Trên hành lang, bóng của Trần Tuế An kéo dài vô tận, in trên những viên gạch men trắng.
Tô Nam Chi đang ở trong phòng để làm kiểm tra toàn thân, Trần Tuế An đứng bên ngoài lo lắng đi đi lại lại, không mục đích nhưng cũng không có việc gì khác để làm.
Tô Nam Chi bị anh ấy kéo đi làm kiểm tra toàn thân.
Cửa mở ra, Tô Nam Chi và bác sĩ cùng bước ra.
Trần Tuế An lập tức chạy đến, giọng nói không che giấu được sự lo lắng, hỏi: “Bác sĩ Lưu, cô ấy thế nào rồi?”
Bác sĩ liếc nhìn Tô Nam Chi, rồi lại nhìn chàng trai trẻ mặt đầy lo lắng trước mặt, hiểu ngay lập tức, cười đáp: “Không có vấn đề gì lớn, sau này ăn ít cua và những thứ tính hàn như vậy.”
Kết quả kiểm tra cho thấy Tô Nam Chi không sao.
Chỉ là chu kỳ kinh nguyệt của cô sắp đến, lại ăn quá nhiều đồ ăn tính hàn, dẫn đến đau bụng.
Sau khi uống thuốc, tình trạng của Tô Nam Chi khá hơn, sắc mặt dần hồi phục, cô vẫy tay, cũng trả lời câu hỏi đó: “Không sao, không sao, không nghiêm trọng.”
Trần Tuế An bỏ qua lời cô nói, chặn đường bác sĩ, truy hỏi những điều cần lưu ý: “Vậy còn cần chú ý điều gì nữa không ạ?”
Bác sĩ Lưu là một người đàn ông trung niên, cũng coi như là bậc trưởng bối của Trần Tuế An, thấy anh như vậy, phần nhiều là cảm thấy vui mừng, cậu bé ngày nào giờ cũng đến tuổi lập gia đình.
Trường hợp của Tô Nam Chi, cũng không có gì cần lưu ý, ông suy nghĩ một lúc, nói: “Thời gian này đừng ăn uống đồ lạnh.”
Trần Tuế An vội vàng gật đầu, đáp: “dạ, cháu hiểu rồi.”
Anh chân thành nhìn người đối diện, chờ đợi câu tiếp theo của ông.
Nhìn vẻ mặt thành khẩn của anh, bác sĩ Lưu cũng thực sự không có gì cần bổ sung thêm, mãi một lúc lâu mới thốt ra một câu: “Vậy thì về nghỉ ngơi cho tốt.”
Nơi này không nên ở lâu, ông rất tinh ý mà nghiêng người sang một bên, nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Trên hành lang, bóng của hai người đan xen vào nhau, khó mà phân biệt được.
Tô Nam Chi khẽ khàng thanh giọng, chủ động lên tiếng: “Tôi không sao.”
Cơn đau dần biến mất, ký ức bị mất sau khi say rượu của cô cũng được khôi phục lại từng mảnh nhỏ, cho đến khi cô nhớ lại tất cả.
Cô không dám nhìn Trần Tuế An, khi nói chuyện, cố ý tránh ánh mắt quan tâm của anh.
Nếu thời gian có thể quay trở lại, Tô Nam Chi nhất định sẽ không uống nhiều rượu như vậy, như thế những việc sau đó đã không xảy ra.
Mỗi khi nghĩ đến những chuyện xảy ra đêm qua, cô cảm thấy xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên. Nhân lúc đầu óc không tỉnh táo, cô đã làm không ít chuyện ngớ ngẩn, và cũng đã lợi dụng được không ít cơ hội.
“Không sao là tốt rồi.” Trần Tuế An được nghe lời bác sĩ nói, yên tâm hơn rất nhiều, nhưng nghĩ đến dáng vẻ yếu ớt của cô tối qua, vẫn dặn dò: “Lần sau nhất định không được như vậy nữa.”
Tô Nam Chi cúi đầu, giống như một đứa trẻ phạm lỗi, đứng bên cạnh nghe anh ấy chỉ huy: “Ừm ừm”
Trần Tuế An khoác áo khoác ngoài lên vai Tô Nam Chi, vô cùng dịu dàng, nói: “Đi thôi, đi lấy thuốc.”
Dưới ánh trăng, bóng cây ven đường đan xen chằng chịt, bóng của hai người bị kéo dài vô hạn.
**
Tô Nam Chi vốn không có vấn đề gì nghiêm trọng, hồi phục rất nhanh. Sau một ngày uống thuốc, cô lại khỏe mạnh, tràn đầy sức sống.
Vào đầu tháng Bảy có một ngày lễ Phật giáo rất quan trọng - Lễ Hương hội. Những vùng ven biển, ít nhiều đều mang đậm tín ngưỡng này.
Một hòn đảo gần Đan Chu có một ngôi chùa lớn, mỗi khi đến lúc này, đều tổ chức nghi lễ long trọng để kỷ niệm lễ hội này, thu hút rất nhiều khách du lịch đến tham quan, vì vậy mà thúc đẩy kinh tế địa phương.
Trần Tuế An thấy Tô Nam Chi đã không sao, liền định đưa cô đi chơi, tham gia không khí náo nhiệt, tận hưởng phong cảnh.
Tô Nam Chi đương nhiên không có ý kiến gì, vui vẻ đồng ý.
Lễ hội sẽ diễn ra sau 5 ngày, lúc đó sẽ có rất nhiều khách du lịch đến, vé tàu vì thế mà khó mua hơn bình thường nên Trần Tuế An đã sớm chuẩn bị vé tàu trước.
Phần lớn người dân trên đảo đều có tín ngưỡng tôn giáo, trong thời đại khoa học kỹ thuật chưa phát triển, gặp phải thời tiết khắc nghiệt, không có sự trợ giúp từ bên ngoài, người dân chỉ có thể cầu nguyện thần linh phù hộ.
Là một trong những thánh địa Phật giáo nổi tiếng gần xa, ngôi chùa luôn nhộn nhịp khách thập phương, hương khói lượn quanh suốt bốn mùa, ngày ngày đều có người đến thắp hương cầu nguyện và tạ ơn.
Cân nhắc đến lượng người khổng lồ, số chuyến tàu cũng tăng lên đáng kể.
Để tránh giờ cao điểm, Trần Tuế An và Tô Nam Chi đi chuyến tàu sớm nhất.
Tô Nam Chi dậy từ 5 giờ sáng, đầu óc còn chưa tỉnh táo, ngáp một cái, vẫy tay chào Trần Tuế An: "buồn ngủ quá.”
“Chào buổi sáng!”
Trần Tuế An thì tinh thần sảng khoái, mặc áo sơ mi kẻ caro, vẻ mặt rạng rỡ, đầy sức sống.
Cô buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt, vội vàng đáp: “Chào!”
Mặc dù thời gian này sinh hoạt rất có quy luật, nhưng 5 giờ sáng vẫn là giờ nghỉ ngơi của cô.
Trời hơi sáng, bầu trời màu xanh xám nhuốm một vệt hồng.
Bến tàu đã có sẵn một chiếc thuyền đánh cá.
Tuy là chuyến sớm nhất, nhưng trên tàu vẫn rất náo nhiệt, phần lớn là khách du lịch đi cùng nhau, muốn cầu bình an thuận lợi, không bệnh tật tai ương.
Hai người mất vài phút mới tìm được chỗ ngồi của mình giữa đám đông chen chúc.
Trên tàu chủ yếu là người trung niên, hẳn là đa số đều cầu nguyện cho con cái.
Cảnh tượng trước mắt gợi lên nỗi nhớ nhà của Tô Nam Chi, cô nhìn họ một lúc lâu, quyết định lát nữa sẽ cầu bình an cho người nhà.
Trần Tuế An thấy cô đang ngẩn ngơ, chủ động dựa sát nửa người vào, giải thích với cô: “Tối nay tàu khách sẽ hoạt động suốt ngày đêm, nếu cô chơi mệt rồi, chúng ta có thể trở về ngay.”
Đoán được suy nghĩ trong lòng cô, anh bổ sung: “Lễ hội Hương một năm tổ chức ba lần, nửa cuối năm còn có cơ hội nữa, đến lúc đó gọi chú dì đến, cùng nhau đi.”
Ban đầu còn hơi thất vọng, nghe thấy lời này, Tô Nam Chi liền mừng rỡ, rất tán thành đề nghị của anh: “Có lý.”
Bố mẹ cô cũng sắp đến tuổi nghỉ hưu, không có áp lực công việc, đúng là lúc nên đi du lịch ngắm cảnh.
Thấy khóe miệng cô cong lên, Trần Tuế An cũng nở nụ cười chân thành.
Chuyến đi mất một tiếng rưỡi, khi hai người đến nơi, đúng lúc là giờ ăn.
Hệ thống giáo dục trên đảo chưa mấy hoàn thiện, học xong lớp 9 phải đi học ở huyện cách nhà vài chục cây số.
Trần Tuế An cũng vậy, vì vậy mà quen biết không ít bạn bè ở đảo bên cạnh, lúc rảnh rỗi mấy người tụ họp lại với nhau, cũng sẽ chạy qua lại giữa vài hòn đảo xung quanh, nên khá hiểu tình hình địa phương, đưa Tô Nam Chi đến một quán ăn sáng anh thường hay đến.
Ăn xong, hai người liền đi dọc theo con đường vòng quanh núi, đi lên chùa.
Chùa được xây trên đỉnh núi cao nhất của đảo, đường núi dốc nhưng không ảnh hưởng đến lòng tôn kính của mọi người đối với nó.
Người qua lại vội vã, mỗi người một tâm tư, không có ý định dừng lại, bước chân đi rất nhanh, hai người họ thì không vội, vừa đi vừa ngắm cảnh, thong thả đi lên.
“Nhìn lên trên.” Trần Tuế An đột nhiên dừng bước, ngẩng đầu nhìn lên một chỗ nào đó.
Tô Nam Chi vốn đi phía sau anh, anh đột nhiên dừng lại, cô không thắng được đà, trực tiếp đâm vào.
“Xít.”
Cô xoa xoa sống mũi, oán trách nhìn kẻ gây họa trước mặt, tuy hơi khó chịu, nhưng vẫn phối hợp nhìn theo hướng anh nhìn.
Tượng Phật tách mây mù, sừng sững trên điểm cao nhất của đảo, thân Phật màu vàng óng ánh dưới ánh mặt trời.
Bồ Tát một tay đặt trước ngực, tay cầm bình thánh, chân đạp trên đài sen, hiền từ nhìn xuống chúng sinh, che chở một vùng đất.
Vị trí của hai người tuy chỉ có thể nhìn thấy một nửa thân hình của bức tượng, nhưng khí thế uy nghi hùng tráng là khó có thể che giấu.
Tô Nam Chi ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào bức tượng, vẻ mặt không giấu nổi sự kinh ngạc.
Trần Tuế An với vẻ mặt đầy bí ẩn tiến lại gần, nhìn thẳng vào mắt cô, nhướng mày, cố tình tạo sự tò mò: “Vị trí này là do Phật Tổ tự chọn đấy.”
“Sao?”
Tô Nam Chi rất tò mò, dù sao bức tượng Phật này cũng mang lại cho cô một sự kinh ngạc không nhỏ, cô rất muốn biết tất cả thông tin về vị Bồ Tát này.
“ sử sách ghi chép…” Anh cố tình câu dẫn sự hứng thú, không chịu nói trọn vẹn một câu.
Tô Nam Chi ở bên cạnh mở to mắt, đến gần anh, chăm chú lắng nghe anh kể chuyện.
Anh giả vờ thần bí, vài giây sau mới từ tốn mở miệng, nói: “Truyền thuyết kể rằng…”
Theo truyền thuyết, một vị đại sư đã mang tượng Quan Âm từ núi Ngũ Đài về. Ban đầu, chuyến đi rất thuận lợi, nhưng khi thuyền đi đến hòn đảo này, sóng gió bão táp nổi lên, khiến thuyền không thể tiến lên được. Ngài cho rằng đây là do Bồ Tát không muốn sang Đông, nên đã quyết định xây một ngôi chùa tại đây để đặt tượng Phật. Chính vì vậy, ngôi chùa này trở thành tiền thân của ngôi chùa Thiền địa phương, và nơi đây cũng từ đó trở thành một thánh địa nổi tiếng gần xa.
Anh tiếp tục từ tốn kể: “Về bức tượng này, cũng có một câu chuyện nhỏ.”
“Tượng Phật được xây dựng trên đỉnh núi này cũng là do Bồ Tát tự chọn đấy!”
Truyền thuyết kể rằng, trụ trì chùa cùng các đệ tử đi tuần tra, trên đường về, quay đầu lại liền thấy trên đỉnh núi có một thiếu nữ áo trắng, đang từ từ đi về phía ông, nhưng điều kỳ lạ là, các đệ tử xung quanh không phát hiện ra điều bất thường, trụ trì ban đầu tưởng mình hoa mắt, nhưng khi rời đi, thiếu nữ áo trắng vẫn còn trong tầm mắt ông, tối hôm đó ông còn nằm mơ thấy vị Quan Âm này.
Bồ Tát nhập mộng, báo cho trụ trì, hy vọng có thể xây dựng một bức tượng đồng ngoài trời ở đây, vì vậy, tượng Phật bắt đầu được xây dựng từ lúc đó, tượng Phật cao 33 mét, mất hai năm mới hoàn thành.
Vào ngày khánh thành tượng Phật, điều kỳ diệu đã xảy ra.
Ngày dự định là một ngày mưa, mây đen kịt, mọi người chờ đợi rất lâu, nhưng thời tiết không thấy khá hơn, để không làm chậm trễ thời gian, trụ trì chỉ có thể tuyên bố nghi lễ chính thức bắt đầu.
Lời vừa dứt, bầu trời vốn mây đen kín mít lúc này lại rạch ra một khe hở, ánh sáng chiếu xuống từ đó, chiếu vào tượng Phật, tượng Phật toàn thân tỏa sáng, từ đó nơi này nổi tiếng.
Tô Nam Chi cảm thấy tò mò về câu chuyện mang màu sắc thần bí này, không khỏi thốt lên: “Thật kỳ diệu.”
Mọi việc một khi liên quan đến những tình tiết không thể dùng lý lẽ thường tình để diễn tả, mọi việc sẽ trở nên hấp dẫn hơn rất nhiều.
Cô nghe say sưa, thậm chí còn muốn lấy một nắm hạt dưa, ngồi xuống ngay tại chỗ, nghe Trần Tuế An kể chuyện.
Trần Tuế An tuy một lòng kính trọng với những vị này, nhưng vẫn là người kiên định theo chủ nghĩa duy vật.
Vì Tô Nam Chi nghe vui vẻ, anh cũng chiều ý cô.
“Đi thôi!” Trần Tuế An lên tiếng cắt ngang Tô Nam Chi đang ngẩn ngơ, vỗ vai cô, ra hiệu cho cô: “Đi ngắm nhìn vẻ đẹp của tượng Phật.”
Anh từng thấy bức tượng Phật trên đỉnh núi, rất có khí thế, bức tượng điêu khắc cao chót vót sừng sững trước mắt, khiến người ta sinh lòng kính trọng.
Mặt trời mọc lên từ đám mây, treo cao trên trời, ngay cả không khí cũng mang theo sự oi bức.
Tô Nam Chi kéo khóa áo chống nắng lên, che gần hết khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt, hứng thú rạng ngời bước lên phía trước.
Editor: Kites
Nguồn: Bán Hạ