Âm nhạc vang lên, nhạc dạo đầu là một đoạn huýt sáo kèm theo nhịp điệu bài hát.
Sở Chu di chuyển theo nhịp điệu, tiến lại gần Hạ Nam Phong. Bỗng nhiên Hạ Nam Phong xoay người nhìn camera bằng ánh mắt quyến rũ, cô đặt tay lên trên vai Sở Chu, theo nhịp đếm ‘1,2,3’ mở đầu của bài hát, cô giơ tay lên vỗ vài cái lên ngực của Sở Chu rồi đẩy cậu ra. Chỉ là cô dùng lực hơi mạnh khiến Sở Chu lảo đảo lùi về phía sau, phải một lúc rồi mới đứng vững được.
“Vốn dĩ muốn thể hiện sự kháng cự mà còn mời gọi, vậy mà giờ lại biến thành cảnh ‘tôi muốn giết chồng của mình’.” Lâm Vũ Thanh đứng bên cạnh vừa nhẹ nhàng vỗ tay theo nhịp, vừa nhỏ giọng trêu chọc.
Hạ Nam Phong nghiêng đầu lườm Lâm Vũ Thanh làm cho Sở Chu cười nhẹ.
“Khi nhìn sâu vào mắt em, anh sẽ biến thành kẻ gây rắc rối~”
Lời bài hát bắt đầu chính thức vang lên, đây là một bài hát của Hàn Quốc nên tất nhiên là Sở Chu sẽ không hát, nhưng mà vẫn sẽ giả vờ vừa cử động môi theo lời bài hát vừa nhảy. Một chân cậu đứng thẳng, chân còn lại hơi cong về phía trước, tạo ra tư thế hơi lười biếng và suy sụp, đồng thời, một bàn tay của cậu cũng vươn về phía trước, cậu ngoắc ngón tay, hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt chan chứa sự lưu luyến mông lung nhìn thẳng vào camera mà nháy mắt một cái, trong sự dịu dàng còn có một chút dụ dỗ.
Lâm Vũ Thanh “Chà” một tiếng, nhỏ giọng đánh giá “Sở Chu cũng hơi bị quyến rũ đó.”
Sau hai câu hát, hai người lại mặt đối mặt tiến lại gần nhau.
“Một chút, càng, càng, càng.”
Vốn dĩ Sở chu phải nâng cằm Hạ Nam Phong lên, sau đó mờ ám mà đưa mặt mình lại gần, nhưng không ngờ rằng hai người bọn họ, người này còn cười nhanh hơn người kia, Sở Chu và Hạ Nam Phong mới vừa chạm mắt thì lập tức nghiêng đầu, không nhịn được mà cười.
“Dần dần mà, nhiều, nhiều, nhiều.”
Hạ Nam Phong vốn phải ôm cổ Sở Chu, nhưng lại muốn trả thù cậu vì vừa nãy cậu cười nên đã cấu cổ áo của cậu, rồi ở nửa sau của lời bài hát giựt tóc sau gáy của cậu.
Trong những người đứng xem, tuy Phó Tuân còn đang nhịn cười nhưng lông mày hơi nâng lên của anh đã để lộ ra việc hiện tại anh đang rất vui. Tần Tiểu Lâu thì cười tưới rói, còn Lâm Vũ Thanh và Tân Di đã cùng nhau cười to rồi.
Cuối cùng cũng tới lúc hai người một người đứng trước, một người đứng sau nhảy cùng nhau rồi, dù đứng ở cạnh nhau nhưng họ lại nhảy tuân thủ vô cùng, một chút mập mờ cũng không có, hai người cũng không đụng vào người đối phương một tí nào.
“Lại một lần nữa cướp đi nụ hôn của em, sau đó tôi cao chạy xa bay.”
Sở Chu nâng cánh tay của Hạ Nam Phong lên rồi dùng cằm lướt qua từ dưới lên trên, sau đó thì đứng thẳng dậy cúi chào cùng với Hạ Nam Phong.
Lâm Vũ Thanh ngồi xổm trên mặt đất cười “Giống y như là kiểm tra hàng hóa luôn, từ đầu xuống chân đều phải kiểm tra, chỉ sợ hàng thật thật ra lại là hàng giả*¹.”
“Không nhảy nữa!” Hạ Nam Phong cười lạnh*², nhảy lên đuổi đánh Lâm vũ Thanh “Cậu chỉ có cái miệng, cả ngày cứ nói bừa nói bãi!”
Lâm Vũ Thanh ôm eo Tần Tiểu Lâu, trốn ở sau người hắn, bám riết không tha mà trêu ghẹo “Hai người nhảy cứ như là học sinh trung học nhảy tập thể í, không khí ngây thơ quá, cho dù tổ tiết mục có muốn edit video để ghép CP giữa hai người thì cũng không được.”
Hạ Nam Phong hất tóc “Đấy là do trong lòng của đồng chí Tiểu Sở không muốn gây rối.”
Lâm Vũ Thanh không nhịn được tranh cãi “Sợ là cậu ấy cũng không có can đảm đó đâu.”
Nhìn Hạ Nam Phong và Lâm Vũ Thanh cậu chạy tôi đuổi đùa giỡn với nhau, Sở Chu đột nhiên sinh ra ảo giác rằng bọn họ đã quay lại lúc còn đi nhà trẻ, chẳng qua là cây cột mà bọn họ chạy xung quanh đã biến thành Tần Tiểu Lâu.
Sở Chu đang vui vẻ thì đột nhiên nghe thấy Phó Tuân hỏi cậu “Cậu nhảy cũng không tệ lắm, tôi không ngờ được là ngoài làm diễn viên thì cậu còn giỏi vậy đấy.”
“Không có, không có.” Sở Chu khiêm tốn gãi cổ “Lúc tôi 17, 18 tuổi đi làm thực tập sinh thì có học nhảy một chút, nhưng đấy đã là chuyện của rất lâu về trước rồi…..”
“Cách đây rất lâu sao?” Phó Tuân nhìn mặt của Sở Chu, đột nhiên cảm thấy nghi ngờ “Cậu năm nay bao nhiêu tuổi?”
“25.” Sở Chu thành thật trả lời.
Đáy mắt Phó Tuân hiện lên vẻ kinh ngạc “Cậu vậy mà chỉ bé hơn tôi có 2 tuổi thôi à?”
Anh còn tưởng rằng Sở Chu vừa mới thành niên, ra trường thôi.
Sở Chu bất đắc dĩ cười cười “Đúng vậy, tôi cũng được coi như là bạn cùng lứa tuổi với thầy Phó, chỉ là tôi không được ưu tú như thầy.”
Sắc mặt Phó Tuân giống như là ‘Tôi tuổi trẻ tài cao, cậu không cần so đo với tôi.’
Sở Chu “……”
Ồ.
“Nhưng mà nhìn cậu trẻ như vậy, cậu bảo dưỡng như thế nào…..”
Phó Tuân đang muốn nói về đề tài dưỡng sinh, nhưng vòng tiếp theo của trò chơi không khéo đã bắt đầu rồi. Phó Tuân quay đầu nhìn lại, hóa ra là Lâm Vũ Thanh đã bị Hạ Nam Phong bắt được.
Lâm Vũ Thanh, cậu không biết cố gắng chút nào cả. Phó Tuân yên lặng đánh giá ở trong lòng.
Vòng thứ hai bắt đầu, lần này Phó Tuân rút được lá King.
Sở Chu nhìn Phó Tuân, đúng lúc chạm mắt với anh, cậu chưa kịp thu hồi ánh nhìn thì não bộ đã chìm vào ánh mắt lãnh đạm tự nhiên của anh rồi.
____________
Sở Chu cúi đầu ho nhẹ một tiếng, che đi khuôn mặt đỏ ửng một cách khó hiểu của cậu “Thầy Phó khẳng định sẽ không ra đề bài khó giải cho mọi người đâu….”
Phó Tuân nghĩ nghĩ “Số 3 bế số 2 chạy hai vòng quanh vườn hoa đi.”
Sở Chu nhìn bài của mình, số 2.
Mẹ nó, vì cái gì vậy.
Tần Tiểu Lâu nhìn xung quanh “Tôi là số 3, ai là số 2 thế?”
Sở Chu run rẩy giơ cao lá bài của mình lên, thấp giọng nói “……Tôi.”
Lẫm Vũ Thanh cười to chỉ vào cậu “Hahahahahahah, người anh em à, sao lại là cậu nữa vậy!”
Sở Chu không để ý lắm mà nhún vai.
Hạ Nam Phong có chút vui vẻ khi người khác gặp họa mà an ủi cậu “Cậu vẫn còn may lắm, may là anh Tiểu Lâu là người bế cậu, chứ không phải cậu bế người ta.”
Tần Tiểu Lâu khởi động xong thì chạy tới chỗ Sở Chu, trông rất giống một tên thợ săn bắt được một con thỏ “Người anh em chuẩn bị tốt nhé, tôi tới đây!”
Sở Chu hơi rụt rụt bả vai, không tự chủ được mà lui về phía sau, lông tơ của cậu đều bị dọa sợ tới mức đứng lên “Bình tĩnh đi anh Tiểu Lâu! Aaaaaaaaaaaa–“
Hai tay Tần Tiểu Lâu ôm eo Sở Chu, sau đó dùng một cánh tay nhấc cậu lên đặt ở trên vai mình, không đợi cho Sở Chu bình tĩnh lại đã bước nhanh như gió mà xông ra ngoài, chỉ để lại một ít khói bụi.
Phó Tuân không nhịn được cười ra tiếng, những người khác cũng cười đến không đứng thẳng được. Hạ Nam Phong cười không kiềm chế nổi, ngồi xổm xuống duỗi tay chỉ về phương hướng mà Tần Tiểu Lâu chạy đi “Đây mà là bế người hả? Đây rõ ràng là đang khiêng một bao gạo!”
Chỉ một lát sau, Tần Tiểu Lâu đã vác “gạo” trở về, ngẩng đầu ưỡn ngực hăng hái “Cũng không có khó lắm!”
Lâm Vũ Thanh mừng không chịu được “Cậu thấy không khó, nhưng người ở trên vai anh thì muốn nôn ra lắm rồi đấy.”
Tần Tiểu Lâu lúc này mới nhớ ra, vội vàng đặt Sở Chu xuống, quan tâm mà lắc lắc vai cậu “Người anh em à, cậu không sao chứ!”
Sở Chu giống như vừa ngồi tàu lượn siêu tốc dài 800 dặm vậy, lúc vừa mới được đặt xuống, cậu còn chưa đứng vững thì đã bị Tần Tiểu Lâu lắc lắc một hồi, trông cậu như một cái diều vô tội bị người ta lôi đi khắp nơi, giọng cậu run run “Dừng….Anh đừng lắc…..Tôi không sao hết…..”
“Ồ ồ.” Tần Tiểu Lâu bừng tỉnh, lập tức buông tay, Sở Chu phải lảo đảo vài bước thì mới đứng vững được.
Lâm Vũ Thanh không nhịn được cảm thán “Anh Tiểu Lâu à, anh khỏe thật đấy, một người đàn ông cao to như vậy mà anh còn vác người chạy đi được, có phải mỗi ngày anh đều tập tạ không.”
Tần Tiểu Lâu vậy mà rất khiêm tốn “Đâu có đâu có, là do Sở Chu không nặng thôi.”
Để chứng minh quan điểm của mình, hắn tiến lên một trước dùng tay ôm eo Sở Chu “Mọi người nhìn đi, eo của Tiểu Sở rất nhỏ.”
Lâm Vũ Thanh và Hạ Nam Phong nghe xong thì cũng vây quanh khom lưng sờ eo Sở Chu, cứ như là hai người đang đi đào kho báu vậy.
Hạ Nam Phong “Là thật này, một tí thịt thừa cũng không có.”
Lâm Vũ Thanh “Cậu thật sự là đàn ông hả?”
Hạ Nam Phong “Ui, tôi sờ được cơ bụng này.”
____________
“Hai người nghịch đủ rồi đó, dám ở trước mặt mọi người dở trò lưu manh à!” Sở Chu đánh rơi bàn tay không an phận của họ, bị ép đến lùi về phía sau, có chút dở khóc dở cười “Không thể bởi vì tôi tốt tính mà bắt nạt tôi như vậy đâu.”
Sở Chu đang lùi lại thì vô ý đụng phải cái gì đấy giống như là một bức tường rắn chắc vậy, cậu quay đầu lại nhìn, vậy mà lại là Phó Tuân. Bàn tay Phó Tuân đỡ eo cậu để giúp cậu đứng vững, nhưng không biết vì sao mà khi Phó Tuân chạm vào cậu, cậu lại thấy hơi thẹn thùng, mỗi một dây thần kinh trong não cậu đều nở hoa.
Đây là lần đầu tiên Phó Tuân dựa gần Sở Chu như thế, hơi thở của anh xuyên qua chất liệu vải, chạm tới sườn mặt của Sở Chu. Đầu óc cậu bỗng nhiên hỗn loạn, bên tai nóng bỏng, trên mặt cậu cũng bắt đầu nóng lên theo.
Tư thế giữa hai người mờ ám vô cùng, Phó Tuân cúi đầu ở bên tai Sở Chu nói nhỏ “Ăn nhiều thịt một chút.”
Sở Chu “…….”
Giống như bị một thùng nước đá dội thẳng lên đỉnh đầu, Sở Chu quay mặt đi, thần trí cũng tỉnh táo hẳn lên, thật thà dịch ra khỏi người Phó Tuân, nói cảm ơn.
–Thầy Phó thật giống người lớn ở trong nhà.
Từ lúc edit cái video CP đó, có đôi khi Sở Chu sẽ không nhịn được mà mơ tưởng đến Phó Tuân, nhưng hiện tại, cậu có cảm giác như là mình có tội vậy. Phó Tuân trông có vẻ là người không dính khói lửa nhân gian, tựa như là anh muốn tu tiên để rời khỏi nơi xa hoa náo nhiệt của loài người, bản thân mình không cần phải có tư tưởng lệch lạc như vậy đâu.
Cho dù có là đạo sĩ dự bị thì mình cũng không thể thèm thuồng nhỏ dãi được, Sở Chu à, mày tỉnh táo lại đi!
Cậu hét lớn ở trong lòng với chính mình một tiếng, sau đó vực lại tinh thần, chuẩn bị cho vòng chơi tiếp theo.
$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$
Editor: YingTheBunny tại Wattpad.
*¹: “Chỉ sợ hàng thật thật ra lại là hàng giả” gốc là “Thật cánh tay vẫn là mượn tay cánh tay”, tui không hiểu lắm, thật ra thì để là chỉ sợ cánh tay thật thật ra lại là cánh tay giả, nhưng vì đang hàng hóa rồi nên tui để là hàng hóa luôn.
*²: Gốc là “khí cực phản cười”.
P/S: Tui nể các bạn đọc được QT lắm luôn:”))))))