[Hà Châm: Trước kia Sở Chu là thực tập sinh của giải trí Khải Sang, tám năm trước có tham gia chương trình tuyển tú Hồng Điểu dành cho nhóm nhạc nam, nhưng chỉ ghi hình hai tập rồi rời đi, không lâu sau, cậu ấy cũng hủy hợp đồng với giải trí Khải Sang luôn.]
Hồng Điểu là công ty truyền thông video lớn nhất trong nước, liên kết với một công ty doanh nghiệp rất lớn trong nước, tuy có tài nhưng khí chất lại thô thiển, cũng đào tạo ra được rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng.
Phó Tuân nhắn lại: [Sao lại rời đi?]
[Hà Châm: Cách nói chính thức thì là do cậu ấy muốn quay về tiếp tục học tập.]
Phó Tuân tính toán, tám năm trước, Sở Chu 17 tuổi, dựa theo những gì cậu nói, cậu đã từng làm thực tập sinh rất lâu, nếu như cậu thật sự muốn tiếp tục hoàn thành việc học nên mới rời khỏi chương trình giữa chừng, thì trước đó đã chả cần phải tập luyện lâu như thế. Vì thế anh tiếp tục hỏi: [Thế còn cách nói không chính thức đâu?]
[Hà Châm: Không biết, còn chưa tra nữa.]
[Phó Tuân: Hiệu suất của anh không nên như thế đâu.]
Hà Châm lập tức gửi lại một đống nhãn dán tức giận, giống như cách màn hình vẫn có thể nghe thấy tiếng kêu gào ở phía bên kia: [??? Ông đây đang được nghỉ phép đấy có được không!!! Tên khốn phế vật nhà cậu còn dám bắt bẻ tôi à???]
[Phó Tuân:…… Thực xin lỗi, anh Tiểu Châm nói đúng.]
Người sống trên đời, nên cúi đầu khi phải cúi đầu.
[Hà Châm: Quên đi, tha thứ cho cậu em đấy. Tôi có tìm được video của chương trình tám năm trước, nếu như cậu có hứng thú thì có thể nhìn xem.]
Sau đó hắn chia sẻ một cái link video sang, Phó Tuân chuyển sang laptop, thuận tay cầm một quả táo, sau đó nhấn mở link.
Chương trình này được gọi là《Thiếu Niên Nắng Gắt》, tổng cộng có 70 thực tập sinh đến từ các công ty khác nhau tham gia, phải thông qua các bài tập của các huấn luyện viên và biểu diễn để kiểm tra, cuối cùng căn cứ vào độ nổi tiếng để chọn ra bảy người, tạo thành một nhóm nhạc nam mới ra mắt, hợp đồng là ba năm, vào khoảng thời gian ấy thì tương đối hot.
Nhìn thấy tiêu đề mở đầu long trọng, Phó Tuân mới từ từ nhớ lại, cuối cùng nhóm nhạc nam được ra mắt của chương trình này có tên là Kiêu Dương Tự Hỏa, tên gọi tắt là nhóm nhạc nam JY, sau khi ra mắt thì tài nguyên và độ nổi tiếng cũng rất cao. Mấy năm trước khi anh chụp ảnh quảng cáo và tham dự một số hoạt động quan trọng, anh đã từng chạm mặt vài lần với nhóm nhạc này, cũng đã từng hợp tác qua.
Anh đã quen Đào Diệc Ngôn bằng cách này, bởi vì người này là đội trưởng của JY, nhưng ấn tượng không phải rất sâu, chỉ cảm thấy người này từ đầu đến chân đều tràn ngập cảm giác hoa hòe loè loẹt ánh kim, gu thẩm mỹ cực kém.
Phó Tuân nhớ lại tin nhắn của Phó Trì, đột nhiên có thể đoán được Sở Chu có liên quan tới Đào Diệc Ngôn ở đâu, khẩn trương nhấn vào video, khi nhìn thấy Sở Chu lên sân khấu thì mới ngừng lại được.
“Xin chào các huấn luyện viên, chúng tôi là thực tập sinh đến từ giải trí Khải Sang.”
Sở Chu đứng ở giữa một hàng năm người, quần áo trên người giống với đồng phục của học sinh, áo sơmi màu trắng có thắt cà vạt màu xanh dương, thanh tú và trong trẻo, so với hiện tại thì nhìn qua có vẻ non nớt hơn vài phần, thứ duy nhất không thay đổi chính là đôi mắt vẫn sáng trong như cũ, sạch sẽ động lòng người.
Mà bên cạnh, người cao hơn một chút chính là Đào Diệc Ngôn, tóc ngắn màu hạt dẻ, đeo khuyên tai màu bạc, ăn mặc cũng là kiểu đồng phục học sinh, nhưng lại không đeo cà vạt, còn không cài hai nút áo trên cùng nữa. Tên người này tao nhã như vậy, hóa ra lúc trước vẫn là hình tượng một người đàn ông phóng đãng không kiềm chế được.
Kế tiếp là mỗi người tự giới thiệu, đội trưởng của năm người này là Sở Chu, Center là Đào Diệc Ngôn, sau đó chính là màn biểu diễn mở màn của bọn họ. Toàn bộ quá trình Phó Tuân đều nhìn chằm chằm Sở Chu, tuy rằng cậu biểu diễn không quá loá mắt, nhưng lại rất chọc người, hiển nhiên cậu cũng không biết cái gì gọi là ánh mắt câu người, cảm xúc trong mắt đều là ý cười trong sáng, chân thành tha thiết mà lại dịu dàng, giọng hát cũng rất trong trẻo và không khoa trương, lại giàu linh khí, vô cùng êm tai.
Sau khi màn biểu diễn kiết thúc, huấn luyện viên hỏi bọn họ có mục tiêu gì, Sở Chu cầm microphone cười, nói “Tất cả mọi người đều rất quý trọng sân khấu này, làm đội trưởng, tôi hy vọng sẽ có thể dẫn dắt đội viên cùng nhau đi tiếp, ở trên sân khấu thể hiện dáng vẻ mà bản thân mong muốn.”
Một khi đã như vậy, vì sao cậu lại rời đi trước? Là ai đã ép buộc cậu phải rời bỏ sân khấu mà cậu quý trọng sao?
Phó Tuân không tiếng động mà nhìn một hồi lâu, từ từ mới lấy lại tinh thần, khi chuẩn bị ăn quả táo, anh mới phát hiện không biết khi nào mà anh đã dùng sức quá mạnh, thế nhưng lại ấn ra hai vết lõm ở trên đó.
Tiếp theo, khi nhóm của những người khác lên sân khấu, anh nhìn thấy cảnh lúc xuống sân, Đào Diệc Ngôn đi đến bên cạnh Sở Chu nói gì đó, quàng tay lên vai của cậu, sau đó Sở Chu lễ phép mỉm cười, nhẹ nhàng đẩy ra.
Bực bội.
Phó Tuân không biết vì sao mình lại cảm thấy bực bội, anh đóng notebook lại thật mạnh, sau đó ném quả táo vào thùng rác.
Trước khi ngủ, Phó Tuân nằm ở trên giường, không biết lại nghĩ tới cái gì, móc điện thoại ra vào Weibo, đánh "Đào Diệc Ngôn - Sở Chu" vào thanh tìm kiếm, lục soát Weibo, xem thời gian đều đã cách đây khá lâu rồi. Anh phát hiện có rất nhiều Weibo đằng trước tên đều có một ký hiệu kim cương, đằng sau là một hàng chữ màu xanh dương, là "Ngôn Chu", anh ấn vào xem, phát hiện đây là một cái siêu thoại nhìn qua chả có gì nổi bật, bài đăng cũng không nhiều lắm, sau một lúc lâu, anh mới phản ứng lại, đây là siêu thoại CP mà Hạ Nam Phong thường xuyên nhắc tới.
Sau đó anh cũng nhận ra, hai chữ "Ngôn Chu" này, là sự kết hợp như thế nào.
Vậy mà lại có người muốn ghép Sở Chu cùng với cái tên lưu manh kim loại nặng kia, nghĩ cái gì thế?
Phó Tuân buồn bực lướt xuống, phát hiện bài đăng gần đây nhất đã là từ hai năm, nội dung là: [Ngôn Chu thành hay không thành?]
Sẽ không thành đâu, khuyên bạn hãy tìm đường khác mà đi đi.
Phó Tuân trịnh trọng báo cho vị Wei chủ này ở trong lòng.
Theo quan điểm của Phó Tuân, loại siêu thoại khó hiểu này không nên tồn tại, anh quyết định tự trải nghiệm mà tiêu diệt nó, vì thế lập tức hỏi: Làm sao để có thể làm một siêu thoại Weibo biến mất.
Câu trả lời duy nhất của vấn đề này lời thì ít mà ý thì nhiều, lại còn vô cùng mạnh mẽ.
“Nhờ Weibo giúp đỡ*¹.”
Phó Tuân: “……”
Anh lại bắt đầu bực bội.
Vì thế anh ném điện thoại di động sang một bên và ngủ thiếp đi.
__________
Rất nhanh đã tới thời gian ghi hình của tập bốn, quá trình quay của tập này cực kỳ thuận lợi, khách mời đặc biệt mới tới cũng rất chịu chơi, nhìn chung không khí rất thú vị. Điều duy nhất khiến Sở Chu cảm thấy không ổn chính là, cậu nghi ngờ rằng tổ tiết mục đang bắt đầu cố ý nhắm vào cậu.
Bề ngoài thì chương trình này có vẻ là một cuộc săn tìm kho báu cá nhân thông qua manh mối, nhưng thật ra trong sáu người bọn họ, có hai người là điệp viên, Sở Chu vừa vặn bị tổ tiết mục thông báo là một trong số đó, nhưng cậu cũng không biết điệp viên còn lại là ai, cậu muốn dựa vào cảm giác của bản thân để tìm, cuối cùng, cậu quyết định sẽ dùng tín hiệu bí mật để tụ họp với đồng đội của mình, họ sẽ cùng nhau ngăn cản người tốt tìm kiếm được nơi cất giấu kho báu cuối cùng.
Tín hiệu đầu tiên là: Tôi cảm giác đầu mình hơi nóng.
Sau đó đối phương sẽ dí trán dán lại đây, nói “Vậy thì để tôi đo nhiệt độ cơ thể giúp cậu.”
Quả thực cực kỳ giống với tình tiết trong truyện tranh thiếu nữ những năm 90, dẫn tới Sở Chu bắt đầu cảm thấy tổ đạo diễn đã bị một người kỳ quái trà trộn vào.
Đến cảnh quay cuối cùng, khoảnh khắc mà hai điệp viên nằm vùng phải bất hòa với những người bạn đồng hành khác đã tới rồi, Sở Chu đành phải mặt dày, tìm kiếm cơ hội ở một mình với mỗi người, nói “Tôi cảm giác đầu mình hơi nóng.”
Sau đó cậu nhận được rất nhiều sự quan tâm ấm áp.
Sở Chu cảm thấy mệt tâm, lại đi xa một chút, nhìn thấy Phó Tuân đang dựa vào trên hàng rào, tựa như đang quan sát thứ gì đó. Vì thế cậu lại mặt dày tiến lên, dựa lưng vào hàng rào, giả vờ như không để ý “Thầy Phó, tôi cảm giác đầu mình hơi nóng.”
“Vậy à.” giọng điệu của Phó Tuân rất bình thường.
Đúng lúc Sở Chu cảm thấy người nhà của mình không có ở đây, chuẩn bị đi tiếp để tìm người khác thì đột nhiên Phó Tuân duỗi tay tới đây, nhẹ nhàng giữ lấy gáy của cậu, kéo cậu về phía trước, anh hơi nghiêng người, áp sát trán lại với cậu.
Hai cái đầu gần nhau tới mức tai của Sở Chu đỏ lên trong nháy mắt, thậm chí cậu còn không dám mở to hai mắt, sợ mình không cẩn thận chạm mắt với Phó Tuân.
“Vậy thì để tôi đo nhiệt độ cơ thể giúp cậu.”
Một lát sau, Phó Tuân mới chậm rì rì nói ra câu tín hiệu bí mật này, phảng phất như mỗi một chữ đều đập vào trong lòng của Sở Chu vậy.
Sở Chu đã hiểu rồi, tổ tiết mục không phải cố ý nhắm vào cậu, mà là nhìn thấy Phó Tuân không phản đối, cho nên mới tùy ý làm bậy mà xào CP tạo nhiệt độ.
Nói đến cùng, cái CP này mà nổi lên thì rõ ràng là cậu đã chiếm được chỗ tốt, không phải là cậu được tiện nghi còn khoe mẽ, chỉ là đơn thuần chột dạ mà thôi, không biết Phó Tuân đến tột cùng nghĩ như thế nào, cậu nhìn không ra.
Kết cục cuối cùng là, bởi vì việc nằm vùng rất khó khăn, khách mời đặc biệt mới lại rất lợi hại, cho nên cuối cùng vẫn là thua. Sở Chu nhìn thấy ánh mắt của Phó Tuân, lại cảm giác tâm trạng của anh cũng không tệ lắm, có chút tò mò mà trêu chọc “Thầy Phó, không phải chúng ta đã thua sao? Trông anh chả buồn bực gì cả, mấy trò chơi đợt trước anh chơi rất nghiêm túc cơ mà, chẳng phải anh muốn thắng cuộc à.”
Phó Tuân nghĩ ngợi, dịu dàng nói “Lúc trước tôi cảm thấy chơi phải thắng thì mới có ý nghĩa, nhưng hiện tại tôi cảm thấy, quan trọng không phải là thắng hay thua, mà là chơi cùng với ai.”
Anh nhìn về phía Sở Chu, đôi mắt tựa như có ý cười “Cùng chơi với cậu, cho dù là thắng hay thua, thì cũng đều rất thú vị.”
Sở Chu “……”
Con mẹ nó, chịu không nổi.
Cậu nghe thấy trái tim của mình liều mạng nhảy lên, cứ như là đã đụng phải lồng ngực của cậu vậy, mỗi một tiếng đều là âm thanh tươi mới.
__________
Hôm sau, sau khi quay xong tập bốn, Sở Chu đã bị đưa đến phim trường diễn vai khách mời của một bộ phim cổ trang mà chị Tiểu Mạc đã tìm cho cậu. Vai mà cậu diễn chính là con trai của một thành chủ, mặc đồ tang, đi chân trần, đứng giữa trời tuyết gió lạnh đầu hàng với nam chính, bầu không khí tràn ngập sự suy ngẫm.
Nhưng điều mà cậu không biết chính là, Hạ Nam Phong thế mà cũng vừa lúc tới đoàn phim này, đứng ở cửa phim trường nhìn cậu diễn.
Hạ Nam Phong vừa ăn bim bim khoai tây, vừa dựa vào cửa xem diễn. Đây là lần đầu tiên cô được nhìn kỹ diễn xuất của Sở Chu, không nghĩ tới khả năng diễn xuất của cậu rất không tệ, không khỏi cảm thấy buồn bực: Sao trước đây người này lại có thể trong suốt*² đến như vậy cơ chứ?
Vừa đúng lúc, anh đại diện của cô cũng ở bên cạnh, nhìn cô xem nhập tâm như thế, hỏi “Cô có ý gì với anh trai nhỏ*³ họ Sở kia hả?”
“Nếu cậu ấy mà thẳng thắn thì đã có thể có một chút tiếng tăm rồi.” Hạ Nam Phong thở dài, hỏi ngược lại “Anh có quen cậu ấy à?”
Người đại diện cười nói “Tôi có quen người đại diện của cậu ấy, họ Mạc, là một người phụ nữ rất có năng lực, người cũng không tệ, đợt trước còn dẫn theo anh trai nhỏ này, cho nên cũng có gặp mặt một lần, cậu ấy có vẻ như là một người rất ngay thẳng và đàng hoàng.”
“Rất có năng lực?” Hạ Nam Phong khinh thường chậc một tiếng “Hạt giống tốt như thế này mà còn bị biến thành như vậy.”
Người đại diện thở dài nói “Thật ra người đại diện không tệ, ông chủ của công ty bọn họ cũng không tệ, nhưng nghe người khác nói, công ty của bọn họ hình như đã vì một lý do gì đó mà đắc tội với một ông chủ lớn, bị chèn ép ác ý một đoạn thời gian, vốn dĩ chính là một công ty nhỏ, tuy rằng miễn cưỡng vực lại, nhưng cũng không thể đứng vững nổi……”
“Ấy?” Hạ Nam Phong nghe thấy có chuyện để hóng, đôi mắt đột nhiên sáng lấp lánh “Anh nói tiếp thì tôi sẽ không cảm thấy mệt nữa, tiếp tục nói đi, nói một câu thì được năm xu.”
Người đại diện bất đắc dĩ “Tin tức của tôi cũng chỉ là tin vỉa hè thôi, nào biết được tình huống cụ thể chứ.”
“Hạ Nam Phong? Tại sao chị lại ở đây.”
Sở Chu đã diễn xong rồi, đang chuẩn bị đi thay quần áo, vừa ra thì đã thấy Hạ Nam Phong đang đứng chắn cửa.
Hạ Nam Phong lấy lại tinh thần, đứng thẳng người lên, trả lời “Tôi tới đây gặp một người bạn, cô ấy diễn nữ chính của bộ này, gọi là Liễu Ca, chắc là cậu đã biết rồi nhỉ.”
Sở Chu tất nhiên là biết, Liễu Ca là một sao nữ vẫn luôn bị bàn tán không ngừng, có rất nhiều bình luận trái chiều, đen tối như nước, nhưng diễn xuất không tệ, hơn nữa bất kể người khác có bôi đen như thế nào, thì vẫn có một đống người không thể kiềm chế được, u mê sắc đẹp của cô ấy.
Hạ Nam Phong thở dài, cười khổ “Tôi biết các bình luận về cô ấy trên mạng không được tốt lắm, nhưng thật ra cô ấy là người tốt, có rất nhiều chuyện không giống như tin đồn trên mạng đâu.”
Sở Chu cười “Sao mà tôi lại có thể nông cạn như vậy được cơ chứ? Tôi sẽ dễ tin những lời phiến diện của người khác sao?”
Hạ Nam Phong vô cùng vui mừng đồng ý gật đầu “Tôi biết ngay là cậu không giống với những người khác mà.”
Lúc này, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, Liễu Ca đi từ một cánh cửa khác vào, nhìn thấy Hạ Nam Phong, cô ấy vui vẻ chạy tới, ôm cô một chút.
“Đây là Sở Chu.” Hạ Nam Phong lôi kéo tay của Liễu Ca, giới thiệu với cô ấy, quen thuộc đến nỗi giống như là tay dẫn mối già đời vậy “Tên nhóc này không tệ chút nào, nếu như về sau cậu có quen biết đoàn phim nào thiếu nam chính, thì có thể giới thiệu một chút.”
Sở Chu bị khả năng tiêu thụ của Hạ Nam Phong chọc cười, vươn tay “Xin chào chị Liễu Ca, rất vui được gặp chị.”
Liễu Ca đúng là được sinh ra đặc biệt đẹp, phảng phất như trắng đến phát sáng, góc tường âm u đều bị sắc đẹp của cô chiếu sáng, bất kể người qua đường nào cũng sẽ bị hút hồn bởi ánh mắt của cô, sau đó hô lên “Wow.”
“Hahahahahaha tốt, tốt, nếu Tiểu Hạ đã đánh giá như vậy.” Cô cười vô cùng phóng khoáng, giống như hảo hán*⁴ Lương Sơn, tiên chất bỗng nhiên rách nát, rơi đầy xuống đất. Cô bắt tay với Sở Chu “Chào cậu, chào cậu, rất vui được gặp, rất vui được gặp.”
Hạ Nam Phong vỗ vai Liễu Ca “Lát nữa cùng nhau ăn một bữa cơm đi, tôi đã đặt chỗ rồi.”
Liễu Ca đột nhiên có chút khó xử “Ấy, ngại quá, vừa nãy tôi quên bảo với bà…… Lát nữa buổi tối tôi phải phỏng vấn, là đột nhiên bị xếp lịch.”
“…… Thất sách*⁵ rồi.” Hạ Nam Phong ảo não, đột nhiên cô chợt có một ý tưởng, cô nhìn sang Sở Chu “Buổi tối hẳn là cậu không có việc gì nhỉ, cậu đi ăn với tôi đi.”
“Cái gì cơ?” Sở Chu lập tức trở nên hoang mang.
Hạ Nam Phong dũng cảm phất tay “Cứ quyết định như vậy đi, cậu nhanh chạy đi thay quần áo với tháo trang sức đi, tôi sẽ đứng đây chờ cậu với cô ấy.”
Sở Chu “……”
—— Sao mình lại cảm thấy như cuộc sống của mình đang bị người ta đẩy quanh vậy.
__________
Trong một nhà hàng cao cấp ở thành phố B.
Phó Tuân ngồi ở ghế lô, đang chơi điện thoại chán đến chết.
Phó Hàn Xuyên đã gửi cho anh thật nhiều hí khúc, dùng giọng điệu ra lệnh đề cử cho anh, nói phải để anh nghe hí khúc nhiều một tí để anh có cảm xúc dạt dào, rèn luyện kiên nhẫn. Phó Tuân cảm thấy không biết nên nói gì, rốt cuộc thì Phó Hàn Xuyên thích nghe nhạc như vậy, mà cũng không rèn luyện được tính kiên nhẫn cho tốt, nên những lúc cáu giận mới cắn người ta khắp nơi.
Nhưng dù sao cũng không có chuyện gì, Phó Tuân vẫn đeo tai nghe vào. Vụ ăn cơm này là do cách đây rất lâu, Hạ Nam Phong đã làm nũng cầu xin anh đến trên WeChat, nói là muốn mời anh ăn cơm, sau đó thì gặp mặt bạn bè của cô. Nhưng anh không phải là bị bộ dạng làm nũng giả vờ giả vịt của Hạ Nam Phong làm cho lay động, mà là bởi vì nếu như anh không đồng ý, Hạ Nam Phong sẽ liên tục làm nũng, đây mới là điều đáng sợ nhất.
[Hạ Nam Phong: Bạn của em rất đẹp! Hơn nữa còn độc thân, anh tới làm quen một chút đi ~~ có hứng thú thì phát triển thêm, không có hứng thú thì cũng không lỗ.]
[Phó Tuân: Không thú vị.]
[Hạ Nam Phong: Xin anh hãy ngừng lại hành vi của hòa thượng đi!!!]
Phía trên là nhật ký lịch sử WeChat.
Qua một lát, cửa mở, Hạ Nam Phong dẫn theo Sở Chu đi đến.
Sở Chu có chút kinh ngạc “Ấy, thầy Phó?”
Phó Tuân đột nhiên có hơi hoang mang “……?”
Hả? Hạ Nam Phong nói bạn bè, ý là nói là Sở Chu sao?
Vì sao con bé lại cảm thấy là mình thích đàn ông, từ từ, mình có thích nam sao? Không biết, mình chưa từng thích người nào…… Có lẽ là mình thích đàn ông? Chẳng lẽ Sở Chu cũng thích đàn ông?
Khi Phó Tuân yên lặng chìm vào tự hỏi là lúc Hạ Nam Phong đột nhiên nhận được một cuộc gọi, cô nói với Sở Chu “Cậu ngồi trước đi, tôi ra ngoài nghe điện thoại cái đã.”
Sở Chu ngồi xuống, thấy Phó Tuân cúi đầu một mình, liền nhẹ nhàng gọi “Thầy Phó?”
Phó Tuân bị suy nghĩ của chính mình gây hôn mê, hiển nhiên không phải rất tỉnh táo, đột ngột ngẩng đầu lên hỏi một câu “Cậu còn độc thân?”
“Hả?” Sở Chu sửng sốt.
Nhưng mà lúc này Hạ Nam Phong đang gọi điện thoại ở bên ngoài, đã sớm quên mất chính mình đã từng nhắn gì cho Phó Tuân trên WeChat.
$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$
Editor: YingTheBunny tại Wattpad.
*¹: Gốc là "Tá Weibo", "tá" có thể là mượn, giúp đỡ...
*2: Ý là flop, kiểu không có dấu ấn gì cả.
*³: QT là "tiểu ca", thẳng thừng ra thì nên để là em trai nhỏ, nhưng trong giới có vẻ tôn trọng nên tui sẽ để là anh trai nhỏ nhé....đoán vậy hoi.
*⁴: "Hảo hán" là cụm từ chỉ những người đàn ông trong xã hội xưa có tinh thần dũng cảm, hào hiệp, trượng nghĩa, sẵn sàng giúp đỡ những người yếu thế.
*⁵: Sai lầm trong mưu tính, công việc.
P/S: Hôm qua tui bắt đầu đi học thêm một số thứ:Đ sẽ mất 2 tháng rồi mới đi làm được, bless me and my whole body. Thứ 6 này tui sẽ bù chương tui thiếu hôm qua nhé, vì tối nhà tui ăn lẩu hì hì:3 nhưng thật đấy cả người tui đau không chịu được:")