Đã vào đông, sông Jing vào đêm trở nên yên tĩnh rất nhiều, mùa này không có khách nào thần kinh ngồi ở bên ngoài uống gió lạnh, quán ăn nhỏ bên bờ sông tự nhiên cũng không bày bàn ăn ở bên ngoài.
Bờ bên kia vẫn đèn đuốc rực rỡ như cũ, ánh đèn biến ảo khó lường chiếu vào trên mặt hai người.
Hai tay Giang Ngư Chu chống lên rào chắn, Hướng Vãn đứng trong không gian nhỏ mà anh vây lại, đầu ngả ra trước ngực anh. Bởi vì chiều cao khác biệt, nhìn từ phía sau lưng, cả người Hướng Vãn đều bị anh che khuất.
"Ngày đó gặp em và Thanh Dương ở đây, anh đã cảm thấy duyên phận của hai ta vẫn chưa tận."
"Thật sao?" Hướng Vãn nhàn nhạt đáp lại một tiếng, kì thật căn bản không muốn nhắc lại chuyện ngày đó, bởi vì cô đã làm chuyện ngây thơ nhất từ lúc chào đời tới nay.
Cùng đương nhiệm khoe ân ái trước mặt tiền nhiệm, đây không phải ngây thơ thì là gì? Nếu là trước kia, cô căn bản khinh thường làm loại chuyện này.
Một tay Giang Ngư Chu đặt trên bụng cô, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, "Em cố ý đút đồ ăn cho Thanh Dương, chẳng phải vì để kích thích anh? May mà anh nhịn xuống, bởi vì anh nghĩ đến một khả năng."
"Cái gì?"
"Em còn chịu giận anh, nói rõ trong lòng em còn để ý, không phải thật sự chết tâm như những gì em biểu hiện." Nhớ đến lúc ấy mình bỗng nhiên lóe lên linh quang ý thức được khả năng này, Giang Ngư Chu vẫn là may mắn mình rất nhanh hồi phục lại lí trí, nếu thật sự lật bàn tại chỗ, lại cùng Hướng Vãn đánh lên, vậy hai người thật sự không về được như bây giờ.
"Em không phải đang giận anh." Hướng Vãn xoay người uốn nắn, nét mặt nhìn anh vô cùng nghiêm túc, hoàn toàn không phải nói đùa, "Em và Thanh Dương vẫn luôn là như vậy, có đôi khi anh ấy cũng sẽ đút em ăn....."
Không phải đang giận anh? Như vậy anh là chó ngáp phải ruồi sao? Chờ chút, cái gì gọi là vẫn luôn như vậy?
Giang Ngư Chu hận đến nghiến răng, cúi đầu hung hăng hôn cô một cái, "Sau này không cho phép lại như thế, nếu không gặp em một lần sẽ xử lí em một lần."
"Giang Ngư Chu, anh đang ăn giấm à?"
Giang Ngư Chu lạnh lùng cười một tiếng, "Anh mới không ăn giấm của cậu ta, cậu ta trong mắt anh không tạo thành bất cứ uy hiếp gì."
Kì thật, đàn ông cũng là nói một đằng làm một nẻo.
"Này, anh kia đứng ở đó làm gì đấy?" Phía sau bỗng truyền đến một giọng nói, Giang Ngư Chu quay đầu, đằng sau không biết từ lúc nào có một chiếc xe cảnh sát tuần tra dừng lại.
Gần đây thị trường chứng khoán tụt dốc, có một số người chịu không được áp lực dưới sự xúc động đã làm ra chuyện tự sát, hai ngày trước có một người đàn ông nhảy xuống sông Jing, may mà phát hiện kịp thời, không mất mạng.
Cảnh sát tuần tra đã sớm nhìn thấy Giang Ngư Chu, khi lần đầu tiên đi qua không để ý, có điều đi về mấy chuyến thì phát hiện người đàn ông này còn đứng ở đó, nên cảnh sát nhân dân nhiệt tâm không thể không tiến đến hỏi thăm.
Kết quả đối phương quay người lại, trong ngực còn có một người.
"Yo, còn che mất một người." Cảnh sát nhân dân còn trẻ tuổi, miệng lại rất hoạt bát, thấy đã quấy rầy chuyện tốt của người ta, lập tức cười ha hả nói, "Trời lạnh lắm đừng hóng gió bên bờ sông, sớm về nhà đi, gần đây bên này hơi loạn, các anh phải chú ý an toàn."
Trong lòng Giang Ngư Chu phiền muộn, lúc đang nói chuyện yêu đương đột nhiên bị chen vào cắt ngang, trong lòng ai cũng đều sẽ khó chịu, lúc ấy trong lòng Giang Ngư Chu liền muốn đáp lại người ta rằng: Tôi vui đấy, quản được không?
Cũng may phản ứng của Hướng Vãn bình thường hơn anh, trả lời trước anh, "Chúng tôi lập tức sẽ đi." Sau đó kéo Giang Ngư Chu, "Đi thôi, chỗ này đúng là rất lạnh."
Giang Ngư Chu kéo Hướng Vãn đi về chỗ đậu xe, lúc đi qua trước mặt viên cảnh sát trẻ còn u oán trừng người ta một cái. Trước đó viên cảnh sát trẻ không nhận ra anh, chờ lúc anh đến gần mới thấy rõ người ——ấy, đây không phải là cái người gì gì đó sao?
Sau khi lên xe, Giang Ngư Chu nhìn giờ, mười giờ tối, kì thật đêm đông mười giờ đã không còn sớm, mặc dù không muốn cùng cô tách ra nhanh như thế, có điều Giang Ngư Chu vẫn lái xe về hướng nhà cô.
Trước khi xuống xe, Hướng Vãn nhớ lại căn nhà bị thiêu đến không còn hình dáng của anh, có chút khó mà tin nổi hỏi Giang Ngư Chu, "Đêm nay anh còn về nhà ở?"
Ánh mắt Giang Ngư Chu nhanh chóng lóe lên một cái, cười trả lời, "Đúng vậy, thiêu thành như thế thật không phải để người ở, nếu không, em lãnh anh về nhà em đi?"
Hướng Vãn không thèm để ý anh, đẩy cửa xe ra xuống dưới.
Anh, nằm mơ đi.
Giang Ngư Chu run run vai cười hai tiếng, cũng xuống xe, "Ấy, đừng đi nhanh như vậy, chờ anh một chút nào."
Hướng Vãn nghe thấy tiếng của anh, cho là anh thật sự mặt dày muốn về nhà với cô, lập tức dừng bước, vẻ mặt hết sức nghiêm túc nói với anh, "Giang Ngư Chu, anh đừng đi theo, mẹ em bây giờ còn chưa biết chuyện của chúng ta, em trở về cũng không biết phải giải thích làm sao với bà ấy."
Nói xong, Hướng Vãn liền phát hiện ánh mắt Giang Ngư Chu cố định một chỗ. Có lẽ nghe được loại lời này khiến anh không vui, Hướng Vãn mím môi một cái, nói với anh, "Chờ em về nhà trao đổi với bà ấy trước đã, mẹ em tính tình không tốt lắm, bà ấy mà ầm ĩ lên thì em cũng không giải quyết được bà ấy đâu."
"Dì ạ." Trả lời cô là một tiếng chào của Giang Ngư Chu đối với đằng sau cô.
Đầu óc Hướng Vãn co lại, cứng cổ không dám quay đầu nhìn.
Lúc này, Hướng Duy Trân đã đứng sau lưng cô nửa ngày phát ra một tiếng hừ lạnh, "Con còn đứng ngây đó làm gì? Trở về cùng mẹ."
Hướng Vãn quay đầu, cười cười cứng đờ với khuôn mặt hung dữ của Hướng Duy Trân, tay liền bị đối phương níu lấy, "Cười cái gì mà cười? Cùng mẹ về nhà."
Hướng Vãn bị mẹ cô kéo đi vào trong tiểu khu, vừa đi vừa quay đầu dùng tay ra hiệu cho Giang Ngư Chu, nói cô không sao, anh cứ về trước đi.
Mẹ con ruột thịt thì có thể có chuyện gì? Giang Ngư Chu tất nhiên biết, chỉ có điều trước khi lên xe, anh vẫn nâng trán, xem ra cửa ải của mẹ vợ không dễ qua. Có điều, Hướng Vãn đã bị anh bắt được, những cái khác với anh mà nói đều không là vấn đề.
"Con nói xem, đây là con có ý gì?" Cửa lớn vừa đóng lại, Hướng Duy Trân liền nghiêm túc trừng mắt hỏi con gái. Hôm nay bà và bà Chu gặp mặt, biết được Thanh Dương và Hướng Vãn đã chính thức tách ra, hai người lại làm bạn bè.
Thanh Dương nói, trong lòng Hướng Vãn không quên được người kia, mặc dù nó là thật muốn cùng với con bé, chẳng qua nó không muốn ép buộc con bé, quyết định tôn trọng lựa chọn của con bé.
Hướng Duy Trân nghe bà Chu nói như vậy, trong lòng vừa tức giận vừa hổ thẹn, mặc dù bà Chu không trách cô, nhưng bà lại cảm thấy chuyện này là Hướng Vãn sai. Là Hướng Vãn đã phụ tình cảm của Thanh Dương.
Sau khi về nhà Hướng Duy Trân quyết định phải nói chuyện một lần với Hướng Vãn, kết quả chờ đến mười giờ cũng không đợi được người, gọi điện thoại cũng không có người nghe, Hướng Duy Trân chờ đến phiền lòng nóng nảy, ngồi cũng ngồi không yên, dứt khoát xuống tầng đợi cô, kết quả bắt được cái chứng cứ.
Lúc này Hướng Vãn không còn gì có thể né tránh, thấp giọng trả lời, "Chính là ý mà mẹ thấy."
Hướng Duy Trân giận không có chỗ phát tiết, vừa rồi Hướng Vãn nói gì trước mặt người kia? Tính tình của bà không tốt? Thế mà nói xấu mình trước mặt người khác, còn dám nghĩ cho người ngoài bỏ qua người nhà?
"Cậu ta ức hiếp con còn chưa đủ à? Con không phải đã rất hận cậu ta sao, hiện tại lại ở bên cậu ta? Rốt cuộc là đang làm trò gì?"
"Mẹ, thật ra hiểu lầm giữa bọn con đã được giải quyết từ lâu, sở dĩ còn giằng co là bởi vì trong lòng kiêu ngạo, đương nhiên cũng bởi vì con tức giận mới không để ý đến anh ấy, chẳng qua lần này con biết anh vẫn luôn nghiêm túc với con. Mẹ biết không, lần trước sau khi anh ấy gặp mưa ở đây về nhà sốt ba ngày, lần này anh ấy vì con lại đốt cả phòng ở của mình, còn suýt chút thiêu chết mình, mặc dù trước đó bọn con từng có hiểu lầm, anh ấy cũng khiến con rất thất vọng, nhưng trải qua những chuyện này, con cũng thấy rõ, tình cảm anh ấy đối với con là thật, nếu không anh ấy cũng sẽ không hết lần này tới lần khác lại tới tìm con, mẹ nói có đúng không?"
Hướng Duy Trân liếc cô một cái, không nói gì.
"Lại nói, lần trước mẹ còn giấu diếm con đến tìm anh ấy, không phải cũng là hi vọng bọn con có thể ở bên nhau?"
"Đó là mẹ không muốn để cậu ta hiểu lầm con là người có tâm địa ác độc, là vãn hồi hình tượng của con." Hướng Duy Trân lập tức biện hộ, bà mới không phải có ý kia.
"Vậy lần trước mẹ còn bảo con đưa dù cho anh ấy thì sao?"
"Đấy là mẹ không muốn để cho hàng xóm chế giễu, cho là mẹ con chúng ta ức hiếp người như thế." Hướng Vãn đưa ra chất vấn đối với từng chuyện bà đã làm khiến cho Hướng Duy Trân có chút bốc hỏa, đứng lên nói, "Thanh Dương có điểm nào kém cậu ta, tích cách tốt không nói, mấu chốt là gia đình của thằng bé không có phức tạp như vậy, ba mẹ Thanh Dương cũng rất tốt với con, xem con như con gái ruột mà đối đãi, có thể tìm được mấy nhà tốt như vậy trên đời này? Con thì sao, hết lần này tới lần khác lãng phí mình đi trêu chọc người không nên trêu chọc, con có nghĩ tới không, nếu như các con thật sự muốn ở bên nhau, Ôn Hoa Bình sẽ đồng ý sao, cái gia đình kia của cậu ta sẽ tiếp nhận con sao? Yêu đương không đơn giản chỉ là chuyện giữa hai người."
"Liên quan gì đến bọn họ? Con yêu đương với anh ấy chứ đâu phải yêu đương với gia đình của anh ấy, người nào nhìn không vừa mắt thì con cứ không nhìn là được." Huống chi, bây giờ Giang Ngư Chu đã biết chân tướng năm đó, sau này sẽ không một mực che chở Giang Ninh, chỉ cần lòng Giang Ngư Chu hướng về cô, cô có thể không sợ gì cả.
Tính cách Hướng Vãn vốn chính là dám yêu dám hận, trước kia Giang Ngư Chu yêu cô không đủ kiên định, cô mới chủ động rời khỏi, bây giờ thấy anh biểu hiện như thế, lại tín nhiệm cô như vậy, cô còn có gì mà lo lắng? Đám người Giang Ninh kia trong mắt cô căn bản không đáng nhắc tới, ở bên trong thế giới của cô, chỉ cần lòng Giang Ngư Chu hướng về cô, cho dù cả thế giới đều phản đối, cho dù phải phiêu bạt chân trời cùng anh, cô cũng tuyệt đối không lùi bước.
Hướng Duy Trân thấy con gái thề thốt son sắt như thế thì khó tránh khỏi tức giận trong lòng, chỉ về phía cô nói, "Hừ, mẹ thấy con nghĩ quá đơn giản rồi." Nhưng bà cũng biết tâm ý và tính cách của con gái, con gái thích người đàn ông này đã thích đến tận xương tủy, cho dù mình có ngang ngược can thiệp cũng không có nổi chút tác dụng nào, huống chi chính bà cũng là người đã chịu tổn thương tình cảm, sao có thể để con gái cũng gặp phải nỗi đau khổ này. Nhưng Hướng Duy Trân vẫn có chút không hài lòng lắm với Giang Ngư Chu, trước đó mình đến tìm cậu ta, nói biết bao lời dùng tình cảm để cảm hóa người dùng lí trí để người hiểu như thế, sau đó cậu ta một chút động tĩnh cũng không có, cũng có thể thấy được lúc ấy cậu ta không đặt lời nói của bà trong lòng, hoặc là hậu tri hậu giác đến bây giờ mới tỉnh ngộ lại, phản ứng kiểu này có hơi trì độn.
Cuối cùng Hướng Duy Trân ném ra câu nói tiếp theo, ngữ khí lưu loát, thật ra trong lòng cũng không phải kiên quyết như vậy, "Tóm lại mẹ sẽ không đồng ý chuyện của các con."
"Mẹ!"
"Đừng gọi tôi là mẹ!"
Rầm, là tiếng sập cửa phòng.
Sau khi Hướng Vãn về phòng không lâu, điện thoại của Giang Ngư Chu liền gọi tới.
"Bị mắng rồi?" Giang Ngư Chu nghe ra cảm xúc của cô không quá cao, nói chung cũng đoán được một chút.
Hướng Vãn ừ một tiếng, Giang Ngư Chu nghe ra cảm xúc của cô có chút sa sút, an ủi cô nói, "Chuyện này giao cho anh lo liệu, em không cần lo lắng."
Kì thật Hướng Vãn cũng không phải lo lắng cái này, cá tính của mẹ cô ra sao cô còn không rõ sao? Thật ra mấu chốt nhất là nhà anh bên kia có rất nhiều chuyện, người lắm lời hỗn tạp, có ba người một nhà Ôn Hoa Bình không chào đón cô, còn có mẹ của Giang Ngư Chu, nhất định cũng không có cảm tình gì với cô, những điều này hợp lại với nhau không chừng sẽ ra biến cố gì đó.
"Mẹ em là mạnh miệng mềm lòng, bà ấy sẽ không làm gì em, ngược lại là bên phía nhà anh...." Rất nhiều chuyện phiền toái.
Giang Ngư Chu lập tức hiểu rõ, nói, "Anh bên này em càng không cần quan tâm, ngày mai đi, ngày mai anh sẽ đưa em về gặp mặt mọi người."
"Đừng mà." Hướng Vãn vừa sốt ruột suýt đã không cầm được điện thoại, "Em cũng không muốn bị người nhà anh đuổi ra cửa."
Giang Ngư Chu vậy mà ở đầu bên kia cười ra tiếng, "Sẽ không, em yên tâm đi."