Tô Nam Chi che ô cho cả hai, chiếc ô nghiêng về phía bên trái, phần lớn vai cô để lộ ra ngoài trong làn mưa phùn.
Cuối cùng cũng có người để tâm sự những cảm xúc giấu kín trong lòng.
Sau khi ba anh gặp nạn, Trần Tuế An trở thành người đàn ông duy nhất trong gia đình, dì Triệu chìm trong tuyệt vọng suốt một thời gian dài, anh đã buộc bản thân không được quá bi lụy.
Nói xong câu cuối cùng, tâm trạng Trần Tuế An cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Những cảm xúc dồn nén bấy lâu nay cuối cùng cũng được giải tỏa.
Anh đứng dậy, nhìn ra biển cả mênh mông, hít một hơi thật sâu.
Gió biển quét sạch những giọt nước mắt ở khóe mắt anh.
Thấy anh đứng dậy, Tô Nam Chi cũng đứng thẳng dậy theo.
Vì ngồi xổm lâu nên khi đứng dậy, cô hơi khựng lại, vô thức vịn vào eo Trần Tuế An.
Lúc này Trần Tuế An đã lấy lại tỉnh táo, cảm giác mềm mại truyền đến qua lớp áo, người anh cứng đờ tại chỗ, tai cũng ửng đỏ.
Tô Nam Chi đương nhiên cũng nhận ra, sau khi giữ thăng bằng, cô lập tức thu tay lại, vì ngượng ngùng, cô chỉnh lại mái tóc bị gió biển làm rối tung, má ửng đỏ, ánh mắt nhìn lung tung, hơi khó chịu dùng tay quạt gió cho mình.
“Cảm ơn cô.”
Gió biển thổi giọng nói ấm áp của anh đến tai Tô Nam Chi.
Cảm ơn cô đã ở bên cạnh tôi.
Cảm ơn cô đã nghe tôi kể hết câu chuyện này.
Đó là những lời Trần Tuế An đã lược bỏ, chưa nói ra thành lời.
Tô Nam Chi khoanh tay sau lưng, bước đi nhẹ nhàng, mang vẻ ngượng ngùng của thiếu nữ, dùng giọng mũi đáp lại: “Ừm.”
Mặt biển mênh mông, ngọn hải đăng là vật thể duy nhất phát sáng trên biển.
Trần Tuế An nhìn ra biển, im lặng một hồi lâu, rồi chậm rãi nói: “Từ nhỏ ba tôi đã dạy tôi, làm người nhất định phải biết ơn.”
Không nghi ngờ gì nữa, ba Trần Tuế An là người vĩ đại, và Trần Tuế An cũng vậy.
“Từ khi ba tôi mất, người dân trong làng rất quan tâm đến tôi và mẹ tôi.”
“Có thể nói, nếu không có sự giúp đỡ của dân làng, việc học đại học của tôi sẽ càng khó khăn hơn.”
Người dân trong làng luôn quan tâm đến gia đình Trần Tuế An, thường giúp đỡ họ rất nhiều.
Tối hôm công bố kết quả thi đại học, Trần Tuế An với số điểm hơn 660, chắc chắn trở thành sinh viên đại học đầu tiên của đảo Chu Sơn, nhưng sau niềm vui ngắn ngủi, vẫn còn nhiều điều cần phải cân nhắc.
Trần Tuế An luôn muốn ra Bắc, muốn đến thủ đô, số điểm này cũng đủ để anh chọn một trường đại học ưng ý, nhưng chi phí sinh hoạt đắt đỏ ở thủ đô lại là yếu tố khiến anh phải chùn bước.
Thêm nữa, dì Triệu ở nhà một mình, các trường đại học trong tỉnh gần nhà trở thành lựa chọn tốt nhất của anh, nhưng điểm số của anh lại khá khó xử, vừa đủ đạt điểm chuẩn của trường đại học tốt nhất trong tỉnh, nhưng vào được cũng chỉ học một chuyên ngành không mấy tốt, nếu đổi trường khác, lại phí phạm nhiều điểm số.
Dì Triệu biết anh đang lo lắng, bảo anh yên tâm, anh chỉ cần học hành chăm chỉ, còn lại bà sẽ lo liệu.
Đêm đó, Trần Tuế An mất ngủ cả đêm, sáng hôm sau mắt thâm quầng tìm hiểu hướng dẫn tuyển sinh.
Giữa trưa ăn cơm, anh đã quyết định ở lại tỉnh học, biết dì Triệu sẽ phản đối, nên trước mắt anh cũng không định nói cho bà biết.
Đang ăn dở, trưởng thôn cùng hai người đại diện dân làng đến.
Dì Triệu nhìn thấy người đến, liền đứng dậy vào bếp lấy bát đũa, nhiệt tình hỏi: “Các anh ăn cơm chưa, hay là ngồi xuống ăn chút đi.”
Trưởng thôn vội vàng bước lên ngăn lại, ngăn dì Triệu lại, giải thích: “Không cần phiền toái, chúng tôi chỉ đến thăm thôi.”
Ông vỗ vai Trần Tuế An, trong mắt đầy vẻ hài lòng, khen ngợi: “Chàng trai tốt, quả thật rất có triển vọng.”
“Làng ta cuối cùng cũng có một sinh viên đại học rồi.”
Không phải lời khen khách sáo, mà là lời chúc phúc xuất phát từ tận đáy lòng.
Bị khen, Trần Tuế An lại có chút ngượng ngùng, trong nụ cười mang vẻ rụt rè, đứng dậy.
Sự phát triển rõ ràng nhất là chiều cao.
Trần Tuế An từ một cậu bé nhỏ đã lớn lên thành một chàng trai, đứng bên cạnh, cao hơn trưởng thôn nửa cái đầu.
Sau khi hàn huyên ngắn gọn, trưởng thôn nhanh chóng đi vào vấn đề chính, hỏi: “Tuế An định đi học đại học ở đâu vậy?”
Chưa đợi anh trả lời, ông liền tiếp tục nói: “Thủ đô tốt đấy! Ra thành phố lớn mở mang tầm mắt đi.”
Trần Tuế An ngoan ngoãn gật đầu bên cạnh.
Trưởng thôn lấy từ trong cặp ra một phong bao lì xì, nhét vào tay Trần Tuế An, bổ sung: “Con đi học đại học, cần nhiều tiền, đây là chút tấm lòng của dân làng.”
Trần Tuế An phản ứng rất nhanh, vội vàng từ chối: “Chú, lòng tốt cháu nhận rồi, tiền thì không cần.”
Dì Triệu cũng vội vàng phụ họa: “Ai ai cũng khó khăn kiếm tiền cả, trước đây tôi với ông Trần đã để dành tiền cho nó đi học rồi, các anh đừng tốn kém nữa.”
Nghe vậy, trưởng thôn bất mãn liếc bà một cái, rồi tiếp tục nói: “Đều là chút tấm lòng của những người làm trưởng bối như chúng ta, nói đâu ra tốn kém.”
“Con cái nhà mình có triển vọng, chúng ta cũng đều rất vui mừng.”
Nói xong lại mạnh mẽ nhét phong bao lì xì vào lòng bàn tay Trần Tuế An.
Sau nhiều lần từ chối, cuối cùng anh vẫn phải nhận.
Phong bao lì xì nằm trong lòng bàn tay, nặng trĩu, là tấm lòng của biết bao người, cũng là lời chúc phúc cho tương lai tươi sáng của anh.
Khóe mắt dì Triệu và Trần Tuế An hơi ươn ướt.
Ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ chiếu vào, sưởi ấm lòng mỗi người.
Trên đời này có những thứ quý giá hơn tiền bạc rất nhiều.
Hai người đứng ở cửa, nhìn bóng lưng của ba người dần khuất xa, tầm nhìn dần mờ đi.
Trong sân, gió nhẹ thổi qua, bóng đổ lung linh.
**
“Vì vậy, lúc đó tôi đã quyết tâm.” Trần Tuế An quay đầu nhìn Tô Nam Chi, ánh mắt kiên định, tiếp tục nói: “Nếu có cơ hội, nhất định tôi sẽ trở lại.”
Thật ra mọi việc đều tuần hoàn.
Vì ba Trần Tuế An luôn nỗ lực hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình, nên dân làng rất biết ơn ông, lòng biết ơn ấy lại chuyển sang Trần Tuế An và dì Triệu, rồi lại có những việc sau này.
Không nghi ngờ gì nữa, ba anh thật sự rất tuyệt vời, đồng thời, ông đã tận tâm dạy Trần Tuế An rất nhiều bài học làm người.
Nhìn ra biển trước mặt, lòng Trần Tuế An cũng trở nên tĩnh lặng, sau khi tâm sự xong, anh lại trở thành chú chó nhỏ lạc quan, tích cực, không gì có thể đánh gục được.
“Đi thôi.” Anh cười: “Gió biển mạnh lắm, chúng ta về thôi.”
Lúc này, trong lòng Tô Nam Chi, hình ảnh của Trần Tuế An trở nên sống động hơn.
Trước đây luôn cảm thấy anh có tâm lý ổn định, trên đời này dường như không có việc gì có thể đánh gục anh, như một cây đại thụ sừng sững, kiên cường, che chở cho người khác.
Cô cũng từng thầm ghen tị, anh luôn lạc quan, vui vẻ đối mặt với mọi việc, luôn mong chờ mọi điều tốt đẹp, vì thế mà cô lầm tưởng anh đã trải qua con đường thuận buồm xuôi gió.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc này, Tô Nam Chi mới hiểu ra.
So sánh anh với dòng sông thì hợp lý hơn.
Trên bề mặt dòng sông dường như tĩnh lặng, thực ra vẫn ẩn chứa những con sóng ngầm.
Anh giấu hết mọi cảm xúc tiêu cực xuống đáy sông, không ngừng chạy về phía trước, dung nạp những dòng suối nhỏ, rồi cùng nhau đổ ra biển cả mênh mông.
Gió biển thổi nhẹ lên má, gợn sóng trong lòng khó mà tĩnh lặng xuống.
Hai người che ô, chậm rãi đi về phía nhà.
Đêm đến, thời tiết khá hơn, sương mù tan dần, công tác điều tiết giao thông đang diễn ra trật tự.
Hai người đều không buồn ngủ, nằm trên ghế sofa xem ti vi.
Ánh đèn vàng nhạt, không khí có phần mập mờ.
Tô Nam Chi quay đầu, chủ động hỏi: “Anh không tò mò tại sao tôi lại đến đây sao?”
“Tò mò chứ.” Trần Tuế An gật đầu xác nhận, nhưng anh tôn trọng sự lựa chọn của Tô Nam Chi hơn.
Cô không nói, anh sẽ không hỏi.
Cô nóng lòng nói tiếp, ánh mắt sáng lấp lánh, vẻ mặt đầy mong chờ, nhìn anh, nói: “Vậy bây giờ anh hỏi tôi đi.”
Trần Tuế An cũng rất hợp tác, lộ vẻ mặt tò mò, hỏi: “cô thì sao, tại sao cô lại đến đây?”
Tôi ở lại Đan Chu là vì tôi còn có trọng trách chưa hoàn thành, còn cô thì sao? Tại sao lại chọn hòn đảo hẻo lánh này.
Tô Nam Chi nhìn vào đôi mắt chân thành của anh, ngại ngùng gãi đầu, hơi bối rối, dù sao lúc đầu cô chỉ muốn trêu anh thôi.
Câu chuyện của cô không có gì thú vị, chỉ đơn giản là một nhân viên văn phòng chủ động nghỉ việc, theo đuổi lý tưởng tự do.
“Trước đây tôi làm việc ở công ty thiết kế, ngày nào cũng phải tăng ca vẽ bản vẽ.”
Nhưng cô vẫn từ từ kể lại câu chuyện này.
“Mệt chết đi được!”
Vô thức thêm vào một âm điệu, mang chút ý nũng nịu.
Không phải cần tâm sự, chỉ là muốn kể lại quá khứ của mình cho anh nghe.
Năm tốt nghiệp, Tô Nam Chi tràn đầy nhiệt huyết, vào làm việc ở một công ty thiết kế, tưởng rằng có thể làm nên thành tựu gì đó, nhưng thực tế, cô đã bị công việc nhàm chán ngày này qua ngày khác mài mòn đi những góc cạnh, mất đi ý chí chiến đấu.
Cô chia sẻ với anh từng chuyện thú vị đã gặp phải trong những năm qua, dự án đầu tiên tham gia sau khi vào làm, dự án yêu thích nhất… cũng kể lại cả những sự việc kỳ quặc đã gặp phải, ví dụ: bản vẽ làm suốt mấy đêm liền cuối cùng sáng hôm sau lại bị bác bỏ.
Rời khỏi hoàn cảnh đó, những việc từng tưởng chừng khó quên, giờ đây lại có thể kể lại một cách bình tĩnh.
“Ngày tôi nghỉ việc cũng là do nổi hứng lên, chỉ cảm thấy dường như không làm công việc này cuộc đời tôi cũng chẳng sao.”
Giọng điệu cô ung dung, không hề hối hận, chỉ có sự thoải mái sau khi được tự do.
Trước đây, mình luôn vì những yếu tố bên ngoài mà tự giới hạn bản thân trong một môi trường nhất định. Nhưng thực ra, nếu bước ra nhìn lại, cuộc sống đâu vì một lần thi rớt hay một lần nghỉ việc mà kết thúc. Vẫn còn một bầu trời rộng lớn đang chờ đón mình.
Cuộc đời không bao giờ là đường ray, mà là thảo nguyên.
Câu chuyện gần kết thúc, phần còn lại Trần Tuế An đều biết.
“Vậy vì sao cô đến Đan Chu? Chỗ này khá là ít người biết đến.”
Trong tất cả những thắc mắc, Trần Tuế An tò mò nhất là làm sao trong số rất nhiều hòn đảo, lại chọn một hòn đảo ít người biết đến như vậy.
Tô Nam Chi dùng tay phải đỡ cằm, suy nghĩ kỹ câu hỏi này.
Chi tiết cụ thể đã mơ hồ, hình như là vô tình thấy trên mạng xã hội.
“Lúc đó tôi rất muốn đến một nơi xa xôi để thư giãn, rồi tôi tình cờ thấy một bài đăng, không suy nghĩ nhiều, lập tức mua vé đến đây.”
Duyên phận quả thật kỳ diệu.
Nhớ lại, Tô Nam Chi cũng khó hiểu, sao cô lại chỉ vì một bài đăng, kéo vali, vượt hơn một nghìn cây số, đến một nơi hoàn toàn xa lạ, cứ thế mà ở nhờ nhà người lạ.
Và mối liên hệ giữa hai người còn hơn thế nữa.
Nếu câu chuyện xảy ra sớm hơn vài năm, khi Trần Tuế An mới bắt đầu khởi nghiệp, anh gần như sống ở khu nuôi trồng, câu chuyện tiếp theo sẽ không diễn ra theo nhịp điệu hiện tại.
Trần Tuế An nắm bắt được trọng tâm, mắt sáng lên, nắm tay thành nắm đấm như chiếc micro, đặt cạnh miệng Tô Nam Chi, nở nụ cười chuyên nghiệp của người dẫn chương trình, giọng nói rõ ràng hỏi: “Vậy xin hỏi cô Tô Nam Chi, với tư cách là một khách du lịch, cô có nghĩ đảo Đan Chu có tiềm năng phát triển du lịch không?”
Câu hỏi này rất quan trọng đối với anh, anh chăm chú nhìn vào môi Tô Nam Chi, chờ đợi câu trả lời của cô.
“Đương nhiên!” Cô không hề do dự, đưa ra câu trả lời: “Ở đây tôi rất vui vẻ.”
Anh thở phào nhẹ nhõm, một ý nghĩ lặng lẽ nảy nở trong lòng.
Tô Nam Chi nhìn vào mắt Trần Tuế An, từng chữ từng chữ nói: “Đây là một quyết định vô cùng đúng đắn.”
“Rất vui được gặp anh…”
“…ở đây.”
Sau khi nghỉ việc, tôi mới cảm nhận được hạnh phúc thực sự.
Trong mùa hè này, Tô Nam Chi sau nhiều năm, một lần nữa lấy lại được một mùa hè thuộc về chính mình.
Editor: Kites
Nguồn: Bán Hạ