• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tân Di là một MC nam tương đối nổi tiếng, tuổi còn trẻ nhưng năng lực làm việc rất ưu tú, hắn cao 1m70, so với Hạ Nam Phong đã đi giày cao gót thì không phân cao thấp được.

Tân Di giả vờ như không có việc gì, hào phóng thoải mái nhảy xuống khỏi ghế, hắng giọng nghiêm trang giải thích “Khụ khụ… Tôi đứng ở trên đó không phải là vì cảm thấy mình lùn, mà là vì tôi muốn thu hút sự chú ý của mọi người thôi.”

Lâm Vũ Thanh buồn cười “Anh không nói thì chúng tôi cũng không cảm thấy là bởi vì anh lùn đâu….”

Tân Di tỏ vẻ ‘Sao cậu lại không hiểu chuyện như vậy.’ “Đứa nhỏ này, sao cậu lại phá đám thế cơ chứ!”

Hạ Nam Phong giả vờ giơ tay về phía Lâm Vũ Thanh, vẻ mặt chỉ sợ thiên hạ không loạn nói “Anh nói đúng, tôi sẽ khiến cậu ta phải cúi đầu xin lỗi anh!”

Sở Chu bị tư thế của Hạ Nam Phong làm cho bật cười “Đây mà là cúi đầu xin lỗi à? Rõ ràng là Thiết Sa Chưởng*¹.”

Phó Tuân cũng phụ họa “Cúi đầu? Đầu đều rơi xuống hết cả rồi.”

Tần Tiểu Lâu ngơ ngác gãi đầu, mù mịt đứng nhìn “Cái gì vậy? Đây là phân đoạn mà mọi người tuyên bố sẽ luyện tập*² cùng nhau hả?”

Tân Di không nhịn được bật cười một tiếng, ngay sau đó lại lập tức trở về việc chính, đầu tiên là nói vài câu quảng cáo cho sản phẩm rồi mới tiến hành triển khai chủ đề “Năm vị khách mời của chúng ta dù sao cũng vừa mới tham gia chương trình, cho nên chắc là họ còn chưa thân quen với nhau lắm. Vậy nên trước khi chương trình chính thức đưa ra các thử thách cho họ, chúng ta sẽ chơi một trò chơi trước để gia tăng cảm tình giữa mọi người.”

Mọi người vô cùng hợp tác đặt câu hỏi “Trò chơi gì vậy?”

Tân Di nở một nụ cười thần bí, trịnh trọng giới thiệu “Trò mà chúng ta sẽ chơi chính là —- Đóng, Vai, Hoàng, Đế!”

Mọi người “…..”

Trên mặt Tân Di treo một nụ cười xấu hổ nhưng lễ phép, người đời gọi đó là một nụ cười giả chuyên nghiệp “Mọi người hợp tác phản ứng lại một chút đi.”

“Ồ!”

“Là trò chơi Hoàng Đế đấy!”

Mọi người sau khi nghĩ kĩ*³ thì vỗ tay hét to.

Lúc Sở Chu vỗ tay, khóe miệng cậu hơi mất tự nhiên mà nâng lên “Tổ tiết mục xác định rằng trò chơi này là để gia tăng cảm tình thật hả?”

Sau khi nghe thấy, Hạ Nam Phong nghiêm túc gật đầu nói “Cảm tình à, chính là vui vẻ đào hố cho nhau chứ gì, các người nhìn xem, quan hệ của tôi và anh họ vô cùng tốt luôn!” vừa dứt lời thì dùng khuỷu tay chọc chọc Phó Tuân.

Phó Tuân ghét bỏ nhìn cô một cái, trên mặt tỏ vẻ ‘Em cho rằng anh ở cùng một đội với em à.’

Trong bầu không khí không mặn không nhạt, MC bắt đầu giới thiệu quy tắc trò chơi:

Có tổng cộng năm lá bài, một lá là King, còn bốn lá còn lại thì đánh số 1,2,3,4. Mỗi người đều có một quân bài, nhưng không ai biết quân bài của những người khác là gì. Sau khi rút được lá bài có thân phận Hoàng Đế, người này có thể tùy ý sai bảo những người có quân bài mang số từ 1 tới 3 làm bất cứ việc gì cũng được, tất cả mọi người đều phải nghe theo.

Sau khi đã hiểu quy tắc, Phó Tuân nhíu mày “Hóa ra là trò chơi chỉnh người cũ kĩ này, tôi chưa chơi bao giờ.”

Sở Chu nhận ra sắc mặt của Phó Tuân không được tốt lắm, thầm nghĩ rằng người ít nói ít cười như anh có khả năng sẽ không thích trò chơi này. Cậu để ý thấy cameraman đang mải quay Hạ Nam Phong và Lâm Vũ Thanh, không chú ý tới bên này thì lại gần nói nhỏ với Phó Tuân “Thầy Phó, nếu anh không thích thì chơi tùy tiện cho có lệ cũng không sao đâu.”

Rốt cuộc thì đối với chương trình giải trí này, việc Phó Tuân xuất hiện cũng đã đủ hấp dẫn người xem rồi, không cần anh phải thể hiện xuất sắc gì hết.

Sắc mặt Phó Tuân phai nhạt, ngũ quan của anh vốn thâm thúy, không khí quanh anh*⁴ lạnh nhạt khiến cho người khác chỉ cần nhìn thôi cũng đã thấy sợ, nhưng mài giũa nhiều năm đã khiến cảm giác sắc bén trời sinh của anh hòa tan không ít, chỉ còn đọng lại sự thành thục cùng ưu nhã của anh.

Lúc này, khi đối mặt với Sở Chu, anh càng tự nhiên mà lộ ra vẻ ôn hòa, hiền từ giống như người lớn, nghiêm mặt nói “Làm việc gì thì cũng phải nghiêm túc là nguyên tắc cơ bản của tôi, cho dù việc đó là chơi trò chơi của chương trình. Nếu tôi đã tham gia chương trình này, thì không có lý nào mà lại đi phá luật hết.”

“………..”

Cảm giác mà Phó Tuân mang lại cho Sở Chu lúc này vô cùng mâu thuẫn, cậu không chỉ cảm thấy Phó Tuân nghiêm túc giống như từng nét chữ của học sinh tiểu học, mà còn cảm thấy anh giống như cô giáo chủ nhiệm đang dạy dỗ học trò vậy. Nhưng sự bướng bỉnh đứng đắn này của anh lại làm cho cậu không cãi lại được, thậm chí cậu còn cảm thấy anh có điểm đẹp trai nữa.

Sau khi nghe giảng, Sở Chu nghi ngờ rằng không biết một người nghiêm túc như Phó Tuân có hiểu được tính chất trò chơi và tính hài hước của thể loại chương trình này không. Cậu có chút cứng ngắc hỏi “À thì….. Anh nghĩ nghiêm túc là như thế nào vậy?”

Phó Tuân sờ cằm, nghĩ ngợi một lát rồi chưa chắc mà nói “Thắng cuộc?”

Đột nhiên không biết từ chỗ nào, tiếng khua chiêng gõ trống vang lên, báo hiệu trò chơi chính thức bắt đầu.

Sau khi mọi người đã rút hết các quân bài theo thứ tự, Tân Di vừa kiễng chân nhìn xung quanh xem biểu cảm trên mặt mọi người có thay đổi gì không vừa nhắc nhở “Người nào rút được King thì có thể tiến lên.”

Lâm Vũ Thanh hưng phấn giơ tay, trên mặt cười tươi vui vẻ “Tôi là hoàng đế!”

Tân Di nói “Mời hoàng đế bệ hạ tuyên bố mệnh lệnh của ngài!”

Ánh mắt gian xảo của Lâm Vũ Thanh đảo qua đảo lại giữa mọi người, xoa tay hầm hè*⁵ “Để tôi nghĩ một chút….”

Tần Tiểu Lâu chậm rãi mở miệng “Nếu hôm nay để lại một đường sống, thì sau này còn có thể gặp nhau được….minh tinh lớn họ Lâm, hãy suy nghĩ kĩ rồi mới làm.”

“Vậy thì tôi sẽ nhân từ một chút vậy.” Lâm Vũ Thanh vỗ tay, nhanh chóng quyết định “Số 1 và số 4 nhảy với nhau đi.”

“Nhảy nhót thì dễ quá rồi, tôi là số 4 đây!” Hạ Nam Phong nhìn trái nhìn phải “Ai là số 1 vậy?”

Sở Chu bất đắc dĩ nói ra số bài “Tôi là số 1.”

Tân Di nhân cơ hội bổ sung “Cụ thể là họ sẽ nhảy bài nào vậy?”

Ánh mắt của Lâm Vũ Thanh sáng lên “Việc này tôi cũng được chỉ định à?”

Tân Di gật đầu.

“Này, sao lại có thể như vậy cơ chứ!” Hạ Nam Phong cảm thấy không vui “Nếu mà không biết nhảy thì phải làm sao bây giờ?”

Cô vừa dứt lời, nhân viên công tác đã cầm theo một quyển sổ tay nhẹ nhàng đi tới chỗ họ, Tân Di dùng cằm chỉ vào quyển sổ tay “Có thể học.”

“……” Đây là lần đầu tiên mà Hạ Nam Phong cảm thấy mình không thể cãi lại được.

“Tôi bây giờ cảm thấy không ổn một chút nào.” Sở Chu vì che giấu sự hoảng loạn mà dùng tay lau mặt giống như vừa mới bị nước đập vào mặt vậy*⁶ “Tôi thấy nụ cười xấu xa sắp tràn đầy mặt của Lâm Vũ Thanh rồi.”

Lâm Vũ Thanh cuối cùng cũng không nhịn được tâm tư muốn chơi xấu của mình, giống như bạn nhỏ thích bày trò đùa dai ở nhà trẻ đã thành công rồi mà cười lớn “Trouble maker! Hai người nhảy bài này đi.”

“Tôi hình như có biết bài này…..” Phó Tuân nghe thấy tên bài hát thì cố gắng nhớ lại, sau đó búng tay một cái “Có phải là cái này không?”

“Đúng đúng, chính là cái này.” Lâm Vũ Thanh gật đầu chỉ vào tay của Phó Tuân, sau đó còn huýt sáo khúc nhạc dạo đầu của bài hát, chân không nhịn được mà giẫm nhịp lên xuống, nhìn rất giống một tên côn đồ ở ven đường.

Sở Chu kinh ngạc nhìn Phó Tuân “Thầy Phó, người mỗi ngày đều đọc Đạo Đức Kinh như anh…. Vậy mà lại còn có thể mở rộng tri thức một cách phá luật như vậy.”

Rốt cuộc thì phong cách của bài hát này thật sự rất nhiệt tình nóng bỏng, mà Phó Tuân thì lại trông như một người không có dục vọng hay mong muốn gì.

Phó Tuân luôn muốn được mọi người noi gương theo*⁷, nhặt ra trọng điểm mà hỏi “Tại sao cậu lại biết việc tôi đọc Đạo đức Kinh?”

“À…..”

Sở Chu vừa định trả lời thì đã nghe thấy Phó Tuân tự trả lời chính mình “Xem ra là cậu có lướt qua Weibo của tôi rồi.”

“Đúng…..”

Sở Chu còn chưa thừa nhận xong, Phó Tuân đã tỏ vẻ đương nhiên mà nói tiếp “Cậu lướt Weibo của tôi, bởi vì cậu là fan của tôi.”

Mẹ nó, không phải hình tượng của anh là một người lạnh lùng cao ngạo à? Không cần thừa nhận thay tôi nhanh như vậy đâu!

Sau khi Sở Chu la hét xong ở trong lòng, cậu thở dài, chuẩn bị giải thích “Thật ra tôi là bởi vì…..bởi vì……”

Mẹ nó, cứ cho là thế đi.

“Đúng vậy, tôi là fan của thầy Phó.” Sở Chu ngoan ngoãn mỉm cười gật đầu thừa nhận.

Ánh mắt Phó Tuân tỏ vẻ ‘Tôi biết rồi’, còn mang theo vẻ mặt vừa bất đắc dĩ vừa sung sướng ‘Tôi ưu tú như vậy đã thành thói quen rồi’. Anh vỗ vai Sở Chu xem như là cổ vũ cho fan nhỏ “Nhảy cho tốt vào.”

“Đúng vậy, đúng vậy, hai người mau nhảy đi!” Lâm Vũ Thanh xem náo nhiệt không sợ nhiều chuyện.

Hạ Nam Phong đứng cách Lâm Vũ Thanh không xa, dở khóc dở cười “Lâm Vũ Thanh, cậu không cảm thấy ngại việc người khác ghép CP với tôi chưa đủ nhiều à! Tôi chỉ sợ là sẽ bị các fans bạn gái của Tiểu Sở mắng rồi.”

Sở Chu không cầm lòng được mà hô to nói thật “Chị yên tâm, khả năng tôi có nhiều fans bạn gái không cao đâu…..”

Tân Di bị sự thành thật của Sở Chu chọc cười vui vẻ “Sở Chu, tốt xấu gì thì cậu cũng phải để ý mặt mũi chứ!”

“Không sao.” ánh mắt Hạ Nam Phong kiên định, giơ hai nắm đấm lên, đứng dáng thủ thế an ủi Sở Chu “Sau này, công chúa Nam Phong là tôi đây sẽ là fan bạn gái của cậu!”

Phó Tuân lại một lần nữa cảm thấy không khỏe “Em tại sao còn chưa quên cái vụ công chúa đó đi nữa vậy.”

“Khụ khụ.” Tân Di cảm thấy nhóm người này nói nhiều quá, vậy nên phải kịp thời kiểm soát lại tình hình “Hai người có định nhảy không đây? Có muốn xem trước video một lần để học không?”

Hạ Nam Phong quyết định trước “Không cần! Tôi có một người bạn đã từng nhảy bài này, tôi đã xem rất nhiều lần, cô ấy cũng đã dạy tôi rồi.”

Sở Chu cũng lắc đầu “Tôi cũng không cần.”

“Tốt! Như vậy tiếp theo——“

Tân Di vỗ tay một cái thật to.

“Music!”

$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$

Editor: YingTheBunny tại Wattpad.

*¹: Cái này nó là kiểu cú đấm siêu khỏe á, kiểu 1 phát bảng gỗ đứt đôi rồi vỡ tường các thứ.

*²: Gốc là “tướng thanh”: Tui tra thì tướng có thể là chỉ huy luyện tập gì đó, còn thanh có thể là tuyên bố nên tui sẽ để tạm là “tuyên bố luyện tập” kiểu như là cùng rèn luyện võ thuật í, ai biết thì bảo để tui sửa nhé.

*³: Gốc là “hậu tri hậu giác”: Cái này thì khá chung chung, có bên thì để là ngu ngốc, có bên thì để là sau khi xem xét kỹ, có bên thì còn giải thích dài dòng hơn. Tuy hiện nay thì “hậu tri hậu giác” đã rất phổ biến rồi, có vẻ như là mọi người ai cũng hiểu sơ sơ về nó, nhưng mà tui thì sẽ cố làm cho nó thuần Việt nhất có thể, nên là tui sẽ để là “sau khi nghĩ kĩ”, nếu mọi người thấy không ổn thì tui sẽ sửa lại hoặc để về nguyên gốc luôn.

*⁴: Gốc là “khí tràng”.

*⁵: “Hầm hè” ý là tỏ vẻ tức giận, muốn gây sự á.

*⁶: Đoạn “Giống như vừa mới bị nước đập vào mặt vậy” gốc là “Giống cái trong nước hải lại”.

*⁷: Gốc là “Tắc tự động cử muốn xóa vu” tắc, tự, cử đều có thể mang nghĩa là được bầu cử, noi gương, làm tấm gương, vu có thể là đặt câu hỏi nên ghép bừa bừa vậy 😦 xin lỗi mọi người vì edit ngu nên là phải note lắm quá.

P/S: Xin lỗi vì hôm nay tui đăng muộn nha, tại tui phải đưa con trai tui đi cắt chỉ nên là bận cả buổi chiều tối về mới bắt đầu đánh được.

Còn vụ xưng hô giữa các nhân vật thì tui cũng chả biết nữa:))))  LVT thì gọi TTL là “Tiểu Lâu ca” ở gốc (ca này có thể là vì TTL lớn tuổi hơn LVT có tí xíu thôi, hoặc cũng có thể là vì tôn trọng nên gọi thế).

Vụ tuổi tác này hoang mang quá, tạm thời chúng ta cứ xếp hạng tạm như này nhá (sau khi đã rõ tuổi của 3 người ở chương 23):

Phó Tuân lớn tuổi nhất (27), rồi đến Hạ Nam Phong (26), Tần Tiểu Lâu (chưa rõ tuổi), Sở Chu (25) và Lâm Vũ Thanh (chưa rõ tuổi). Còn ông Tân Di thì cho già nhất nhé, do làm MC nên phải vậy hoi (nhưng mà TD sẽ gọi PT là thầy và anh vì sự tôn trọng giữa người trong nghề, PT cũng sẽ gọi TD là anh). Còn nếu mà sau này tui phát hiện ra tuổi tác thật thì tui sẽ sửa hết một lượt luôn.

Còn các xưng hô chỉ người thì:

PT là anh.

SC là cậu.

Các nhân vật nữ tạm thời là cô, bà, dì, bác…

Các nhân vật nam thì cứ hắn, bác, chú, ông…

Nếu mọi người nghĩ tui nên sửa các xưng hô cho các nhân vật phụ thì cứ nói nhé, tại tui thấy nhân vật nam cứ để hắn hoài cũng mệt lắm, nhưng tuổi của các nhân vật chả rõ ràng tí nào nên tui cũng đánh vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK