Ngay khi cậu vừa mới chấp nhận lời mời kết bạn thì đã nhận được một tin nhắn mới:
[Hạ Nam Phong: Là tôi tìm trợ lý của cậu để xin số WeChat đó!]
[Sở Chu: Giải thích nhanh như vậy, chị sẽ không phải là giả mạo chứ?]
[Hạ Nam Phong: Đúng là tôi thật mà!]
[Hạ Nam Phong: Không tin thì cậu nhìn đi.]
[Hạ Nam Phong: <hình ảnh>]
Sở Chu thầm nghĩ: Vì chứng minh cho bản thân mà chị ấy đã gửi ảnh chụp rồi, khả nặng tự chụp ảnh của chị ấy lợi hại như vậy à? Trai thẳng ở nhà bên cạnh mà nhìn thấy thì đều sẽ thèm đến phát khóc.
Nhưng khi cậu vừa mới nhìn thấy được ảnh chụp, Hạ Nam Phong đã gửi thêm cả ảnh của Phó Tuân tới, vẫn là ảnh chụp lén, Phó Tuân ở trong ảnh đang dựa đầu vào xe ngủ, vẻ mặt lúc ngủ trông vô cùng ngoan ngoãn.
[Sở Chu:???]
Hạ Nam Phong lại gửi ảnh mình chụp chung với Phó Tuân tới.
[Hạ Nam Phong: Tôi có quá nhiều ảnh ở trên mạng, có thể làm giả được, nhưng ảnh riêng tư của anh Tuân thì rất ít, như vậy thì cậu có thể tin tôi được rồi chứ!]
[Hạ Nam Phong: Tôi còn có một cách để chứng minh, cậu chờ chút.]
Sở Chu sợ cô xúc động mà gửi ảnh chụp quá đáng hơn, vội vàng đánh chữ gửi tin nhắn: [Tôi tin! Không cần gửi ảnh qua nữa đâu!]
Cậu vừa mới gửi tin nhắn đi thì lại có một lời mời kết bạn được gửi tới.
Ảnh đại diện lần này là một bức tranh phong cảnh, tên là một dấu chấm câu, lời nhắn xin kết bạn vẫn có rất nhiều dấu chấm than như cũ: Mau thêm tôi đi!!!!
Sở Chu nghi hoặc chấp nhận lời mời kết bạn, một tin nhắn mới lập tức xuất hiện, sau khi Sở Chu nhìn thấy thì suýt chút nữa đã làm rơi điện thoại.
[.: Đây là Wechat của anh Tuân! Tôi đang cầm điện thoại của anh ấy, cậu có thể tin tôi, nếu như cậu không tin rằng đây là Phó Tuân thì cậu có thể xem thử vòng bạn bè của anh ấy, chỉ có một bài đăng mà thôi*¹!]
[Sở Chu:??? Tôi đã nói là tôi tin rồi mà! Điện thoại của người khác mà chị cũng có thể tùy tiện lấy hả? Mau trả lại đi!]
Sở Chu tức giận ở trong lòng: Điện thoại của thầy Phó không cài mật khẩu sao?!
[.: Không sao đâu, lát nữa tôi sẽ xóa đoạn chat này đi, như vậy thì anh ấy sẽ không phát hiện ra tôi đang nhắn tin bằng điện thoại của anh ấy đâu!]
[Sở Chu: Trọng điểm của tôi là điều này à???]
Trọng điểm là WeChat của thầy Phó không hiểu tại sao lại có thêm một người mà!
Đúng lúc Hạ Nam Phong và Sở Chu đang nói chuyện đến nảy lửa thì Phó Tuân trùng hợp tỉnh dậy.
Anh mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy Hạ Nam Phong đang điên cuồng đánh chữ, nghĩ thầm: Con nhóc này vẫn mê chơi điện thoại thế. Qua một lúc lâu, anh mới cảm thấy có chút không thích hợp, sao trông cái điện thoại này lại quen mắt thế nhỉ……
Đây không phải là điện thoại của anh à.
Phó Tuân ấn đầu Hạ Nam Phong xuống từ đằng sau……
Sở Chu phát hiện Hạ Nam Phong ở bên kia im lặng một lúc rồi mới chậm rì rì gửi một tin nhắn tới.
[.: Tôi là Phó Tuân.]
Sở Chu nghĩ rằng Hạ Nam Phong lại bắt đầu trêu cậu, khinh thường cười, trả lời lại: [Chị lại bắt đầu giả vờ làm thầy Phó à?]
Bên kia dường như im lặng một lúc, sau đó có một tin nhắn thoại được gửi tới. Trong tai là một giọng nói trầm thấp quen thuộc, lại bởi vì mới vừa tỉnh ngủ chưa uống nước, âm thanh còn hơi không có lực.
"Sở Chu, tôi là Phó Tuân."
Người Sở Chu hơi đờ ra, gần như đã hóa đá, nhưng ngón tay vẫn không tự chủ được mà bắt đầu điên cuồng đánh chữ giải thích: [Đã làm phiền thầy Phó rồi! Nhưng Wechat không phải là do tôi tự tiện thêm đâu!]
Một bên Phó Tuân ấn Hạ Nam Phong lùn đi vài phần, một bên đánh chữ: [Không sao, tôi biết.]
Sở Chu đột nhiên cảm thấy xấu hổ, không biết nên nói cái gì tiếp thì nhìn thấy Phó Tuân gửi tin nhắn tới.
[.: Về sau nếu có việc gì thì có thể tìm tôi.]
Sở Chu nghĩ thầm, hóa ra Phó Tuân cũng sẽ nói những lời khách sáo như vậy.
Phó Tuân tắt điện thoại rồi đút vào trong túi, bắt đầu tận tình dạy dỗ Hạ Nam Phong, sắc mặt u ám "Ai dạy em là có thể tự tiện dùng điện thoại của anh?"
Hạ Nam Phong ủy khuất che đầu, tự biết bản thân mình đuối lý, cho nên co được duỗi được mà mềm giọng nói "Lần trước em nhìn thấy anh cả nghịch điện thoại của anh…… Hơn nữa anh cũng không cài đặt mật khẩu."
"……" Phó Tuân thở dài, buông tay ra "Thôi vậy."
Dù sao thì cô cũng không làm gì, WeChat có thêm một người thì vẫn là Sở Chu, không tính là chuyện xấu.
Phó Tuân lại nghĩ tới lần trước Phó Hàn Xuyên dùng điện thoại của mình đăng Weibo, tinh thần vừa mới thả lỏng lập tức căng chặt lại, dứt khoát móc điện thoại ra, cài đặt mật khẩu.
Bên kia, Sở Chu thấy không có tin nhắn mới nữa, đặt biệt danh cho Phó Tuân xong thì tắt điện thoại, hạ cửa sổ xe xuống để thông khí. Ngay khi trời sắp tối, bọn họ cũng đã về tới nội thành, đèn đường sáng trưng ở bên ngoài cửa sổ, các tòa nhà cao tầng xếp ngay ngắn cạnh nhau bị nhuộm thành một màu tím dưới ánh sáng của bầu trời, trong bầu không khí lạnh nhạt này còn có một vẻ đẹp vàng son hào nhoáng.
Chị Tiểu Mạc đột nhiên hỏi "Còn phải quay thêm một tập nữa, sau khi thử vai xong thì cậu định làm gì?"
Sở Chu chống đầu suy nghĩ "Đi thăm mẹ của tôi, thuận tiện giúp mẹ làm việc một tay luôn."
Chị Tiểu Mạc "Ồ" một tiếng, lại cười nói "Ở cái viện phúc lợi kia à, thật ra cậu vẫn luôn là một người có tấm lòng rất tốt. Nếu như sau khi chương trình được phát sóng mà cậu nổi lên một chút thì lần sau đi tới đó sẽ phải ngụy trang."
Sở Chu không để ý mà cười "Có lẽ sẽ phải như vậy."
Bởi vì đèn xanh đèn đỏ mà xe phải dừng lại, Sở Chu phát hiện công nhân ở ven đường đang dỡ bỏ một tấm biển quảng cáo, là quảng cáo hàng xa xỉ của một ngôi sao nữ vô cùng nổi tiếng ở trong nước, người này thuộc điện ảnh Gia Thiên - Cố Vãn Xuyên, có thể nói đang là một hoa đán lớn, so với Hạ Nam Phong còn nổi hơn rất nhiều.
"Ấy?" Sở Chu không khỏi tò mò "Sao biển quảng cáo của Cố Vãn Xuyên lại bị dỡ xuống vậy?"
"Ừ, cái này mà còn phải hỏi à?" Chị Tiểu Mạc nghi hoặc sau một lúc mới phản ứng lại "Cũng đúng, cậu đi ghi hình cho chương trình nên không lên Weibo, hot search lúc sáng nay vô cùng nổi."
Sở Chu mở Weibo ra lướt, sau khi đã hiểu rõ được nguồn gốc của sự việc thì bất ngờ kêu lên một tiếng "Ấy??? Vậy mà cô ấy lại muốn rời khỏi giới giải trí để kết hôn, thật hay giả vậy, sự nghiệp của cô ấy còn đang lên mà."
"Rốt cuộc thì điều mà mỗi người theo đuổi đều không giống nhau, tốt hay không tốt thì người ngoài cũng chưa có tư cách phán xét." giọng điệu của chị Tiểu Mạc dịu lại "Dỡ biển quảng cáo xuống cũng là vì đã hết hợp đồng, không có lý do gì để tiếp tục gia hạn hợp đồng hết…… Nhưng mà chuyện này bị bàn tán rất nhiều, đại khái là có thể nuôi sống một đống tài khoản Weibo đấy."
Giọng nói của cô lại thay đổi, hơi hơi trêu chọc "Nhưng nếu đứng ở góc nhìn của tôi, chắc là công ty của Cố Vãn Xuyên mới bị sét đánh giữa trời quang một cái đấy, dù sao thì đào tạo ra được một nghệ sĩ nổi như vậy cũng không dễ dàng gì……"
__________
Điện ảnh Gia Thiên.
Sau khi Phó Tuân ăn xong bữa tối đơn giản thì quay về công ty theo yêu cầu. Vừa mới đẩy cửa văn phòng của Phó Hàn Xuyên ra thì đã thấy hắn đang cãi nhau với một người khác.
"Hà Châm, mẹ kiếp, sao lại thế này, con nhóc chết tiệt kia không có đầu óc thì cậu cũng không có đầu óc luôn sao?!" Phó Hàn Xuyên ném tài liệu thật mạnh xuống mặt bàn, giữa mày ẩn sự tức giận "Mẹ nó, đã thời đại nào rồi mà còn có phụ nữ muốn từ bỏ sự nghiệp để đi làm bà chủ gia đình cơ chứ??? Tôi phục thật đấy, sao cậu không ngăn cô ta lại!"
Người tên Hà Châm là một người đàn ông đẹp trai có khuôn mặt non nớt, trông rất trẻ tuổi, tức giận cũng không thể uy nghiêm được mà lại để lộ ra sự quật cường của mình. Phó Tuân nhận ra người này, đây là người đại diện của Cố Vãn Xuyên, năng lực làm việc vô cùng ưu tú.
"Phó Hàn Xuyên, có phải là anh có bệnh không?! Anh kêu ca với tôi thì được cái gì, anh đi mà kêu ca với Cố Vãn Xuyên ấy!" Hà Châm cũng nâng giọng lên "Tôi cản cô ấy kiểu gì đây, anh đi cản một người phụ nữ đang yêu đương cho tôi nhìn xem nào? Anh đừng có đứng nói chuyện mà không đau eo!*²"
Phó Hàn Xuyên tức mà không làm gì được, khoanh tay dựa vào bên cạnh bàn, gằn từng chữ một cứ như muốn đánh sấm "Cậu là người đại diện của cô ta, cậu nên ngăn lại từ trước chứ!"
"Anh bị ngốc à, tôi là người đại diện của cô ấy, chứ không phải mẹ của cô ấy!" Hà Châm không chịu yếu thế mà cãi lại "Tôi không ngăn được!"
Phó Tuân đã bắt đầu ngồi ở trên sofa uống trà, thảnh thơi chờ bọn họ cãi xong. Anh nghe được tiếng Hà Châm mắng Phó Hàn Xuyên vô cùng dễ nghe, khả năng ở cái công ty này, cũng chỉ có Hà Châm là dám mắng Phó Hàn Xuyên.
"Quên đi, việc đã đến nước này rồi, con mẹ nó." Phó Hàn Xuyên cũng biết rằng tiếp tục cãi nữa thì cũng chả có ý nghĩa gì, hắn chậm rãi bình tĩnh lại "Hà Châm, tiếp theo cậu muốn làm gì đây? Gần đây công ty không có người mới, cậu chọn một người từ những người còn lại để đại diện đi?"
Hà Châm ghét bỏ hừ một tiếng "Tôi sẽ không đại diện cho đồ thừa của người khác đâu."
"Cái gì gọi là đồ thừa của người khác? Sao cậu lại nói chuyện như vậy." Phó Hàn Xuyên nhíu mày, vừa lúc thoáng nhìn thấy Phó Tuân "Đưa Phó Tuân cho cậu mà cậu cũng không đại diện à?"
Phó Tuân:?
Hà Châm cũng nhìn Phó Tuân một cái, quay đầu từ chối "À, đại diện cho cậu ta thì có gì thú vị."
Phó Tuân "……"
"Thôi được rồi." Hà Châm móc ra một tập tài liệu từ trong túi, mở ra đặt trên bàn của Phó Hàn Xuyên, gõ gõ "Ký tên, cho tôi nghỉ để tôi đi tìm người mới."
Phó Hàn Xuyên cầm bút, không nhanh không chậm mỉa mai "Cho dù có là cậu, tôi cho cậu nghỉ mười năm, cậu cũng không tìm thấy được đâu."
Trước khi Hà Châm đi còn đá hắn một chút.
Phó Tuân nhìn bóng lưng phóng khoáng của Hà Châm, khó mà tin được "Anh cứ cho anh ta nghỉ như vậy à? Tôi còn cho rằng anh là một người sẽ sử dụng hết tài năng của người tài*³."
Phó Hàn Xuyên ném bút đi, dựa vào ghế của ông chủ vuốt mặt "Ánh mắt của cậu ta càng ngày càng kén chọn, nếu như cậu mà thấy người mới nào thì nhớ đào hố để anh Tiểu Châm của cậu lại đào tạo ra được một người như Cố Vãn Xuyên."
Không biết vì sao, Phó Tuân đột nhiên nhớ tới Sở Chu, nhưng mà cũng chỉ là một hình ảnh lướt qua trong chớp mắt mà thôi.
Đột nhiên anh nghe thấy tiếng cười của Phó Hàn Xuyên, lại cảm thấy hơi mệt mỏi "Xin lỗi, đừng nghe những lời anh vừa nói, là anh không nghĩ kỹ, đây không phải là việc mà cậu nên làm, có hại cho danh tiếng của cậu lắm."
Phó Tuân "……"
Vì sao mỗi câu của Phó Hàn Xuyên đều nghe như thiếu đánh vậy*⁴, bất kể là tốt hay là xấu. Phó Tuân có nghĩ cả trăm lần cũng không ra.
Phó Hàn Xuyên vừa gọi điện thoại vừa buồn bực nói thầm "Tức chết mất, độ hot của Cố Vãn Xuyên ít nhất còn có thể bóc lột thêm mười năm nữa, kết quá vậy mà lại chạy mất, mẹ nó, tuy rằng địa vị của cô ta không bằng cậu, nhưng so với cậu thì kiếm được nhiều tiền hơn……"
Phó Tuân thờ ơ nói "Nghe anh nói cứ như là một nhà tư bản xấu xa vậy."
"Anh vốn dĩ là một nhà tư bản xấu xa mà." Phó Hàn Xuyên nghe điện thoại.
"Alo?" giọng nói trong trẻo của Hạ Nam Phong vang lên ở đầu bên kia của điện thoại.
Phó Hàn Xuyên hắng giọng, nghiêm túc nói "Hạ Nam Phong, em nghe anh nói này, nếu về sau em mà dám kết hôn rồi bỏ việc, anh sẽ giết chết em, nghe rõ chưa?!"
"Cái gì???" Hạ Nam Phong trở nên giận dữ trong nháy mắt, decibel vang đến tận mây xanh "Phó Hàn Xuyên, anh có bệnh hả??!!!"
Phó Tuân thật sự không còn gì để nói.
Hắn đúng là có bệnh.
"Anh gọi tôi tới còn có việc gì khác nữa không?" Phó Tuân đặt chén trà xuống, yên lặng bổ sung ở trong lòng: Ngoại trừ việc nghe anh phát bệnh.
Phó Hàn Xuyên thở dài, chậm rãi nói "Mấy ngày nữa sẽ có một cái hoạt động từ thiện, cậu đi cùng với anh đi."
Phó Tuân nhíu mày "Hoạt động gì, không phải chỉ cần một mình anh đi là được rồi à, vì sao lại keo theo cả tôi nữa."
Ngón tay Phó Hàn Xuyên nhẹ nhàng gõ mặt bàn "Từ thiện xã hội, hoạt động của xí nghiệp, đến lúc đó còn có cả nhân viên quan trọng của chính phủ nữa, vốn là bố phải đi, nếu anh mà đi một mình thì không đủ đô để gánh vác trọng trách này đâu."
"…… Cũng được." Phó Tuân không thích tham gia hoạt động có nhiều người, không tình nguyện mà đồng ý.
Phó Hàn Xuyên "Không sao, đến lúc đó cậu chỉ cần lộ cái mặt ra để chụp ảnh là được tự do rồi, để anh xử lý những việc còn lại là được."
Phó Tuân hỏi "Từ thiện gì?"
Phó Hàn Xuyên nghĩ lại "Anh nhớ rõ là…… Viện phúc lợi."
$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$
Editor: YingTheBunny tại Wattpad.
*¹: Vụ bài đăng này bịa nhé:))) tui GG dịch từ Việt sang Trung rồi GG dịch lại từ Trung sang Việt để ghép từ thì đoán là vậy, bản QT ghi là "Có hành trình".
*²: Ý kiểu không đặt mình vào vị trí của người khác thì đừng có nói á.
*³: Quả "Tài năng của người tài" là bịa nhá, gốc là "Vật tẫn kỳ dụng" má nó đi tìm bên nào cũng có cái này mà không có giải nghĩa:))))
*⁴: Bịa nốt:)))) "Nghe như thiếu đánh" gốc là "Nghe đặc thiếu tấu đâu".
P/S: Hellooooo tui quay lại rồi nè:Đ từ hôm nay là phải bắt đầu đi kiếm việc làm rồi, tui không muốn đi làm tí nào hết:( tui vẫn sẽ đăng chương hàng ngày cho đến khi tìm được công việc nhé, lúc đó tui sẽ thông báo lịch đăng mới, iu mọi người:3 Thứ 7 và CN này tui sẽ đăng bù hai chương vì bị ốm do ặc ặc ao cờ ho.