ là tìm cảm giác tồn tại thôi."

"Vậy còn cô? Bây giờ cô đang làm cái gì? Diễn hề sao?" Hướng Vãn không chút do dự phản kích.

Giang Ninh cũng không cam chịu yếu thế, cái gì khó nghe thì nói cái đấy, "Nói người khác không biết xấu hổ thì cô lại làm chuyện gì để không xấu hổ rồi? Tết Trung thu đêm đó cũng không biết là ai chạy đến nhà bà ngoại tôi dụ dỗ cậu nhỏ tôi đi ra, các người làm loại chuyện đó trên xe, còn lôi kéo người cả nhà chúng tôi vây xem, tôi thấy cô còn không biết xấu hổ hơn cả hồ ly tinh."

Thật không hổ là Giang Ninh, bề ngoài nhìn điềm đạm đáng yêu dịu dàng như nước, kì thật lòng dạ đều hung ác hơn so với ai khác, miệng đều độc hơn so với ai khác, có đôi khi Hướng Vãn thật muốn hỏi cô ta, ngụy trang mình như thế, rốt cuộc là có mệt hay không. Chẳng qua cô ta nói những lời này quả thực đâm chọt chỗ đau của Hướng Vãn, bàn tay đặt trên bàn chậm rãi nắm chặt, nếu như không phải thấy cô ta què một chân, lo lắng người khác nói cô ức hiếp người tàn tật, cô đã sớm cho một đấm.

"Ê, cô nói nhảm gì đấy?" Hướng Tuấn thấy Hướng Vãn tức giận không ít, đứng lên giúp đỡ nói chuyện.

Tính cách Giang Ninh luôn luôn cao ngạo, mắt đặt trên đỉnh đầu, tự nhiên sẽ không để Hướng Tuấn vào mắt, liếc mắt nhìn cậu ta, nói: "Anh chắc là bạn trai của cô ta nhỉ, thật đúng là chịu không nổi cô đơn mà, vừa cùng cậu nhỏ tôi chia tay đã câu thêm một người, đáng tiếc ánh mắt chẳng ra sao cả, kém xa cậu nhỏ tôi."

Hướng Tuấn tức giận đến đỉnh đầu bốc khói, "Con mẹ nó mồm miệng cô sạch sẽ một chút cho tôi, ông đây là em trai chị ấy."

Giang Tâm Duyệt lo lắng sẽ làm lớn chuyện, tới kéo Giang Ninh, "Ninh Ninh, đừng nói nữa, chúng ta đi thôi."

"Mẹ, mẹ sợ cô ta làm gì? Vừa rồi bọn họ nói khó nghe như vậy, chẳng lẽ mẹ nuốt trôi cục tức này?"

"Được rồi, Ninh Ninh." Giang Tâm Duyệt lo âu nhìn xung quanh, dù sao bà cũng lớn tuổi hơn, suy xét sự việc toàn diện hơn Giang Ninh. Nói thế nào bà cũng là phó tổng Giang thị, cũng được xem là người có địa vị trong xã hội, trước công chúng không có hình tượng mà cùng người cãi lộn, chẳng may bị người có tâm nhìn thấy chụp hình phát lên mạng, nói không chừng sẽ gây nên phiền phức.

"Chúng ta đi chỗ khác, theo mẹ đi." Giang Tâm Duyệt lôi kéo Giang Ninh đi ra ngoài.

Giang Ninh vẫn là không phục, vừa đi theo Giang Tâm Duyệt ra ngoài, vừa quay đầu hung hăng nói với Hướng Vãn: "Tôi sẽ không thôi thế đâu, cô chờ đấy."

Hướng Vãn cười trả lời: "Tôi chờ, bất cứ khi nào." Mười hai năm trước cô đã không sợ cô ta, hiện tại càng không sợ, mặc kệ là văn hay võ.

Sau khi lên xe, Giang Ninh không phục nói với Giang Tâm Duyệt: "Mẹ, mẹ làm gì phải sợ bọn họ? Nếu không phải mẹ lôi kéo con thì con nhất định đem chuyện xấu của cô ta tuyên bố ra bên ngoài, để người ta biết cô ta rốt cuộc là người không biết xấu hổ cỡ nào."

"Con còn mặt mũi mà nói." Giang Tâm Duyệt cũng không đồng tình cách xử lí chuyện của con gái, "Dù sao bây giờ con cũng là giáo viên của học viện Mỹ thuật, nếu để người quen nhìn thấy con giống một người đàn bà đanh đá đi gây gổ với người, về sau con còn có thể ngẩng đầu trong trường được sao?"

"Còn không phải là con bị tiện nhân Hướng Vãn kia làm tức ngất sao?" Giang Ninh lầm bầm một câu, "Con sẽ không bỏ qua cho cô ta như vậy, trở về con sẽ nói chuyện này với cậu nhỏ, cho cậu ấy biết người phụ nữ kia ức hiếp chúng ta như thế nào."

"Con đừng làm phiền cậu nhỏ con nữa, cậu ấy đã đủ phiền rồi."

Sau ngày Tết Trung thu hôm đó, Giang Ngư Chu bị mẹ anh phê bình cho một trận, sau đó lại bị ông cụ mắng thêm một trận nữa, còn có anh trai Giang Tâm An của bà, suốt ngày chắp tay xem kịch vui, một bộ dáng chỉ sợ thiên hạ không loạn. Mấy ngày nay tâm tình Giang Ngư Chu rất kém cỏi, toàn bộ Giang thị đều bị bao phủ bởi một cỗ áp suất thấp, từ quản lý chi nhánh đến giữ cửa, mỗi người đều là cẩn thận từng li từng tí, cụp lại cái đuôi tự mãn mà đối đãi, ngay cả bà là phó tổng, ở trước mặt Giang Ngư Chu cũng không dám nói thêm câu gì.



Chuyện quá khứ anh đối với bà có oán hận, trong lòng bà biết, nhiều năm như vậy, anh vẫn còn không chịu tiêu tan, trừ vẻ mặt ôn hòa bên ngoài đối với Giang Ninh, đối với bà và Ôn Hoa Bình, Giang Ngư Chu cho tới bây giờ đều không nhiều lời.

Trước lúc bà và Ninh Kiến Huân ly hôn, Giang Ngư Chu vẫn luôn đối với bà rất tốt, mặc dù không phải cùng một mẹ sinh ra, nhưng anh đối với bà rất yêu mến, khi Ninh Kiến Huân đi làm nhiệm vụ, anh sẽ thường xuyên đến chăm sóc hai mẹ con bà, khi đó bà cũng bận rộn đi làm, không có thời gian ở cùng Ninh Ninh, đều là Giang Ngư Chu theo cùng con bé chơi đùa, cùng con bé làm thủ công ở nhà trẻ, ngày nghỉ lại mang con bé đi chơi khắp nơi, loại trạng thái này vẫn luôn duy trì đến lúc Giang Ngư Chu vào học viện Quân sự mới kết thúc.

Giang Ngư Chu tận tâm với Ninh Ninh, Ninh Ninh tự nhiên cũng thân thiết với anh, Ninh Ninh khi đó có thể không cần ba mẹ, nhưng không thể không cần người cậu nhỏ này.

Giang Tâm Duyệt biết, sở dĩ Giang Ngư Chu tận tâm như vậy với Ninh Ninh, nguyên nhân hoàn toàn là bởi vì người anh rể Ninh Kiến Huân này, anh đối với Ninh Kiến Huân rất mực sùng bái, thi vào học viện Quân sự cũng là nhận ảnh hưởng của Ninh Kiến Huân. Mặc dù Ninh Kiến Huân người này cẩu thả lại không dịu dàng, cũng không biết làm sao quan tâm người, nhưng sức quyến rũ trong tính cách vẫn rất lớn, nếu không năm đó bà cũng không bị ông hấp dẫn.

Chỉ có điều sức quyến rũ lớn là một chuyện, trong cuộc sống lại là một chuyện khác, mà những việc này trừ chính bọn họ, người khác không thể nào biết. Cho nên lúc bọn họ ly hôn, người trong nhà đều phản đối, bao gồm Giang Ngư Chu.

Ngược lại là mẹ của Giang Ngư Chu, mẹ kế của bà, đứng ở góc độ phụ nữ tỏ vẻ lí giải với bà.

Bà ấy thuyết phục ông cụ đồng ý cho bọn họ ly hôn, nhưng mà, khi Ôn Hoa Bình xuất hiện, trong nhà tựa hồ nổi lên gió tanh mưa máu.

Lần này không ai ủng hộ bà, ngay cả mẹ của Giang Ngư Chu cũng kín đáo phê bình bà, Giang Tâm Duyệt cũng ý thức được mình làm không đúng, cho nên bà có ý muốn cứu vãn, bà hẹn Hướng Duy Trân ra, nói với bà ấy: Hoa Bình là người tốt, nếu như cô vẫn yêu anh ấy, vậy hãy giữ chặt anh ấy, tôi sẽ không gặp anh ấy nữa.

Đáng tiếc lần nói chuyện này cũng không thành công, Hướng Duy Trân tạt cà phê của mình vào mặt bà, đồng thời nói với bà: Đừng ở đây làm bộ làm tịch làm người tốt, đôi cẩu nam nữ các người cút xa một chút cho tôi.

Không chỉ như thế, sau khi về nhà Hướng Duy Trân liền đem hành lí của Ôn Hoa Bình ném ra khỏi nhà, cho nên cuối cùng bà và Ôn Hoa Bình tiến tới với nhau, từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, là Hướng Duy Trân thúc đẩy.

"Vậy cứ thế mà bỏ qua cho người phụ nữ kia sao?" Giang Ninh còn đang lải nhải.

Giang Tâm Duyệt không có tâm tình nói những chuyện này, "Được rồi, kì thật người ta cũng nói không sai, là mẹ và ba Hoa Bình của con có lỗi với hai mẹ con họ....."

"Mẹ, mẹ đã cho người phụ nữ kia cơ hội, là bọn họ không biết quý trọng."

"Đừng nói nữa." Một tay Giang Tâm Duyệt chống đỡ mặt, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.

Trong nhà hàng, câu chuyện của Hướng Vãn và Hướng Tuấn đang khí thế ngất trời.

"Chị, cô ta nói thật à?"

"Cái gì thật?"

"Chính là, chị và Giang tổng, bọn chị này đó trên xe rồi?"

"....."

"Chị, chị quá đỉnh, thế mà đem Giang tổng ngủ luôn, chẳng qua không ngủ thì rất phí, dù sao Giang tổng cũng rất đẹp trai."

"Hướng Tuấn."



"Ừm?"

"Em còn nói hưu nói vượn nữa, chị liền đá em ra đấy."

"Đừng mà, em là quan tâm chị mà. Đúng rồi, chị, sau này chị và Giang tổng định làm như thế nào?"

"Cái gì làm như thế nào, chị và anh ta đã không còn quan hệ, sau này anh ta đi đường Dương quan của anh ta, chị đi cầu độc mộc của chị, bọn chị nước giếng không phạm nước sông."

"Nhưng là, tại sao em cứ luôn cảm thấy khá là đáng tiếc?"

"Em ăn no rỗi việc."

"Không phải." Hướng Tuấn nghiêm mặt nói, "Em chỉ là cảm thấy, lẽ ra chị và Giang tổng có thể vui vẻ ở bên nhau, hiện tại lại vì ân oán người đời trước mà mỗi người đi một ngã, thế bọn chị không phải là vật hi sinh trong tình yêu của người khác sao? Này thì quá oan."

"Không có gì là oan hay không oan, đều là an bài của số phận, huống chi có một số việc không liên quan đến người khác." Hướng Vãn cho rằng, ảnh hưởng của người khác chỉ là thứ yếu, chủ yếu là thái độ của chính Giang Ngư Chu làm cô thất vọng. Bởi vì anh từ đầu đến cuối đều chưa từng tin tưởng cô.

Hai người nếu như ngay cả tín nhiệm tối thiểu đều không có, còn có thể nói chuyện tình cảm sao?

Vì là cuối tuần, sau khi cơm nước xong xuôi về nhà, Hướng Vãn đi cùng Hướng Duy Trân đến công viên gần đó đi dạo. Khi trở về, trước cổng tiểu khu có thêm chiếc xe màu đen.

"Những người này thật không có lòng đạo đức xã hội, vậy mà dừng xe ngay ở cổng tiểu khu, đây không phải là làm ảnh hưởng người khác ra vào sao?" Lúc đi qua, Hướng Duy Trân oán trách nói một câu.

"Mẹ, mẹ đi lên trước đi."

"Sao thế?"

Theo cửa xe cạch một tiếng, một thân ảnh cao lớn đẹp đẽ từ trong xe đi ra, khí chất nổi bật phong thái lỗi lạc, anh không nói gì, ánh mắt lặng lẽ rơi vào mặt cô.

Một khắc này, Hướng Vãn cảm thấy trái tim mình đều không dùng được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK