• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thám tử trắng chiến thắng vòng này."

Phó Tuân mở khóa cửa sảnh lớn xong, nhìn thấy Sở Chu đang ở chỗ nhân viên công tác để dán lại bảng tên, liền bước tới, giọng nói trở nên ôn hòa hơn một chút "Xin lỗi, vừa rồi có phải tôi đã dọa cậu sợ rồi không."

Sở Chu gần như đã bình tĩnh lại, nhưng khi nhìn thấy Phó Tuân thì vẫn có vẻ hơi phức tạp, cúi đầu xoa xoa tóc "Không...... Không có việc gì."

Phó Tuân "Cậu quá gầy, tôi còn chưa dùng lực gì hết......"

"Ahhh! Cái kia cái kia......" Sở Chu thật sự không muốn tiếp tục đề tài này, hoang mang rối loạn mà chặn lời anh, đầu lưỡi thắt lại "Cái kia......"

Phó Tuân nhìn cậu giống như một cái máy lặp lại bị mắc kẹt, cảm thấy có chút kỳ quái "Cậu muốn hỏi cái gì?"

Trong đầu Sở Chu chợt lóe lên một ý tưởng "Đúng rồi, vừa nãy thầy Phó đã nói rằng còn có một lý do khác khiến anh nhìn ra thân phận của tôi, đó là lý do gì vậy?"

"À, chuyện này...... Thật ra không có đầy đủ lý do, phần lớn vẫn là vì tin tưởng vào trực giác thôi." Phó Tuân thoáng dừng lại một chút, hỏi lại "Những cách giải đề đó, là do cậu nói cho Lâm Vũ Thanh biết?"

"Đúng vậy......" Sở Chu do dự, có hơi xấu hổ nói "Tôi muốn làm cậu ấy trông có vẻ đáng tin hơn một chút, để cho người khác dễ dàng tin tưởng cậu ấy, nhưng có vẻ như bí mật đã bị lộ."

"Thật ra vẫn còn ổn lắm, những người khác đều tin." Phó Tuân cụp mi xuống, vẻ quạnh quẽ trong mắt như gió xuân hóa thành tuyết, hòa vào trong con ngươi sâu thẳm, rồi lại lộ ra một chút vẻ ôn hoà "Chỉ là do tôi cảm thấy Lâm Vũ Thanh không thể thông minh như vậy được, cho nên mới không bị lừa. Trong tình huống như vậy mà còn chỉ dẫn cho cậu ta thì cũng chỉ có cậu thôi."

"Chỉ vì điều này, nên anh mới nghi ngờ hai người bọn tôi?" Sở Chu có chút kinh ngạc "Tổn thương quá đi, Lâm Vũ Thanh mà nghe được thì sẽ khóc mất......"

"Cũng không phải." Phó Tuân bổ sung "Còn có một lý do nữa."

"Là gì vậy?" Sở Chu chờ mong nhìn anh.

"Không nói cho cậu." Phó Tuân mặt mày thong dong, anh nhẹ nhàng mỉm cười, thậm chí còn mang theo một chút chế nhạo, hiếm khi lại kỳ lạ như vậy "Nếu như cậu không phải là kẻ địch ở ván tiếp theo, thì tôi sẽ nói cho cậu biết."

"Ồ......"

Sở Chu lẽ ra phải cảm thấy hối hận, chán nản, yên lặng chửi thầm tại sao chỉ sau hai ván mà thầy Phó lại trở nên xấu xa như vậy. Nhưng tình hình thực tế là, khi cậu ngẩng đầu lên thì bắt gặp được nụ cười của Phó Tuân, sau đó liền ngơ ra.

- - Là một người đam mê sắc đẹp, thầy Phó cười rộ lên, quá đẹp.

Sở Chu đột nhiên đã hiểu được ý nghĩa của một câu nói, biết thế nào được gọi là "Cười nở hoa".

Nếu không phải tổ tiết mục thúc giục bọn họ đi lên tầng, chỉ sợ là đã bị người khác phát hiện, cậu lại mười phần không biết cố gắng, mặt đỏ bừng.

__________

"Tầng thứ ba, ván game cuối cùng!" Đạo diễn vỗ tay, thúc giục mọi người chuẩn bị cho tốt, sau đó lại bắt đầu rút thẻ cho người chơi.

Mọi người đều khoanh chân ngồi ở trên đệm. Tân Di đặt tay lên vai Tần Tiểu Lâu, vừa nói vừa cười "Cảm giác nằm không mà cũng thắng thật sự rất sướng, hy vọng ván cuối này tôi cũng có thể nằm mà cũng thắng như cũ."

Tần Tiểu Lâu gật đầu "Đồng ý."

So ra thì Lâm Vũ Thanh có vẻ rất chán nản, hắn ủ rũ cụp đuôi, ánh sáng xung quanh đều ảm đạm đi "Làm quỷ quá khó khăn, tôi làm quỷ hai lần, thua luôn cả hai, hãy để tôi làm người tốt trong ván cuối này đi...... Tôi cầu xin ông trời thương xót."

Hạ Nam Phong rút bài, sau khi xem xong thẻ của mình thì nhanh chóng giấu nó đi, sau đó nhanh chóng bò đến trước mặt Lâm Vũ Thanh, gắt gao nhìn hắn chằm chằm "Tới đây nào, để tôi quan sát một chút xem cậu có phải là người tốt hay không."

Lâm Vũ Thanh sợ tới mức xoa mông lùi về phía sau nửa bước, trên mặt hiện lên một vệt đỏ hồng khó thấy, lại lập tức biến mất "Chị Nam Phong, chị dọa chết tôi rồi, tôi còn nghĩ rằng tôi sắp bị ăn thịt."

"Ai muốn ăn thịt cậu, mau đi rút thẻ đi!" Hạ Nam Phong có chút không kiên nhẫn.

Lâm Vũ Thanh tránh né cô, rút một cái thẻ từ trong tay nhân viên công tác, thấy là thẻ người tốt, tảng đá treo trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, nhẹ nhàng thở ra, suýt chút nữa thì mừng đến mức rơi nước mắt "Cuối cùng tôi cũng rút được thẻ được người tốt rồi, tốt quá đi mất!!!"

"Được, tôi tin tưởng cậu là người tốt." Hạ Nam Phong vỗ vai Lâm Vũ Thanh, giải thích với những người khác "Trạng thái vui đến phát khóc này quá chân thành, chắc là cậu ấy không diễn ra nổi đâu."

Sở Chu cũng cảm thấy biểu cảm của Lâm Vũ Thanh rất chân thành, cậu cảm thấy mình cũng sẽ không rút được thẻ làm quỷ nữa đâu, ánh mắt nhìn Lâm Vũ Thanh nhiều thêm vài phần yêu thương.

Sau đó cậu xem thẻ của mình, quỷ.

"Á." Sở Chu sửng sốt.

Rút được tấm thẻ làm quỷ không phải là điều đáng sợ nhất, đáng sợ chính là ánh mắt của Phó Tuân giống như máy móc rà quét vậy, lập tức quét lại chỗ cậu, nhìn chằm chằm đến mức cả người Sở Chu khó chịu, chột dạ đến nổi da gà. Cậu giả vờ nhìn chỗ khác, tránh né ánh mắt của Phó Tuân, sau đó cong chân lên, gãi gãi gáy, vùi đầu vào đầu gối, giả vờ nhắm mắt nghỉ ngơi.

Những người khác cũng lục tục đi rút thẻ, ván thứ ba của trò chơi chính thức mở màn.

"Mời thám tử đen xác nhận đồng đội."

Sở Chu lo lắng trong lòng, vừa mới tháo bịt mắt xuống thì bắt đầu nhìn xung quanh.

Phó Tuân ngồi ở phía đối diện cậu, hình như trong đáy mắt còn có một chút ý cười.

Suýt chút nữa thì Sở Chu cười thành tiếng, tiểu nhân trong lòng lập tức hoan hô nhảy nhót, một bước nhảy lên cao ba thước*¹.

Yên tâm, quá yên tâm!

Lần đầu tiên Sở Chu cảm nhận được cảm giác có ông chủ lớn làm chỗ dựa, đúng là như ánh mặt trời chiếu rọi trên mặt đất, mưa xuân tắm lá xanh.

Xong rồi, cậu không muốn nỗ lực một chút nào hết.

___________

Sau khi trời sáng, Lâm Vũ Thanh - người vừa mới rút được thẻ người tốt rất là vui vẻ, chạy đi xem xét các căn phòng trước, rồi đi ra báo cáo "Báo cáo! Lần này tôi biết thứ tự của các phòng rồi!"

Mọi người tĩnh lặng phản ứng lại "......"

Tân Di đẩy người ở bên cạnh "Đi thôi."

"???" Lâm Vũ Thanh không cam lòng mình bị bỏ rơi, đứng ở một bên xua tay lo lắng "Làm cái gì vậy! Mọi người đừng có bơ tôi chứ!"

Hạ Nam Phong bật cười một tiếng, vỗ vai của hắn "Yên tâm, nếu chỉ cần liếc mắt một cái mà cậu đã nhìn ra được, thì mọi người cũng có thể liếc mắt một cái mà nhìn ra."

Chủ đề lần này của các phòng đúng là rất dễ thấy, vừa đẩy cửa mỗi phòng thì đã có thể thấy những bức tranh tết có hình con giáp, hai căn phòng ở bên trái là chuột và thỏ, hai căn phòng ở bên phải là trâu và hổ.

Lâm Vũ Thanh thất vọng lạ thường, linh hồn bé nhỏ bay ra lang thang đến chỗ khác, vừa bay vừa lẩm bẩm "Chờ đó...... Tôi nhất định sẽ bắt được quỷ......"

Tân Di nhìn bóng lưng của hắn, do dự một lát rồi đưa ra kết luận "Ván này, tôi tin Lâm Vũ Thanh là người tốt."

Hạ Nam Phong nghiêng đầu "Cậu ta gây ấn tượng với anh kiểu gì vậy?"

Tân Di thở dài "Bởi vì cuối cùng cậu ta cũng không lôi tôi ra để điều tra nữa."

"......" Sở Chu nhẹ nhàng nói "Sao anh lại hèn mọn như vậy cơ chứ."

"Cho nên! Lần này tôi muốn tập trung sự chú ý của tôi vào mọi người!" ánh mắt Tân Di đột nhiên trở nên sắc bén, hùng hổ mà nhìn quanh một vòng, cuối cùng dừng mắt lại ở trên người Sở Chu "Đặc biệt là cậu, Sở Chu! Bởi vì cậu rất lợi hại, cho nên tôi sẽ nhìn cậu chằm chằm!"

Sở Chu đột nhiên bị nhìn chằm chằm như vậy, không nhịn được dùng ngón tay gãi một bên cổ, ngượng ngùng mà cười "Không cần cẩn thận như vậy, tôi không lợi hại như anh nói đâu......"

Đột nhiên, một bàn tay duỗi đến bên cổ Sở Chu, nắm lấy cổ tay của cậu, kéo cậu ra khỏi đám người, cậu vừa ngẩng đầu lên thì thấy, vậy mà lại là Phó Tuân.

"Tôi mượn cậu ấy đi giải đề." khuôn mặt Phó Tuân vô cảm, để lại một câu rồi kéo Sở Chu đi mất.

"......" Vẻ mặt Tân Di hoảng hốt "Là do tôi bị ảo giác à? Sao lại cảm thấy như đang xem phim thần tượng vậy......"

Hạ Nam Phong "...... Đừng hỏi tôi."

$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$

Editor: YingTheBunny tại Wattpad.

*¹: Tầm 99cm á:Đ

P/S: Hôm nay chồng tui về rồi nè, đẹp trai xỉuuuuuu. Tui còn thiếu 7 card là đủ cả bộ rồi. Hôm nay tui nạp mua chồng cởi trần, ngon vãi luôn á á!!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK