Sau bữa ăn, bà Chu và Hướng Duy Trân vào phòng bếp dọn dẹp bát đũa, Chu Thanh Dương và Hướng Vãn nói chuyện phiếm trong phòng khách. Lúc đầu với tư cách là chủ nhà, Hướng Vãn không thể để cho bà Chu đến phòng bếp, có điều khi cô đứng lên, bà Chu níu cô lại, nói: "Cháu tâm sự với Thanh Dương đi, dì và mẹ cháu có chút việc muốn nói."
Thế là biến thành tình cảnh khách thì vào phòng bếp giúp đỡ, chủ nhà lại dựa vào ghế sô pha gặm hạt dưa nói chuyện trời đất.
"Mẹ anh hôm nay rất kì quái, thần thần bí bí." Hướng Vãn quay đầu nhìn thoáng qua phía phòng bếp bên kia, nói với Chu Thanh Dương ngồi bên cạnh mình.
Chu Thanh Dương gãi gãi đầu, "Ai biết, hai bà đã nhiều năm không gặp như vậy, đoán chừng là có không ít lời muốn nói."
Hướng Vãn nhỏ giọng thì thầm, "Có lời gì không thể để chúng ta nghe thấy sao?"
Chu Thanh Dương nhún nhún vai, tỏ ý không biết.
Bà Chu và Hướng Duy Trân cũng không ở lâu trong phòng bếp, sau khi thu dọn trong phòng bếp xong thì đi ra, đại khái khoảng hơn 20 phút.
Sau khi ra khỏi phòng bếp, bà Chu ngỏ ý muốn về, Hướng Vãn cùng với mẹ cô tiễn bọn họ xuống dưới lầu.
Trước khi lên xe, bà Chu nói với Hướng Vãn: "Dì và mẹ cháu đã nói rồi, thứ sáu tuần sau đến nhà dì ăn cơm, đến lúc đó Thanh Dương sẽ đến đón hai người."
Hướng Vãn không nghĩ nhiều, chỉ coi là có qua có lại mời lại.
Sau khi xe lái đi, Hướng Vãn và mẹ về đến nhà, vốn muốn về giường nằm một chút lại bị mẹ cô gọi lại, "Tiểu Vãn, con ngồi xuống, mẹ có chút việc muốn nói với con."
Hướng Vãn dạ một tiếng, chuẩn bị rửa tai lắng nghe. Không biết vì sao, cô cảm giác chuyện mẹ cô muốn nói với cô dường như có liên quan đến bà Chu.
"Con và Giang Ngư Chu hết lui tới rồi chứ?"
Bàn tay vươn đến ly trà của Hướng Vãn dừng lại, ngước mắt, bởi vì không biết vì sao mẹ cô đột nhiên nhắc đến chuyện này, cô có chút không biết phải trả lời thế nào.
Mặc dù trước đây Hướng Duy Trân không hỏi về chuyện của Hướng Vãn và Giang Ngư Chu, có điều bà nhìn ra được, hai người hẳn là vẫn không hòa hảo, nếu không Hướng Vãn cũng không phải là trạng thái này.
Xem ra ngày đó bà đến Giang thị tìm Giang Ngư Chu nói những lời kia cũng không có tác dụng. Nhưng thôi, bà cũng không có ý định là Giang Ngư Chu có thể thay đổi ý nghĩ vì những lời nói kia của bà, chẳng qua là bà đứng ở góc độ người làm mẹ, không muốn người khác hiểu lầm con gái bà là đứa trẻ xấu xa tâm như rắn rết mà thôi, về phần người khác tin hay không, thấy thế nào thì cũng không quan trọng.
"Phải, đã không còn bên nhau." Hướng Vãn chậm nửa nhịp mới trả lời.
Hướng Duy Trân gật gật đầu, "Nhìn ra được, kì thật cũng không có gì không tốt, người Giang gia bọn họ đều đứng về phía mẹ con Giang Tâm Duyệt bên đó, xem như Giang Ngư Chu nguyện ý tiếp tục yêu đương với con, như vậy sau này sống chung cũng là việc khó khăn." Ngẩng đầu liếc con gái một cái, Hướng Duy Trân khuyên bảo, "Cả đời người sẽ gặp phải rất nhiều người, có một số người đã định trước sẽ vô duyên với con, đừng nhớ lại nữa, qua đi rồi thì cứ coi như mơ một giấc mộng, thời gian còn rất dài, chung quy vẫn phải tiếp tục đi tiếp."
Hướng Vãn nhếch khóe miệng, "Con không sao, đã sớm nghĩ thông suốt. Anh ta chẳng qua là một mơ ước lúc nhỏ của con, hiện tại cũng coi như con đã thực hiện được giấc mơ này, con không còn tiếc nuối."
Hướng Duy Trân gật gật đầu, "Vậy là tốt rồi."
Trong lòng Hướng Vãn có chút cảm giác nói không ra, luôn cảm thấy mẹ của cô sẽ không đang êm đẹp mà nhắc đến cái đề tài này, cô do dự cầm lấy ly uống một ngụm.
Lúc này ——
"Nếu không con suy tính với Thanh Dương một chút đi."
Phụt.....
Hướng Vãn phun ra một ngụm nước, khó mà tin nổi nhìn mẹ cô, "....."
Hướng Duy Trân: "Con bé này, ngạc nhiên vậy sao? Thanh Dương tốt biết bao, tướng mạo gì gì đó những cái điều kiện bên ngoài này tất nhiên không cần phải bàn, mấu chốt là hiểu nhau tường tận, các con cùng nhau lớn lên, lại có nền tảng tình cảm, quả thực không có người nào thích hợp hơn thằng bé. Trước kia mẹ còn không dám nghĩ tới điều này, dù sao Chu gia người ta là nhà giàu có, thân phận không tầm thường, nhưng lần này là tự mẹ Thanh Dương nói ra, Tiểu Vãn, con suy nghĩ thật kĩ một chút đi."
Hướng Vãn dùng mu bàn tay lau lau miệng, "Mẹ, cái này là không có khả năng."
"Sao mà không có khả năng?" Hướng Duy Trân trừng mắt, "Hai đứa con tính cách tựa nhau, lại là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, dùng lời trên TV, đó chính là thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư, quả thực không có gì tốt hơn cái này."
"Đây chính là vấn đề, con với anh ấy đã quá quen, loại quan hệ này của bọn con chỉ thích hợp làm bạn tốt."
Hướng Duy Trân nghe xong, sốt ruột, vụt đứng lên, nói: "Mẹ nói cái con bé này, đừng cố chấp như vậy có được không? Quá quen còn không được, vậy không quen thì con tìm cho mẹ được một người đến đây đi? Chớ nói với mẹ con còn băn khoăn thằng nhóc họ Giang kia, nghĩ lại nhà bọn họ là những người nào, mẹ cho con biết, cho dù bây giờ thằng nhóc đó quay đầu đến xin con muốn hòa hảo với con lần nữa, mẹ cũng không vui lòng đâu." Nhớ tới mình tự thân tới cửa một hồi lời nói thấm thía bào chữa thế mà không thể khiến Giang Ngư Chu phản ứng được chút xíu nào, trong lòng Hướng Duy Trân liền nổi giận.
"Mẹ, con không nghĩ gì đến anh ta, con chỉ là cảm thấy con với Thanh Dương..... Cảm giác này có chút là lạ."
"Mẹ mặc kệ, dù sao con cứ nghĩ kĩ một chút, về phía Thanh Dương mẹ thằng bé về nhà cũng sẽ hỏi nó, nếu như nó đồng ý, không cho con nói không với mẹ, nếu không, mẹ..... Không, con cũng đừng gọi mẹ là mẹ."
Hướng Duy Trân nói xong, quay người trở về phòng, cửa phòng nặng nề đóng lại.
Mẹ cô vậy mà tức giận rồi, xem ra là làm thật, Hướng Vãn ngồi trong phòng khách một lúc cũng về phòng nghỉ ngơi, sau đó cô bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Chu Thanh Dương gọi tới.
"Tiểu Vãn, mẹ em nói gì với em chưa?"
Hướng Vãn vuốt vuốt cái đầu hỗn loạn: "Nói rồi."
Chu Thanh Dương trầm mặc một hồi, giọng nói lộ ra một chút xoắn xuýt, "Em nghĩ thế nào?"
Hướng Vãn trầm mặc.
Chu Thanh Dương nói tiếp: "Chắc chắn là em cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi đi, hai người họ làm sao lại nghĩ ra ý định này lên hai đứa mình chứ?"
Hướng Vãn nghe anh ấy nói như vậy, trong lòng thả lỏng ra, nhưng Chu Thanh Dương còn nói tiếp: "Có điều mẹ anh nói, bà ấy thích em nhất, em đối với bà ấy cũng tốt, nếu em làm dâu nhà chúng tôi, sau này sẽ không có mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu." Lời nói anh ấy xoay chuyển, "Nếu không...... Chúng ta thử xem đi."
Hướng Vãn không biết trả lời anh ấy thế nào, cô không ngờ sự tình sẽ phát triển đến nước này, nếu là lúc trước, cô nhất định sẽ không nói hai lời mà cự tuyệt, nhưng bây giờ bỗng nhiên cô có chút do dự, tình cảm cũng có thể thử ra được sao?
Suy nghĩ liên tục, Hướng Vãn nói với Chu Thanh Dương: "Cho em thời gian hai ngày nghĩ lại được không? Anh cũng nên nghĩ thật kĩ, nếu như vì cái này mà cuối cùng đến cả bạn tốt cũng không còn, cảm giác được không bù mất."
Chu Thanh Dương tỏ ra là đã hiểu.
Hướng Duy Trân lại không hiểu, sau đó mắng Hướng Vãn một trận, chẳng qua cũng đành chịu, chỉ có thể để cô tự nghĩ thông suốt, chuyện tình cảm không thể ép được.
Mà một ngày nay, Giang Ngư Chu lại đang tận hiếu trước giường bệnh của mẹ mình, bởi vì lão phu nhân bị anh làm tức đến nỗi phải vào viện.
Tim lão phu nhân không tốt, tối hôm qua sau khi về nhà cứ tức ngực khó thở, uống thuốc không thấy đỡ hơn, buổi sáng liền được đưa đến bệnh viện, Giang Ngư Chu bị lão gia tử nhà anh gọi điện xách tới bệnh viện, lúc gặp mặt bị mắng một trận, cuối cùng đứng ở trước giường lão phu nhân nhận sai.
Lúc này lão phu nhân có chút thương tâm, nhìn anh một cái, không hề nói gì xoay đầu đi.
Giang Ngư Chu đành phải bồi tiếp ở phòng bệnh, đến đêm, Giang Tâm Duyệt đến, đổi cho anh về nghỉ.
"Mẹ, con về đây, ngày mai sẽ tới thăm mẹ." Giang Ngư Chu nói với lão phu nhân trên giường bệnh.
Lão phu nhân không để ý đến anh.
Giang Tâm Duyệt tiễn anh ra, đến cửa nói với anh: "Chị ở đây cùng với mẹ, em cứ yên tâm, chị sẽ khuyên bà ấy."
Giang Ngư Chu gật gật đầu, "Làm phiền chị rồi."
Trước kia quan hệ của hai chị em rất tốt, bây giờ lại xa lạ khiến người thấy chua xót, người nhà thật sự sẽ không nói lời cảm ơn, Giang Tâm Duyệt nhìn bóng lưng anh xoay người sang chỗ khác, nhịn không được gọi anh lại: "Ngư Chu, đây là việc chị phải làm."
Nửa người đã xoay đi của Giang Ngư Chu lại xoay trở về.
Lúc đầu Giang Tâm Duyệt muốn nói điều gì khác, sau vẫn là nhịn xuống, cuối cùng chỉ khuyên anh: "Mẹ lớn tuổi rồi, em thuận theo bà nhiều một chút, bà cũng hơn sáu mươi rồi."
Giang Ngư Chu nhìn Giang Tâm Duyệt, đại khái là đã rất lâu rồi mình không có đánh giá kĩ bà, cảm thấy Giang Tâm Duyệt lúc nào cũng xinh đẹp giờ nhìn già hơn trước kia rất nhiều, bà cũng đã sắp năm mươi tuổi.
Trong lòng anh có chút xúc động, nhưng cũng không biết nói gì, thân tình hơn mười năm lãnh đạm dường như đã không biết phải làm sao hàn gắn, cuối cùng anh chỉ gật gật đầu, đáp một tiếng đã biết rồi đi.
Hai ngày cuối tuần, thời gian của Giang Ngư Chu đều trôi qua ở bệnh viện, người trong nhà đều biết chuyện anh bởi vì sao mà chọc cho Giang lão phu nhân tức đổ bệnh, kín đáo phê bình anh, ngay cả Giang Ninh cũng nói với anh: "Cậu nhỏ, sao cậu vẫn còn ở bên người phụ nữ kia?"
Lúc ấy Giang Ngư Chu và cô ta đang ăn cơm ở nhà hàng bên ngoài, anh nhìn Giang Ninh, đột nhiên hỏi cô ta: "Cháu có thể nói cho cậu nhỏ biết vì sao lúc đó Hướng Vãn muốn đẩy cháu không?"
Khi sự kiện năm đó xảy ra, anh đang ở trong quân đội, người trong nhà gọi điện cho anh mới gấp gáp trở về, khi đó Giang Ninh đã ở bệnh viện, mà liên quan đến tình cảnh lúc ấy cũng là lúc Giang Ninh tỉnh lại anh nghe cô ta kể.
Cô ta nói Hướng Vãn đẩy cô ta một cái.
Ngay lúc đó cảm xúc Giang Ninh không tốt lắm, bởi vì đau đớn và sợ hãi nên vẫn luôn khóc đến thảm thiết, bọn họ đã cảm thấy nhất định là cái người hại cô ta rất đáng sợ, mới có thể khiến cô ta thành như vậy.
Cũng là bởi vì yêu thương cô ta đi, người cả nhà bọn họ đều hận thấu xương cô bé tên Ôn Vãn kia, nhất là Giang Ngư Chu.
Bàn tay cầm đũa của Giang Ninh dừng lại, đại khái là cảm thấy tương đối kì quái bởi vì anh đột nhiên hỏi vấn đề này, cô ta hỏi: "Sao cậu lại hỏi cái này?"
"Không có gì, cậu chỉ muốn biết một chút, bởi vì Hướng Vãn nói, cô ấy cũng không đẩy cháu." Giang Ngư Chu nhìn mặt cô ta, thần sắc thâm trầm.
"Cô ta nói bậy." Mặt Giang Ninh đỏ lên, bộ dáng rất kích động, "Lúc đó ba đi vào trong KFC xem còn chỗ trống không, mẹ và bọn cháu đứng ở ven đường, sau đó mẹ nhận được điện thoại của công ty đi ra ngoài một lúc, cũng chỉ còn cháu và cô ta đứng ở đó, rồi cô ta bỗng nhiên nói với cháu, em xem bên ấy là cái gì, cháu vừa mới xoay qua, cô ta liền đẩy cháu một cái, cháu liền ngã ra. Cháu nói đây đều là sự thật, nếu cậu không tin có thể đến hỏi mẹ và ba cháu."
Giang Ngư Chu nhíu nhíu mày, nghe cô ta mở miệng là một tiếng ba thì không hiểu sao anh cảm thấy trong lòng khó chịu, kì thực Giang Ninh vẫn luôn gọi Ôn Hoa Bình như vậy, quan hệ với ông cũng rất tốt, người khác trong Giang gia cũng cảm thấy điều này không có gì không ổn, nhưng Giang Ngư Chu chính là không quen.
Liên quan đến những cái Giang Ninh miêu tả này, thật ra Giang Ngư Chu cũng biết, năm đó sau khi xảy ra chuyện, Giang Tâm Duyệt và Ôn Hoa Bình đã lần lượt nói với anh chuyện xảy ra, một đoạn trước đó đều nhất trí, không có chênh lệch, chỉ là sau khi Giang Tâm Duyệt rời đi, khi chỉ còn lại hai người Giang Ninh và Hướng Vãn, giữa lúc đó đã xảy ra chuyện gì cũng chỉ có hai người bọn họ biết, mà hết lần này tới lần khác là một đoạn này, lời của Hướng Vãn và cô ta vừa lúc tương phản.
"Kì thật cháu biết tại sao cô ta phải làm như vậy, mẹ cháu đoạt ba của cô ta, cô ta hận mẹ cháu, cũng hận cháu, cho nên cô ta muốn báo thù chúng ta."
"Cậu nhỏ, cháu biết cô ta dung mạo xinh đẹp, cậu có chút thích cô ta, nhưng là cô ta hại cháu thành cái dạng này, còn chạy đến cửa nhà chúng ta đi quyến rũ cậu, chẳng lẽ cậu còn không nhìn ra mưu đồ của cô ta sao? Cậu nhỏ, cháu thật thất vọng về cậu."
Giang Ninh nói xong, cơm cũng không ăn xong, rời đi trước.
Giang Ngư Chu không ngờ đứa nhỏ này hôm nay lửa giận vậy mà lớn như thế, nhất thời cũng không lên tiếng, anh ngồi một lúc, điện thoại liền vang lên.
Chu Tề Dương gọi đến: "Lão Giang, tôi đã liên lạc được với vị bác sĩ họ Lý kia rồi."