• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi tối, sau khi vệ sinh cá nhân xong, hai người nằm trên giường trò chuyện, sắp xếp lịch trình cho kỳ nghỉ.

Tắt đèn, căn phòng chìm vào bóng tối tĩnh mịch, hai cô bạn thân bắt đầu thủ thỉ tâm tình.

Trên tủ đầu giường đặt một chiếc đèn ngủ hình nhím biển nhỏ, ánh sáng dịu nhẹ của nó khẽ soi sáng căn phòng.

Tô Nam Chi lấy điện thoại ra đặt báo thức: “Vậy thì sáng mai bốn giờ rưỡi chúng ta dậy ngắm bình minh nhé.”

Dạo gần đây trời mưa nhiều, cô vẫn chưa có dịp được thấy mặt trời mọc. Đúng lúc có cơ hội này, cô muốn chiêm ngưỡng cảnh sắc tuyệt đẹp ấy.

“Tớ đi làm còn không dậy sớm thế này!” Bạch Thục Ý uể oải nhìn cô, thở dài. Thôi thì cũng tự an ủi, chiêm ngưỡng cảnh đẹp thì phải đánh đổi một chút. Cô nhắc nhở thêm: “Đặt nhiều cái báo thức vào, kẻo chúng mình ngủ quên mất.”

“Không sao! Ngắm xong rồi về ngủ nướng tiếp.” Tô Nam Chi lạc quan đáp, dù sao thì dạo gần đây cô luôn duy trì thói quen sinh hoạt rất đều đặn, việc dậy sớm cũng không quá khó khăn. Cô vỗ nhẹ người bạn qua lớp chăn, an ủi: "Chiều nay chúng ta sẽ đi đạp xe vòng quanh đảo".

Cô tối qua đã tranh thủ hỏi mượn Trần Tuế An chiếc xe điện nhỏ. Dù có vài nơi xe điện khó đi, nhưng đi được khúc nào hay khúc đó, tiết kiệm sức lực cũng là tốt rồi.

“Ngủ thôi ngủ thôi.”

Tô Nam Chi tắt màn hình, đặt điện thoại lên tủ đầu giường.

Bạch Thục Ý hiếm khi có cơ hội đi ngủ sớm, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.

Nghe thấy tiếng thở đều đều của bạn, Tô Nam Chi khẽ trở mình, nghiêng người nhìn về phía cửa, ánh mắt bất giác dừng lại trên chiếc đèn ngủ nhỏ.

Đó là chiếc đèn làm từ vỏ nhím biển.

Phía dưới là một đế gỗ nhỏ, bên trên xếp chồng ba lớp vỏ cầu nhím biển với màu sắc khác nhau, trên cùng còn đặt một vỏ sao biển màu vàng, tất cả được bao phủ bởi một lớp kính trong suốt.

Chiếc đèn rất tinh xảo, từng chi tiết đều được gia công cẩn thận.

Trong màn đêm, nó trở thành nguồn sáng duy nhất, thứ ánh sáng vàng ấm áp chiếu lên khuôn mặt cô, khiến tâm trí cô miên man nhớ về cái ngày đi bắt hải sản.

Cứ ngỡ chỉ là một lời nói vu vơ, ai ngờ nó lại trở thành sự thật.

Chẳng phải thứ gì khác, món quà mà Trần Tuế An tặng vào buổi chiều hôm đó lại chính là chiếc đèn ngủ này.

Thực ra, trong hộp còn có một phiên bản mini, một thanh kim loại xuyên qua một vỏ nhím biển nhỏ xíu, trông rất đáng yêu.

Tô Nam Chi đã cất nó đi, không nỡ dùng.

Anh ấy dường như luôn giữ lời, không ba hoa chích chòe, cũng chẳng hứa hẹn viển vông.

**

“Reng… reng…”

Tiếng chuông báo thức quen thuộc vang lên.

Tô Nam Chi giật mình tỉnh giấc, cảm giác như mình vẫn còn đang trong những ngày làm việc như con thoi ở công ty thiết kế, nhìn lên trần nhà mà đầu óc vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

Bạch Thục Ý cũng bị đánh thức, thấy cô vẫn chưa có phản ứng gì, liền chủ động nhắc nhở, giọng ngái ngủ: “Ngủ thêm mười phút nữa đi.”

Đầu óc vẫn còn chưa tỉnh táo, vừa nói xong đã vùi mình vào chăn, còn cố rúc vào người Tô Nam Chi.

Nghe thấy tiếng nói quen thuộc ấy, cô mới hoàn toàn tỉnh táo, những dây thần kinh đang căng như dây đàn cũng được thả lỏng.

Cô đâu còn đang đi làm nữa.

Cô đã nghỉ việc được một tháng rồi!

Sau một hồi lộn xộn, cơn buồn ngủ của Tô Nam Chi cũng theo đó mà tan biến, cô quyết định đứng dậy đi vệ sinh cá nhân.

Sau khi chuẩn bị xong, hai người mang theo một chiếc túi, đựng một chút đồ ăn nhẹ rồi cùng nhau ra ngoài.

Đường đến nhà Tô Nam Chi thật ra có hai lối đi, một đường là cầu thang, một đường là đường nhựa dốc thoai thoải. Đường cầu thang tuy nhỏ nhưng đi lại nhanh hơn, nên mọi người thường chọn con đường này.

Hôm nay để tiện cho việc đạp xe, hai người chỉ có thể chọn đi đường lớn.

Tô Nam Chi nhanh chân hơn, cô leo lên xe điện nhỏ, dừng xe ngay trước mặt Bạch Thục Ý.

Không dám bóp còi, sợ làm ồn mọi người, cô khẽ nói, giọng tuy có vẻ quyết liệt nhưng thực chất lại rất nhẹ: “Lên xe thôi!”

Đội mũ bảo hiểm xong, hai người ăn ý giơ tay lên, cùng nhau hô lơn: “Xuất phát!”

Trời vừa hửng sáng, những ngọn đèn đường hai bên vẫn còn lấp lánh, bầu trời vẫn còn mang màu đen thẫm của đêm. Cây cối hai bên đường đã đâm chồi nảy lộc, xanh mướt mát, mang theo hơi thở của những ngày đầu hạ.

Tô Nam Chi tăng ga, chiếc xe điện nhỏ lao vút về phía trước.

Tiếng gió rít bên tai hòa cùng tiếng động cơ của xe điện.

Gió biển buổi sớm se lạnh, hai người đều khoác thêm một chiếc áo khoác mỏng.

Trong gương chiếu hậu, hai dáng người một trắng một đen, sát cánh bên nhau.

Đường xuống dốc, không cần ga, xe vẫn lướt êm ru, mái tóc dưới mũ bảo hiểm tung bay trong gió.

Bạch Thục Ý vùi mặt vào lưng người phía trước, ôm chặt lấy cô.

Trong tiếng gió thoảng đâu đây tiếng chim hót líu lo chào buổi sớm, trời cũng dần sáng hơn, lác đác vài bóng người trên đường.

Trên nền trời xanh tím còn vương lại những đám mây sẫm màu, những gam màu ấy hòa quyện vào nhau một cách kỳ diệu.

Điểm đến dần hiện ra trước mắt.

Điểm ngắm bình minh không có đường cho xe đi, Tô Nam Chi dừng xe bên đường, hai người đành phải đi bộ đến điểm cuối.

Hai người men theo một con đường nhỏ, đi sâu vào bên trong.

“Đây là điểm đón ánh bình minh đầu tiên của thế kỷ mới đấy.”

Tô Nam Chi chỉ vào tấm biển chỉ dẫn phía trước, quay người lại giải thích cho cô bạn đang đi phía sau mình.

“Theo số liệu của Đài thiên văn Hoàng gia Anh, điểm đón ánh bình minh đầu tiên của thế kỷ mới trên đất liền của nước ta là đảo Đan Chu, thời gian mặt trời mọc là 6:42 ngày 1/1/2001.”

Ở Đan Chu được một tháng, Tô Nam Chi cũng bắt đầu quen thuộc với mảnh đất này, hiểu rõ đôi chút về phong tục tập quán nơi đây, thỉnh thoảng lại trở thành hướng dẫn viên du lịch cho Bạch Thục Ý.

Bạch Thục Ý thấy cô bạn mình có vẻ “am hiểu” quá, liền trêu chọc: “Ôi chao, cậu hiểu rõ thế cơ đấy. Người ngoài còn tưởng cậu là dân bản địa không đó.”

Cô vẫn chưa hiểu hết ý sâu xa trong câu nói ấy, liền phụ họa theo: “Đương nhiên rồi, tớ đã sống ở đây cả tháng trời rồi còn gì!”

Chỉ vỏn vẹn một tháng, nhưng cô đã dần bị hòn đảo nhỏ xa xôi này làm cho mê hoặc, bị nó thu hút một cách kỳ lạ.

Thấy bạn mình chưa nhận ra ẩn ý trong câu nói, Bạch Thục Ý cũng bật cười theo.

Dù hai người đang cười vì những điều khác nhau, nhưng lại trùng hợp làm những động tác giống hệt nhau.

Hai người đi qua con đường nhỏ phủ đầy cỏ, băng qua một chòi nghỉ, rẽ trái ở ngã tư tiếp theo, đi thêm vài bước nữa là đến nơi - điểm ngắm bình minh lý tưởng.

Đan Chu là hòn đảo nằm ở phía đông, vị trí mà Tô Nam Chi đang đứng cũng là nơi đón ánh bình minh đầu tiên của thế kỷ mới, đương nhiên là điểm ngắm bình minh đẹp nhất.

“Ngồi ở đây thôi.”

Hai người tìm một tảng đá rồi ngồi xuống.

Giữa những kẽ đá mọc đầy cỏ dại, phía dưới là biển cả bao la. Cúi đầu xuống sẽ thấy nước biển xanh biếc vỗ vào những tảng đá ngầm màu đen, tung bọt trắng xóa.

Những tảng đá ngầm cũng được sóng biển bào mòn, tạo thành những lớp phân tầng rõ rệt. Những tảng đá ở phần dưới cùng thường xuyên bị sóng đánh nên đã chuyển sang màu đen sẫm, còn phần trên vẫn giữ nguyên màu vàng nâu.

Hai người gặm bánh mì, thảnh thơi đung đưa chân, mặt hướng về biển, chờ đợi khoảnh khắc mặt trời lên.

Lúc này, trời đã sáng, bầu trời xanh nhạt được phủ kín bởi mây trắng bồng bềnh, làm nhòe đi ranh giới giữa nó với biển khơi xanh thẳm.

Mặt biển vẽ nên hình dáng của những hòn đảo, những tảng đá ngầm không người nhô lên khỏi mặt nước, tạo thành những ngọn núi nhỏ.

Chân trời từ từ hiện ra một vệt cam rực rỡ, mỏng manh như một sợi tơ, kéo dài ra giữa bầu trời. Những đám mây trắng bồng bềnh trôi lơ lửng, tựa như những tấm lụa mỏng, lượn lờ và thay đổi hình dáng không ngừng, có lúc như những con sóng, lúc lại như những đám hoa tuyết. Vệt cam ấy dần dần kéo dài và nâng lên, lan rộng ra khắp bầu trời, phủ một màu ấm áp lên mặt biển phía xa.

Mặt biển lung linh như một tấm gương khổng lồ, những con sóng không ngừng xô vào bờ, hết đợt này đến đợt khác.

Bầu trời như được chia thành ba tầng, gần đường chân trời là màu cam, càng lên cao màu càng nhạt dần thành vàng kim, còn phía trên cùng vẫn giữ nguyên màu xanh thẫm chưa bị hòa lẫn.

Sau lớp mây dày, một quả cầu tròn mờ ảo đang dần hiện ra, như đang ẩn mình trong màn sương sớm.

“Tới rồi tới rồi!”

Cả hai người đều đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu, chăm chú nhìn về phía đường chân trời. Khi phát hiện mặt trời đang ẩn mình sau lớp mây, cả hai cùng phấn khích kêu lên, không khác gì những người vượn cổ xưa, tạo nên một “dàn đồng ca” không ngớt.

“Là bình minh!”

Hai người đã sẵn sàng điện thoại trên tay, để lưu lại khoảnh khắc tuyệt đẹp này.

Mặt trời như xé toạc màn mây, từ từ nhô lên khỏi đường chân trời, đến khi hoàn toàn xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Từ một quả cầu trắng mờ ảo, mặt trời dần biến thành một quả cầu lửa màu vàng rực rỡ, nhuộm đỏ cả một vùng trời.

Trong ánh bình minh đầu tiên của buổi sớm, mặt biển cũng được nhuộm một màu vàng óng, lấp lánh ánh vàng, phản chiếu ánh hào quang của mặt trời, khẽ lay động theo từng đợt sóng.

Mặt trời dần lên cao, không còn bị mây che khuất.

Bầu trời được nhuộm bởi một màu cam tuyệt đẹp, hiệu ứng Tyndall vẽ nên hình dáng của những tia nắng mặt trời.

Tô Nam Chi hai tay chống lên vách đá, ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, cảm nhận ánh nắng đang bao trùm lấy mình.

Bên tai tràn ngập tiếng sóng vỗ, tóc mai khẽ tung bay trong gió.

Gió biển mang theo vị mặn mòi thổi vào, vừa mát rượi vừa dễ chịu, mang đến một cảm giác tự do vô tận.

“Thật là dễ chịu.”

Bạch Thục Ý cũng đắm chìm vào cảnh sắc nơi đây.

Dành một ngày nghỉ, chờ đợi một ngày trời đẹp, cùng bạn bè ngắm bình minh trên biển lúc năm rưỡi sáng.

Leo lên chiếc xe điện nhỏ, ngắm nhìn bầu trời dần sáng, màu xanh lam dần hiện lên, ngồi bên bờ biển, đón những cơn gió mát lành, tận mắt chứng kiến mặt trời phá tan màn mây, nhô lên khỏi đường chân trời, chờ đợi những tia nắng đầu tiên chiếu rọi xuống nhân gian.

Khi mặt trời đã lên cao, bầu trời lại trở về trạng thái bình thường, một màu xanh trong vắt, ánh nắng rực rỡ chan hòa.

Sau khi ngắm bình minh xong, Bạch Thục Ý không còn hứng thú như ban nãy, cơn buồn ngủ ập đến, khiến cô không còn chút sức lực nào, cô nhìn Tô Nam Chi với vẻ mặt đáng thương, nũng nịu: “Về thôi, buồn ngủ quá.”

Hai người cùng đứng dậy, rời khỏi nơi đây, chuẩn bị trở về ngủ bù, nạp lại năng lượng để chiều còn đi xe đạp vòng quanh đảo.

Cơn gió biển mang theo vị mặn mà ngọt ngào vỗ về trên gương mặt, tà váy bay bổng theo từng cơn gió nhẹ.

Tô Nam Chi nắm chặt tay lái, mắt nhìn về phía trước, Bạch Thục Ý ôm lấy eo cô, nghiêng đầu tựa vào lưng cô.

Xuôi theo con đường xuống dốc, chiếc xe điện lướt đi vun vút, phong cảnh hai bên đường liên tục thay đổi.

Những hàng cây xanh tốt đứng sừng sững, ánh nắng len lỏi qua từng kẽ lá, để lại những vệt bóng loang lổ.

Vì quá tự tin nên cả hai đã không đặt báo thức, kết quả là ngủ một mạch đến giữa trưa, giật mình tỉnh giấc, cả hai đều không khỏi ngạc nhiên khi mình đã ngủ lâu đến thế.

Hôm qua vẫn còn thừa chút đồ ăn, vì tối đã có hẹn đến quán cơm của Ngô Ưu, cả hai liền làm vội chút đồ ăn để lót dạ.

**

Lịch trình buổi chiều là đạp xe vòng quanh đảo.

Men theo con đường vòng quanh đảo, xe sẽ đi lên dốc, và từ đó có thể nhìn thấy toàn cảnh của hòn đảo nhỏ.

Đảo Đan Chu tựa như một người dũng sĩ giữa biển cả, dù bị biển bao quanh, luôn có nguy cơ bị sóng dữ nuốt chửng, như thể bị cô lập với thế giới bên ngoài, nhưng nó không hề khuất phục, mà luôn hy vọng và vươn lên trong tuyệt vọng. Những ngôi nhà tường trắng mái đỏ vẫn sừng sững đứng trên đảo, bến cảng thì vẫn nhộn nhịp thuyền bè qua lại.

Hai người dừng chân nghỉ ngơi ở lưng chừng núi, một hàng rào gỗ bao quanh vách đá, bên cạnh là một căn nhà gỗ nhỏ được dựng tạm bợ.

Hai cô nàng tựa người vào lan can, thảnh thơi ngắm biển.

Bạch Thục Ý nhìn những ngôi nhà ven đường, bằng khả năng định vị siêu phàm của mình, cô đã nhận ra nhà của Tô Nam Chi.

Cô dùng ngón tay chỉ cho Tô Nam Chi xem: “Kia là căn nhà của chúng ta kìa!”

Tô Nam Chi nhìn theo hướng tay bạn chỉ, thấy trên một bức tường đá có một hình vẽ màu trắng, trông mờ ảo, không thể nhìn rõ hình dạng.

Nhưng cô vẫn nhận ra, đó là một mũi tên màu trắng.

Gương mặt cô thoáng ửng hồng.

Bạch Thục Ý nhanh chóng bị những thứ mới mẻ khác thu hút, nhưng vì không rõ đó là gì, cô liền quay sang nhờ Tô Nam Chi giúp đỡ, hỏi cô: “Kia là cái gì vậy?”

Giữa biển khơi, lẻ loi một tảng đá ngầm đứng sừng sững.

Tảng đá ngầm không ngừng bị sóng biển bào mòn, phần trên cùng khá bằng phẳng. Một công trình hình trụ màu trắng đứng hiên ngang trên đó, còn có một vòng tròn bằng phẳng bao quanh, trên đỉnh là một chiếc đèn pha màu đen.

Tô Nam Chi đáp: “Là ngọn hải đăng.”

“Nó dùng để làm gì vậy?”

Editor: Kites

Nguồn: Bán Hạ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK