• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Người đâu, mau tới đây! Anh ta là quỷ! Tân Di là quỷ!”

Âm thanh cãi cọ ầm ĩ của Lâm Vũ Thanh đột nhiên lớn tiếng vang lên ở ngoài cửa, lập tức hấp dẫn sự chú ý của ba người trong phòng.

Phó Tuân vỗ vai Sở Chu, trịnh trọng giao lại vấn đề kỳ lạ này cho cậu*¹ “Cậu ở lại đây tiếp tục chỉ huy thỏ nhấc chân đi, chúng tôi đi ra ngoài xem là được.”

Sở Chu một mình lẻ loi mà ở lại trong phòng, thở dài với camera “Mọi người có nghe thấy lời thầy Phó vừa mới nói không? Nếu không phải ngữ điệu của anh ấy đứng đắn như thế, thì tôi đã cảm thấy là anh ấy đang trêu chọc tôi rồi.”

Dứt lời, cậu quay lưng lại, vừa dùng ngón tay viết ra các con số ở trên bàn, vừa yên lặng nói thầm “Toàn bộ đều nâng một chân lên, 88-30=58, lại nâng tiếp một chân, 50-30=28……”

Lúc này, cảnh tượng ngoài phòng mười phần náo nhiệt, một mình Tân Di cảnh giác mà nhìn mọi người, phòng bị khắp nơi, sợ vừa lơ là thì sẽ bị bắt.

“Làm sao vậy?” Hạ Nam Phong hỏi.

Lâm Vũ Thanh lấy ra đạo cụ ‘Thêm Thời Gian Của Quỷ Vương’, nghiêm túc nói “Tôi vừa mới tìm được cái này ở trên người Tân Di, Tân Di chính là quỷ! Mọi người không tin thì hỏi anh Tiểu Lâu đi, anh ấy nhìn thấy tôi phát hiện ra cái này từ trong túi của Tân Di.”

Tần Tiểu Lâu gật đầu “Đúng vậy.”

Tân Di đột nhiên thấy khó lòng giải thích, nên gắt gao cắn chặt lấy Lâm Vũ Thanh không bỏ “Thứ này không phải của tôi! Chắc chắn là người khác bỏ vào trong túi tôi, nhất định là Lâm Vũ Thanh làm!”

Hạ Nam Phong nhắc nhở hắn “Nhưng anh Tiểu Lâu cũng thấy mà!”

Tân Di lập tức phản bác “Chứng tỏ hai người bọn họ đều là người xấu, họ đã thông đồng xong với nhau trước rồi!”

Nói trùng hợp thì cũng thật trùng hợp, đúng lúc này, loa phát thanh đột nhiên vang lên “Thời gian điều tra manh mối đã hết, thời gian phán quyết chính thức bắt đầu, mời các người chơi đi vào sảnh lớn.”

Sở Chu vừa đến gần sảnh lớn thì đã nhìn thấy Lâm Vũ Thanh và Tân Di như diều hâu bắt gà mà xoay nhau vòng vòng, cứ cậu một chút, tôi một chút mà xô đẩy, Tần Tiểu Lâu và Hạ Nam Phong cũng đứng bên cạnh xem náo nhiệt, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười “Đây là đã bắt đầu xé bảng tên rồi sao?”

Phó Tuân đi tới đứng xem cạnh cậu, thấp giọng hỏi “Giải được chưa?”

Sở Chu gật đầu “16, 14.”

Phó Tuân nhẹ nhàng lặp lại một lần, yên lặng nhớ kỹ.

Sở Chu chọc chọc cánh tay của Phó Tuân “Anh muốn xé ai?”

“Không rõ lắm.” Phó Tuân bất đắc dĩ mà lắc đầu “Tôi hiện tại chỉ chắc chắn rằng cậu là người tốt. Cho nên tôi đoán hai trong bốn người còn lại, xác suất 50-50.”

Sở Chu cười cười, bắt đầu như suy nghĩ gì đó mà phân tích “Cũng không hẳn là vậy, Hạ Nam Phong soi Lâm Vũ Thanh, nói rằng cậu ấy là người tốt, anh chỉ cần đoán xem Hạ Nam Phong là người tốt hay người xấu là đủ rồi. Nếu chị ấy là người tốt thì quỷ chính là Tân Di và anh Tiểu Lâu, nếu chị ấy là người xấu, đồng đội của chị ấy sẽ là Lâm Vũ Thanh hoặc là Tần Tiểu Lâu.”

“Nếu đồng đội là Tần Tiểu Lâu, nói rằng Lâm Vũ Thanh là người tốt chính là vì thu hoạch sự tín nhiệm của cậu ta.” Phó Tuân cũng đi theo suy đoán của Sở chu mà tự hỏi “Đồng đội của em ấy có khả năng là Tân Di không?”

“Sẽ không, bởi vì vừa nãy Lâm Vũ Thanh và Tân Di đối nghịch với nhau, mục đích của việc nói rằng Lâm Vũ Thanh là người tốt, là vì làm cho Tân Di nhìn qua có vẻ giống người xấu.”

“Từ từ.” Phó Tuân nghĩ lại những phân tích này ở trong não lại một lần, đột nhiên phát hiện gì đó “Vừa nãy Tần Tiểu Lâu làm chứng cho Lâm Vũ Thanh là trong túi của Tân Di có đạo cụ ‘Thêm Thời Gian Của Quỷ Vương’, cho nên Tần Tiểu Lâu và Tân Di không có khả năng là đồng đội.”

Sở Chu lập tức phản ứng lại “Cho nên Hạ Nam Phong không có khả năng là người tốt.”

Lúc này, chỉ nghe thấy một âm thanh vang lên ‘Xoẹt ——’, bảng tên sau lưng Tân Di bị Lâm Vũ Thanh một phen xé xuống.

“Tân Di bị loại trừ.” giọng nam vô tình phát ra từ loa phát thanh.

Tân Di ngồi dưới đất, vẻ mặt mờ mịt. Lâm Vũ Thanh cười cười nâng anh dậy, liên tục xin lỗi.

“Không sao không sao.” Tân Di nắm chặt bảng tên ở trong tay, thuận tiện nhặt lên đạo cụ thêm thời gian “Tôi sẽ cầm cái này đi luôn!”

Tinh thần chuyên nghiệp của Lâm Vũ Thanh vui vẻ diễn tiếp, còn hỏi Tân Di “Tôi không xé sai chứ, anh có phải là quỷ hay không vậy!”

Tân Di vung một quyền qua không khí với hắn, phối hợp mà kêu gào “Tôi là quỷ, đồng đội của tôi chính là cậu!”

Tiếng thông báo lớn vang lên “Trời sắp tối, mời các người chơi đi đến đệm mềm, đeo bịt mắt lên.”

“Xin các thám tử đen đừng xé bảng tên của tôi.” Hạ Nam Phong vừa đeo bịt mắt vừa lải nhải.

Phó Tuân không nhịn được trêu chọc “Yêu diễn như vậy, muốn chuẩn bị nhận giải Oscar à?”

Hạ Nam Phong lè lưỡi với anh, sau đó đeo bịt mắt lên.

“Mời các thám tử đen tháo bịt mắt xuống, mọi người có thời gian là một phút để loại bỏ một người thám tử trắng.”

Hạ Nam Phong tháo bịt mắt xuống, đầu tiên là chỉ chỉ Sở Chu, sau đó ra hiệu dùng dao cắt cổ, ý bảo Lâm Vũ Thanh đi xé bảng tên của Sở Chu. Lâm Vũ Thanh giơ ký hiệu ‘OK’, rón ra rón rén mà đi tới phía sau Sở Chu, đột nhiên lại bị một người chặn lại, hóa ra là Phó Tuân sờ soạng sang đây, sờ đến bả vai Sở Chu thì vỗ vỗ “Ai vậy, đây là ai?”

Sở Chu nghe được âm thanh, nghi ngờ nghiêng nghiêng đầu “Là tôi, thầy Phó…… Ấy ấy, đừng sờ lên trên, đụng tới mặt của tôi mất.”

Thời gian một phút của ban đêm lướt qua trong nháy mắt, Lâm Vũ Thanh đứng dậy không tiếng động mà thở dài, chỉ chỉ Phó Tuân, nhún vai.

Sắc mặt Hạ Nam Phong xấu đi, làm khẩu hình “Xem tôi đây.” Sau đó hít một hơi thật sâu, vừa chạy chậm tới giữa Phó Tuân và Sở Chu tấn công, vừa dùng ngữ điệu kinh hoảng kêu lên “Oái, là ai kéo tôi! Không cần xé tôi đâu, tránh ra!”

Phó Tuân và Sở Chu bị tách nhau ra, sau khi lảo đảo đứng vững được thì hơi ngơ ra. Lâm Vũ Thanh nhân cơ hội nắm lấy bảng tên phía sau lưng Sở Chu, xé một lần ra luôn.

“Á, tôi bị xé.” Sở Chu bị dọa giật cả mình, mãi mới hô ra được.

Âm thanh từ loa phát thanh trang trọng vang lên “Sắp hừng đông, mời các thám tử đen đeo lại bịt mắt lên.”

Lâm Vũ Thanh ném bảng tên xuống đất, thật cẩn thận dịch ra xa, một lần nữa đeo bịt mắt lên.

“Đêm ngược tới hừng đông, 3, 2, 1—— trời đã sáng, mời các người chơi tháo bịt mắt xuống.”

“Đêm qua người bị loại chính là Sở Chu, Sở Chu bị loại trừ.”

“Thầy Phó! Mở khóa cửa ra, chúng ta liền thắng!” cuối cùng Sở Chu bị mang đi trước, cậu cổ vũ cho Phó Tuân.

Phó Tuân không dám chậm trễ thời gian, vội vàng lật rào chắn ra chạy về phía phòng mùa hè. Lâm Vũ Thanh và Hạ Nam Phong ném cho nhau một ánh mắt chắc thắng, hai người cùng nhau giơ tay “Xin được mở phiên phán quyết.”

Loa vang lên “Đồng ý.”

Từ ‘Ý’ còn chưa kịp dứt thì đã vang lên một tiếng ‘Xoẹt ——’, bảng tên sau lưng Tần Tiểu Lâu đã sớm bị Lâm Vũ Thanh tính toán xong xé xuống.

Phó Tuân đứng ở cửa phòng, trợn mắt há hốc mồm mà ngừng lại.

“Cái gì? Đã xảy ra chuyện gì?” Tần Tiểu Lâu còn chưa biết rõ tình huống, vẻ mặt ngây thơ đã bị loại trừ.

Chuyện này xảy ra ngoài dự đoán, Phó Tuân chấn kinh rồi “Như vậy mà cũng được?”

Trên mặt Hạ Nam Phong treo nụ cười đắc ý “Đương nhiên rồi, không phải trên quy tắc đã nói là chỉ cần có qua hai người muốn, là thẩm phán có thể bắt đầu sao.”

“Hai người là quỷ?!” Tần Tiểu Lâu lúc này mới phản ứng lại, không thể tưởng tượng được mà nhìn trái nhìn phải hai người “Hai người diễn cũng giỏi quá đi.”

Lâm Vũ Thanh chà xát lòng bàn tay, bộ dạng nắm chắc thắng lợi mà cười với Phó Tuân, ánh mặt trời sáng chói “Anh Phó Tuân, trời tối rồi, anh còn muốn đứng trên đệm giãy giụa sao?”

Hạ Nam Phong thêm dầu vào lửa “Nhắm mắt lại đi, là 1vs2 đấy, anh Tuân, anh có chiến hay không.”

Phó Tuân im lặng một lát, đáy mắt thâm thúy có màu sắc ôn hòa nhạt nhẽo, thế mà lại chậm rãi hiện ra ý cười lạnh lùng có vài phần khiêu khích. Anh bình tĩnh mà đi về, bước qua rào chắn, bước lên đệm mềm đứng yên.

“Chiến.” ngữ điệu thế nhưng có vẻ không để ý chút nào, mà lại thành thạo.

$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$

Editor: YingTheBunny tại Wattpad.

*¹: Gốc là “Trịnh trọng chuyện lạ mà công đạo” 🙂 mắc gì nghe hỏi chấm vậy.

P/S: Mọi ngừi nhớ là cuối tuần tui nghỉ lưng nên ngày mai và ngày kia sẽ không có chương mới đâu nha!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK