Lâu Tuyết sinh cúi đầu đứng bên vách núi, tay vịn vào lan can*¹. Nhìn về phương xa mây trắng trôi dạt phủ kín núi non như tuyết, mặc kệ phong cảnh trước mắt liên miên mà vô tận. Chuyện cũ trong giang hồ cứ chảy từ từ như sông như suối, những hình ảnh cứ phảng phất ở trong đáy mắt của hắn dần bay đi, cuối cùng tiêu tán chẳng còn một chút gì.
Hắn đã trải qua quá nhiều chuyện, hồng nhan hương tàn ngọc nát, những người mà hắn từng quen biết đều từ từ đi vào con đường lệch lạc sai trái, bạn tốt vì nghĩa mà hy sinh thân mình... Ân oán trên đời này đều tựa như xoáy nước, cứ lặp đi lặp lại trong một vòng tròn, vĩnh viễn không ngừng nghỉ được.
Có lẽ từ khi có người bắt đầu ngã xuống chốn trần tục rộng lớn này, thì thế gian đã không còn có nơi để nương tựa nữa rồi. Bị vây hãm một mình giữa đúng và sai, chính nghĩa và tà ác, khó có thể thoát thân.
Nhưng là người thì sẽ mệt mỏi.
Ánh mắt lạnh lùng đầy xa cách của Lâu Tuyết Sinh toát ra một tia mỏi mệt, áo bào màu trắng từng không dính một chút bụi trần nào giờ đây lại trông có chút suy sụp. Hắn thở dài, chậm rãi ngẩng đầu lên, phảng phất như đem tất cả gánh nặng vô hình trên vai mình từ từ hạ xuống dưới.
Đó là trách nhiệm cùng đạo nghĩa trong giang hồ của hắn, cũng là gánh nặng làm cả đời của hắn vô cùng mệt mỏi.
Lúc này, Liễu Mộng Quy cầm theo kiếm vội vàng chạy tới tìm sư phụ của mình, cậu còn trẻ, chưa từng thật sự bước chân vào giang hồ, nên tất cả những chuyện lớn nhỏ xảy ra đều là điều mới mẻ đối với cậu. Ánh mắt cậu vẫn còn trong suốt, sáng rõ ngây thơ.
"Sư phụ!" Liễu Mộng Quy nhìn thấy Lâu Tuyết Sinh, ba bước thành hai bước chạy tới cạnh hắn, mắt sáng như sao "Sư phụ! Con nghe trang chủ của Tuyết Mai sơn trang nói là tết Trung Nguyên tháng sáu sẽ có đại hội tỉ thí kiếm pháp. Đến lúc đó tất cả các môn phái lớn đều sẽ đến tham gia, nếu như bây giờ chúng ta xuất phát thì có thể đến kịp lúc vào tháng sáu!".
"Quay về đi."
Lâu Tuyết Sinh hơi quay người lại, trong nháy mắt, Liễu Mộng Quy cảm thấy không khí xung quanh họ hạ xuống.
Liễu Mộng Quy hơi ngập ngừng, nghiêng đầu nhẹ nhàng hỏi "Sư phụ?".
Lâu Tuyết Sinh hiếm khi nở nụ cười, nói là cười, nhưng cũng chỉ là khóe môi hơi cong lên mà thôi. Hắn chua xót cùng bất đắc dĩ mà mở miệng, nhưng cuối cùng lại chỉ phát ra một tiếng thở dài"Quay về đi, con xuất xư.".
Liễu Mộng Quy giật mình, ánh mắt ảm đạm đi, giọng nói cũng hơi run rẩy "Cái gì...? Con đi theo sư phụ mới có hơn hai năm, còn có rất nhiều thứ chưa học được. Sư phụ không cần con nữa sao?!".
Lâu Tuyết Sinh ôn nhu nhìn Liễu Mộng Quy, nâng tay lên xoa nhẹ đầu cậu, rồi lại vỗ vỗ vai cậu, trầm giọng nói "Vi sư đã không còn gì để dạy con nữa rồi, con trời sinh đã thông minh, có thể tự mình học tập rất nhanh. Chẳng cần vi sư ở cạnh, con cũng nhất định sẽ rất có tương lai.".
Liễu Mộng Quy như là hiểu được cái gì đó, đầu hơi gục xuống, thấp giọng nói "Người có phải muốn đi đâu đó không, sư phụ?".
Có cơn gió thổi qua làn tóc mai đã bạc của Lâu Tuyết Sinh, hắn ngẩng đầu nhìn về phương xa "Từ nay về sau, trên giang hồ này sẽ không còn lại tung tích gì của Lâu Tuyết Sinh nữa. Con là đệ tử duy nhất của ta, đó là thứ duy nhất mà ta còn có liên hệ với thế gian này. Những câu tiếp theo mà ta nói, mỗi câu con đều phải nhớ cho kỹ...".
Liễu Mộng Quy ngẩng đầu lên một lần nữa, nín thở mà chăm chú nhìn Lâu Tuyết Sinh.
Lâu Tuyết Sinh khoanh tay lại, giọng nói tuy không lớn nhưng lại rất có lực "Thứ nhất, mạng sống đáng quý, bất kể thân phận, bất kể là dài hay ngắn, hãy trân quý nó...".
Hắn chậm rãi bước đi "Thứ hai, một chữ tình, vốn là xa xỉ, không thể cưỡng cầu, nếu như may mắn có xảy ra, thì chỉ được có hai chữ chân thành.".
"Thứ ba, tuy nói người đời miệng vàng lời ngọc, nhưng đừng vội vàng nghe theo mà đưa ra kết luận. Người đời ai cũng phải làm việc, chỉ mong không thẹn với lương tâm của mình.".
Liễu Mộng Quy dùng cả đáy lòng để nghe, không biết vì sao mà hốc mắt lại có chút ướt át.
"Cuối cùng...".
Lâu Tuyết Sinh dừng bước, như đang nhớ lại chuyện cũ mà biểu tình trở nên hoảng hốt. Lúc này, trên bầu trời đột nhiên rơi xuống vài bông tuyết, phủ lên mặt mày của hắn, lạnh đến tận xương. Hắn từ từ bình tĩnh lại, đột nhiên nhẹ nhàng cười, tuyết trên mặt hắn tan ra chảy xuống như nước mắt, những chuyện xưa cũ ấy đã sớm bay theo làn gió rồi.
"Quay về đi, nhân gian đáng sợ, nhưng chốn giang hồ này cũng thế. Đừng tự trói buộc bản thân với thế gian trần tục, nếu có một ngày con cảm thấy mệt mỏi, vậy thì hãy buông bỏ tất cả đi,".
Tuyết rơi phủ kín xung quanh Liễu Mộng Quy, tay cậu nắm chặt lấy chuôi kiếm, bất tri bất giác mà đứng thẳng tắp. Tuy Liễu Mộng Quy nghe có cái hiểu, có cái không, nhưng cậu đã nhớ kỹ càng. Thế gian vô hình, cậu đem trách nhiệm và đạo nghĩa của Lâu Tuyết Sinh gánh ở trên vai mình. Không biết con đường phía trước thế nào, nhưng cậu đã chuẩn bị tốt.".
Lâu Tuyết Sinh nâng mắt nhìn về phía xa "Một mảng trời thật là rộng lớn...".
__________
"Cắt! Qua cảnh!".
Hiện trường yên tĩnh lập tức xôn xao hẳn lên, đạo diễn nhanh chóng chỉ đạo mọi người "Tuyết rơi rồi, mọi người nhanh dọn dẹp thiết bị vào hết đi!".
Có người còn đang thảo luận "Tuyết rơi đúng lúc quá, không khí gãi rất đúng chỗ ngứa. Tôi tí nữa còn cho là do đoàn phim chúng ta tung tuyết giả ra đó.".
Sở Chu vì quá lạnh nên đang vội vàng chuẩn bị đi thay quần áo, đúng lúc đụng phải Đặng Trác.
Đặng Trác hòa ái tươi cười cổ vũ nói "Diễn xuất của cậu không tệ, là vàng thì sẽ có ngày sáng lên thôi. Một ngày nào đó sẽ có người phát hiện ra cậu, cố lên.".
Sở Chu lộ ra vẻ mặt cảm kích, hơi hơi khom lưng "Cảm ơn đạo diễn Đặng đã cho tôi cơ hội này.".
Đặng Trác vỗ vỗ vai của cậu "Mau đi vào trong đi, cẩn thận bị cảm.".
Sở Chu vào phòng thay quần áo mới có cảm giác ấm áp hơn một chút, nên lại ra ngoài nhìn ngó khắp nơi để tìm Phó Tuân, cậu thấy thế nào cũng nên cảm ơn hắn lần nữa.
Cậu nhớ lại lúc diễn chung với Phó Tuân, không khỏi cảm thấy diễn xuất của Phó Tuân quá lợi hại. Cảm xúc của mình hoàn toàn là do đối phương điều khiển dâng lên, thế nên cậu mới đắm chìm trong đó. Trước kia nghe người khác nói, diễn cùng với một diễn viên giỏi chính là đang hưởng thụ, cuối cùng hôm nay Sở Chu cũng hiểu được điều này rồi.
Trước giờ Sở Chu vẫn luôn diễn web drama, chất lượng cao thấp cũng không giống nhau, nhưng dù có chất lượng cao đi nữa thì cũng chả tốt lắm, vì phần lớn các đồng nghiệp đều không biết diễn. Ở giới giải trí này, cậu vẫn luôn ở một vị trí thấp thấp bình thường, ý chí chiến đấu bị mai một đến chỉ còn có một chút xíu, cậu chỉ cần đủ tiền để nuôi sống bản thân thôi. Nhưng sau khi cùng Phó Tuân diễn xong, cậu giống như thực tủy biết vị, đột nhiên lại muốn tham lam một chút.
Quả thật lúc đầu cậu cũng có khao khát đầy mình với nghề diễn viên này. Từ nghèo trở thành giàu thì dễ, mà từ giàu trở lại thành nghèo thì rất khó.
"Cậu đứng ngốc ở chỗ này làm gì?"
Sở Chu bị câu nói này làm tỉnh dậy, vừa ngẩng đầu đã thấy Phó Tuân đã cởi trang phục diễn ra, mặc một cái áo bông lớn, tay ôm bình giữ nhiệt ở trước mặt cậu.
Hóa ra nam thần còn bí mật bình dân như vậy, Sở Chu nghĩ thầm.
"Tôi tới tìm anh..." Sở Chu lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn thẳng vào Phó Tuân "Tôi muốn trực tiếp cảm ơn thầy Phó.".
Phó Tuân bình tĩnh nói "Nếu là bởi vì túi giữ ấm cùng trà thì không cần để ở trong lòng, chỉ là chuyện nhỏ thôi, không hề tốn sức.".
"Không phải." Mí mắt Sở Chu hơi rũ xuống, ngữ khí chân thành "Diễn xuất của thầy Phó tốt quá, ít nhiều gì thì cũng nhờ có anh mà tôi mới có thể nhớ lại được hóa ra diễn xuất lại là một chuyện vui vẻ như vậy. Tóm lại, lần này được diễn cùng với thầy Phó, tôi cảm thấy tôi thật may mắn.".
Phó Tuân trầm mặc nhìn Sở Chu một lát, cảnh quay này đối với anh mà nói rất bình thường, anh tất nhiên là không hề có cảm giác gì giống như Sở Chu. Anh nhất thời không biết nên nói gì, mãi mới nói ra được một câu cổ vũ "Cậu cũng không tệ, cố lên.".
Cách đó không xa, trợ lý và nhân viên đang gọi anh nên anh xoay người rời đi. Bên ngoài có rất nhiều nhà báo, nhiếp ảnh gia và phóng viên, còn có rất nhiều fan của anh đang đứng chờ anh xong việc. Bọn họ đứng ở bên ngoài hưng phấn kêu gọi, một mảnh khí thế ngất trời.
Sở Chu chăm chú nhìn Phó Tuân đi xa, cậu nhẹ nhàng nở một cụ cười, giọng nói thấp đến nỗi cứ như cậu đang nói chuyện với chính mình vậy "Mình quả nhiên vẫn là thích diễn xuất.".
Mặt trời sắp lặn, ánh sáng như phân chia thế giới thành hai nửa, giống như đem hi vọng xa vời này của cậu nhấn chìm vậy.
Phó Tuân đứng yên trong ánh hoàng hôn, còn Sở Chu thì xoay người đi tới hướng mà ánh sáng không thể chạm tới, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng xa, cuối cùng xa đến nỗi mà bóng dáng của hai người bọn họ đều không thể thấy nhau được nữa. Phảng phất như hai thế giới khác nhau vô tình va vào nhau một cái, nhưng chỉ trong giây lát lại một lần nữa chia lìa, mỗi người đều quay về quỹ đạo của mình.
__________
Sau khi xử lý xong một số việc vặt còn lại, Sở Chu về nhà liền ngã thẳng lên giường nằm, cầm lấy điện thoại nhắn tin cho chị Mạc trên Wechat "Sắp tới còn có dự án mới gì mà em có thể tham gia không?".
Bên kia không có động tĩnh gì, cậu chán muốn chết nên lại bắt đầu lướt Weibo. Đăng nhập vào acc Tiễn Lan Chu, lại thấy được mình bị tag rất nhiều lần.
Sở Chu click mở ra xem, hóa ra là một siêu thoại trong diễn đàn việc của giới giải trí, cậu tò mò ấn vào, một giao diện màu cam hiện ra, sau đó thì cậu thấy được một cái tiêu đề to đùng: {Có người đi điều tra danh tính của cái người siêu hot dạo gần đây - Tiễn Lan Chu đó hả? Người này chắc chắn là nhân viên trong đoàn rồi!}.
Nhìn thấy từ "điều tra", tay Sở Chu không nhịn được mà nổi da gà, thầm nghĩ bây giờ sao mọi người cứ hơi một tí là lại điều tra tới điều tra lui vậy, chuyện của người khác cùng bọn họ có liên quan hả? Cuộc sống hàng ngày của bọn họ có bao nhiêu nhàn rỗi vậy?!
Sở Chu tiếp tục lướt xuống dưới, thấy được nội dung đại khái là: Tiết Lan Chu cứ tung video CP nào theo hướng tình yêu thì CP đó cũng thành thật hết. Thật sự không giống như là trùng hợp, hẳn là nhân viên ở bên trong, nghe trước được tiếng gió rồi mới đi edit video.
Phía dưới bình luận có rất nhiều người phụ họa:
- Hóa ra không phải là có mỗi mình tôi nghĩ như vậy!-
- Hot search vừa lên thì tôi cũng cảm thấy như vậy! Cố ý tạo ra mánh khóe để nổi lên, nếu không thì sao có thể thần kì như vậy cơ chứ!-
- Phục thật, vừa nhìn đã biết là nhân viên muốn dùng cách này để cọ nhiệt độ nổi tiếng rồi, mọi người còn muốn thảo luận cái gì?-
__________
Haha... Sở Chu ở trong lòng cười lạnh hai tiếng, chửi thầm: Tôi mẹ nó cũng không biết vì cái gì mà tôi lại có thể thần kì như vậy!! Tôi chỉ ship đại CP thôi, có thể nói lý lẽ một chút có được không. Tạo mánh khóe cái rắm, tôi hot lên nhờ việc đi ship CP làm cái gì cơ chứ, có thể giúp tôi có sơ yếu lý lịch diễn viên tốt đẹp để đi diễn hả???
Ngược lại, nếu lộ ra chuyện mình là diễn viên cũng không ổn, đặc biệt là cái video mình edit bản thân mình cùng Phó Tuân thành CP, không chỉ bị đội fan hùng hậu của anh ấy công kích cả đời mà sẽ còn bị đội cái mũ mang danh đồng tính luyến ái nữa. Dựa theo tình hình trong nước, mình chỉ có thể bái bai cuộc đời làm diễn viên thôi. Tuy rằng mình vốn dĩ cũng không thẳng...
Sở Chu bất đắc dĩ mà than thở, quay lại Weibo. So với diễn đàn nặc danh, lướt Weibo vẫn tốt hơn nhiều, hầu hết bình luận đều là bênh vực cậu:
- Gà đen bát cá, nhiều người tạo tin đồn như vậy mà một cái bằng chứng cũng không có. Tay không bịa đặt, tôi thấy các người mới là người đi dùng mánh khóe để đi cọ nhiệt độ của người ta.-
- Tôi phục rồi, fan các người có thể không quấy rầy mommy có được không? Không vui thì đừng có xem!-
- Người ta vất vả làm video chất lượng tốt mà lại bị như vậy? Người ta làm vậy có ảnh hưởng gì đến cuộc sống của mẹ các bạn không, cuộc sống như vậy không hạnh phúc hả?-
- Người ta làm cho mọi người xem đều là miễn phí, mẹ nó các người có trả tiền à? Không trả tiền thì im lặng đi.-
__________
Mẹ nó, nói đúng lắm.
Sở Chu lau mặt, quyết định nhảy sang bên này ngồi, sau đó lướt Weibo thêm một lúc, phát hiện cũng không có thông tin gì mới cả. Lúc chuẩn bị tắt Weibo đi thì cậu lại nhận được một cuộc gọi từ chị Mạc.
"Alo? Chị Mạc?" Sở Chu mở vội vàng chào hỏi "Có dự án mới tìm đến em hả?".
Chị Mạc có hơi do dự một lát, chậm rãi nói "Không phải.... Sở Chu, chị có chuyện muốn nói với cậu một chút.".
Sở Chu cảm giác được sự nghiêm túc của chị Mạc, cậu liền có loại dự cảm không tốt lắm, nhưng cậu vẫn nín thở im lặng nghe cô ấy nói xong.
"Sở Chu, cậu ký hợp đồng với công ty bọn chị cũng mấy năm rồi, kỳ thật thì cậu là một diễn viên rất ưu tú, không thiếu nhan sắc lẫn kỹ năng diễn xuất, nhưng mà cậu lại không có được cơ hội. Chính cậu cũng biết tình hình của công ty, vốn dĩ công ty cũng không lớn lắm, dự là sắp tới cũng sẽ không tiến triển tốt hơn được, hiện tại ông chủ chủ yếu muốn đem tinh lực cùng tiền tài cho việc huấn luyện cho người mới. Chuẩn bị cho sắp tới các cuộc thi tuyển chọn trong nước còn chưa kết thúc, thành lập nhóm nhạc nam kiếm tiền, diễn viên trong công ty cũng không còn nhiều nữa... chị sắp tới cũng sẽ phải tập trung đi nhìn nhóm người này nên rất bận, cũng không có nhiều thời gian để quan tâm đến cậu. Những lời này đều là chị thật lòng nói với cậu, rốt cuộc thì chị cũng quản lý cậu lâu như vậy rồi, chị thật sự là muốn tốt cho cậu. Nếu cậu muốn tiếp tục ở lại với công ty bọn chị, chỉ sợ là sự phát triển của cậu sẽ bị hạn chế, bởi vì công ty không có cách nào tranh cho cậu tài nguyên cùng kịch bản tốt được. Hợp đồng của cậu còn một năm, nếu cậu với hướng đi của mình có ý tưởng gì thì chị sẽ giúp cậu liên lạc một chút...".
Tiếng nói của Sở Chu có chút không rõ, cười khổ một tiếng "Cảm ơn chị Mạc, em đã biết.".
"Từ từ, chị còn chưa nói xong." chị Mạc cảm nhận được tâm trạng suy sút của Sở Chu thì vội vàng nói "Chị đã vì cậu mà tranh được một xuất trong chương trình giải trí rồi, mai cậu lại đây xem hợp đồng một chút, nửa tháng sau sẽ bắt đầu quay.".
"Chương trình giải trí?" giọng điệu Sở Chu hơi thay đổi.
"Đúng vậy, chị vì tình nghĩa một năm cuối cùng này mà tranh cho cậu đấy." chị Mạc cười cười "Đây là show của đài Thanh Mang, cậu cũng biết rằng show của họ vẫn luôn được chào đón rồi. Chẳng qua là show này không giống phong cách của các show trong nước, cũng không thể xác định được là show này sẽ nổi cho nên nhà đầu tư vẫn tương đối cẩn thận...".
"Nếu không thì cũng sẽ không có phần của em đâu đúng không?" Sở Chu tự hiểu rõ, tự giễu cười "Chắc là tổ tiết mục không có đủ kinh phí để mời khách quý, mà em lại tiện rất đúng lúc.".
"Tiện nghi cũng có chỗ tốt của tiện nghi." chị Mạc cổ vũ nói "Tiết kiệm được chỗ tiền này của cậu thì tất nhiên là sẽ được dùng vào trên người của người khác, tổ tiết mục chắc chắn sẽ mời một vị khách quý lưu lượng để tạo đề tài. Việc này đối với cậu cũng là một cơ hội tốt đấy.".
Sở Chu chân thành nói "Cảm ơn chị Mạc.".
"Cậu nhất định phải biểu hiện cho tốt đấy! Theo chị thấy, show này khi phát sóng chắc chắn sẽ có đề tài." chị Mạc tràn đầy tự tin với việc này "Chị nghe tổ tiết mục nói là Phó Tuân cũng sẽ tham gia, từ trước tới giờ người ta còn chưa từng tham gia gameshow đâu!".
Hai chữ Phó Tuân vừa lọt vào tai, chị Mạc có nói thêm cái gì thì cậu cũng không nghe được nữa, Sở Chu hoàn toàn shock toàn tập.
Cậu vậy mà lại được gặp Phó Tuân hả? Đây là tình huống gì vậy?
Lừa người quá đi, quá ảo diệu rồi.
Hai người không cùng quỹ đạo lại như bị vận mệnh chỉ định, dùng một cỗ lực lượng dẫn dắt bọn họ ở cùng nhau vậy.
$$$$$$$$$$
Editor: YingTheBunny tại Wattpad.
*¹: Gốc "lan can" là "chu lan" nó nhiều nghĩa lắm nhưng đơn giản ra thì hoặc là lan can, hoa lan hoặc màu đỏ nếu tách hai từ ra nên chúng ta cứ giả vờ là bên cạnh vách núi có cái lan can nhé:Đ
P/S: Tui sẽ không bao giờ edit truyện cổ trang đâu QAQ quay phim có một đoạn mà não tui như thiếu oxy vậy!!