Trần Tuế An hết lời khen ngợi.
Tháng Sáu chính thức bước vào mùa du lịch cao điểm, để thúc đẩy sự phát triển của ngành du lịch, thành phố quyết định tổ chức một lễ hội âm nhạc trên bãi biển.
Trần Tuế An tình cờ quen biết một người trong ban tổ chức, nhờ bạn bè xin được vài vé và cũng định đi tham gia cho vui.
Anh ấy không giấu được cảm xúc, ngay khi có được vé, lập tức đi tìm Tô Nam Chi với ý định mời cô cùng tham gia.
Mở WeChat, vào hộp thoại, Trần Tuế An cân nhắc từ ngữ, gõ vài chữ.
“Thôi vậy.” Anh lắc đầu, do dự một lúc vẫn quyết định nhấn giữ nút xóa. “Hay là trực tiếp nói với cô ấy.”
Cuối cùng cũng chờ đến giờ tan làm, Trần Tuế An nhanh chóng chạy về nhà.
Ngọn hải đăng trắng kiên cường đứng vững trên những tảng đá màu nâu vàng, trên đỉnh là một quả cầu phát sáng. Xa xa, hòn đảo mờ dần, chỉ còn lại một hình dáng mơ hồ.
Bầu trời xuất hiện một vệt sáng màu hồng, pha lẫn một chút ánh vàng, hòa quyện với biển cả xa xa.
Trần Tuế An phóng xe điện, lao đi dưới ánh hoàng hôn.
Gió biển thổi tung vạt áo anh, nhưng anh không có ý định giảm tốc độ.
Anh đỗ xe bên đường, vui vẻ bước vào nhà.
“Tô Nam Chi!”
Tô Nam Chi đang cầm bát ăn cơm, nghe thấy tiếng gọi, liền cầm bát nhìn về phía cửa.
Nhìn rõ người đến, cô chủ động hỏi: “Anh ăn cơm chưa?”
Cô cũng vừa ngồi xuống không lâu, nhiệt tình mời: “Hay là ngồi xuống ăn cùng?”
“Việc ăn cơm tính sau vậy.” Trần Tuế An từ chối, lấy vé trong túi ra, thẳng thắn nói: "cô có muốn đi lễ hội âm nhạc trên bãi biển không?”
“Đi chứ! Dĩ nhiên là đi rồi!” Tô Nam Chi không chút do dự, giật lấy vé từ tay anh, quan sát kỹ vé.
Cô đọc to: “Lễ hội âm nhạc bãi biển lần thứ nhất, ngày mười tháng sáu.”
Cô không đam mê thần tượng, chưa từng đi lễ hội âm nhạc, huống chi là lễ hội âm nhạc bãi biển.
“Vậy tôi cần chuẩn bị gì không?”
Tạm thời không nghĩ ra điều gì đặc biệt, anh nhìn làn da trắng nõn của Tô Nam Chi, nhấn mạnh: “Nhớ thoa kem chống nắng.”
Mùa hè kết hợp với không khí ngoài biển, cường độ tia cực tím mạnh mẽ khó mà coi thường.
“Đúng là phải chú ý chống nắng.” Tô Nam Chi mím môi, rất tán thành, tiếp đó giơ cánh tay lên, xoay đi xoay lại, bất đắc dĩ thở dài: “Tôi bị đen đi nhiều rồi.”
“Có sao?” Trần Tuế An rất ngạc nhiên, lại gần, quan sát kỹ, vẫn đưa ra kết luận giống như trước: “Không có mà!”
Thái độ anh rất chân thành, không giống như giả vờ, Tô Nam Chi cho rằng anh là con trai, không nhạy cảm về vấn đề này, không biết rằng anh chàng này đã áp dụng filter quá mạnh, tự động làm đẹp.
Đưa vé xong, Trần Tuế An cũng không nán lại, anh còn vài vé chưa đưa hết nên phải tiếp tục đến nhà khác.
Tô Nam Chi lấy điện thoại ra, bắt đầu lướt các nền tảng mua sắm, việc cấp bách nhất hiện giờ của cô là tìm một bộ quần áo phù hợp nhất.
**
Ngày diễn ra lễ hội âm nhạc, mọi người hẹn nhau ở đầu làng.
Còn Trần Tuế An và Tô Nam Chi, hai người chỉ cách nhau một bức tường, đương nhiên là cùng nhau ra khỏi nhà.
Khi Tô Nam Chi thu xếp xong đồ và ra ngoài thì Trần Tuế An đã ngồi ở ngã tư chờ cô từ lâu.
Ánh mắt xác nhận, cả hai đều đã ăn mặc rất cẩn thận.
Phong cách ăn mặc của Tô Nam Chi chủ yếu là đơn giản, giữ mức độ hở da thịt vừa phải, không có màu sắc phức tạp, nhưng vẫn làm nổi bật được ưu điểm vóc dáng.
Cô mặc một chiếc áo dây đen, bên dưới là quần short cùng màu, khoác thêm một chiếc áo sơ mi trắng có hoa văn màu xanh nhạt.
Chiếc áo khoác dài che khuất cả chiếc quần short, không cài khuy, mặc lỏng lẻo trên người, thậm chí có vẻ như sắp rơi xuống.
Gió biển thổi lọn tóc bay lên trán cô, che khuất tầm nhìn, cô để tay sau lưng, đứng dưới bậc thềm, cách anh vài bước, mỉm cười ngọt ngào, ánh mắt quyến rũ.
Cô có làn da trắng sáng bẩm sinh, trang điểm rất nhẹ nhàng, tươi trẻ tự nhiên, nhưng lại tô đậm phần má hồng dưới mắt, càng tăng thêm vẻ quyến rũ.
Trần Tuế An nhìn cô ngẩn ngơ, tim đập nhanh, đứng đơ ra đó, nhìn cô bước về phía mình.
“Ô, hôm nay đổi phong cách rồi à?”
Tô Nam Chi đến trước mặt anh, bất ngờ lên tiếng, kéo anh trở lại từ dòng suy nghĩ.
Nói xong vẫn chưa thấy đã, cô cười tinh quái, đưa tay kéo áo anh lên, trêu chọc: “Tôi cứ tưởng tủ quần áo của anh chỉ có quần áo tối màu thôi đấy.”
Trần Tuế An đã đặc biệt lôi từ trong tủ một chiếc áo sơ mi hoa cất kỹ, còn tự thưởng cho mình một buổi massage toàn thân, thậm chí lấy ra chai nước hoa nam chưa mở nắp.
Có thể thấy anh rất coi trọng.
Hiện tại anh giống như một cậu thiếu niên ngượng ngùng bị trêu chọc, mặt đỏ bừng, nhưng không biết phải phản bác cô như thế nào.
Tô Nam Chi thỉnh thoảng sẽ nổi hứng lên trêu chọc anh.
Chàng trai cao một mét chín, dáng vẻ vạm vỡ nhưng lại dễ bị trêu chọc, chỉ cần trêu một chút là mặt anh liền đỏ bừng. Nhìn anh đứng đó, lúng túng không biết làm sao, lại càng khiến cô muốn trêu chọc đến khi anh mắt đỏ hoe nhận thua.
“Đi thôi đi thôi.” Tô Nam Chi lúc này rất hài lòng, đẩy anh đi về phía trước. “Không thì lại muộn mất.”
Ngô Ưu đã chuẩn bị xong, đang chờ họ dưới gốc cây quế ở đầu làng.
Ba người tụ họp thành công.
Thấy thiếu một người, Tô Nam Chi quan tâm hỏi: “Lâm Quân đâu?”
Cô chỉ biết bốn người sẽ đến lễ hội âm nhạc, nhưng không ngờ thân phận của Lâm Quân lại hơi khác với họ.
“Em ấy không giống chúng ta.” Ngô Ưu tuy đang trêu chọc, nhưng trong lời nói lại lộ chút tự hào, “em ấy là khách mời.”
Đối với hai đứa em trai này, cô không chút nương tay, lập tức đổi mục tiêu tấn công, xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn: “Trần Tuế An chưa nói cho em biết là....”
Khi nói câu này, cô cố tình đưa ánh mắt sang Trần Tuế An, và chính lúc đó, cô mới chợt nhận ra: thì ra kẻ ngốc là chính mình!
Hai người trước mặt rất ăn ý đều mặc áo sơ mi, cô cúi đầu nhìn chiếc váy dài màu trắng của mình, chìm vào suy nghĩ.
“Được rồi! Hai người lại âm thầm cô lập tôi!” Cô nổi hứng diễn kịch, hiện thân là cô gái bất lực bị phản bội, trách mắng hai người trước mặt. “Lén lút mặc… cùng kiểu.”
Ban đầu định nói “đồ đôi”, nhưng lại nghĩ hai người chưa thổ lộ, không dám làm đảo lộn nhịp điệu của hai người, nhanh trí đổi từ.
“Được rồi!” Trần Tuế An bắt chước dáng vẻ và cách nói của cô, gần như là bản sao của cô, rồi nói một cách phóng đại: “Hai người vậy mà lén lút mặc áo dây sau lưng em à!”
Mặc dù đề xướng tự do ăn mặc, nhưng chắc không phải kiểu tự do này.
Lời nói đùa của anh kịp thời hóa giải sự ngượng ngùng sắp đến, thành công làm hai người cười, chuyển sang chủ đề khác.
Ba người đến khi Lâm Quân đang tập dợt.
Anh đeo đàn ghi-ta trên cổ, đứng trước micro, khẽ cúi đầu, dùng tay giữ micro, nhẹ nhàng lắc người, đánh nhịp, từ tốn mở miệng: “Chờ một ngày nắng đẹp tự nhiên, anh muốn đưa em đi biển.”
Bầu trời bao la phía sau, giọng hát trầm ấm khiến người ta lập tức chìm đắm vào cảm xúc, làm chậm lại nhịp điệu cuộc sống vã khẽ ôm lấy đại dương.
Sau khi Tô Nam Chi và Lâm Quân thân thiết hơn, thỉnh thoảng cô cũng đến quán bar nhỏ của anh để nhâm nhi rượu, nghe anh hát, nhưng bình thường anh hay hát những bài hát trữ tình, đây là lần đầu tiên nghe anh hát rock, ngoài sự ngạc nhiên cô còn khen ngợi: “Hát hay quá".
Ngô Ưu quay đầu hỏi: “em có nghe em ấy hát nhạc rock bao giờ chưa?”
Cô thành thật lắc đầu.
Câu trả lời nằm trong dự đoán, Ngô Ưu tiếp tục nói: “Vậy thì nên nghe thêm đi.”
Lâm Quân cũng là cậu em trai mà cô đã chứng kiến từng bước trưởng thành, từ rất sớm đã bộc lộ tài năng trong lĩnh vực này. Nhưng vì những lý do khách quan, cậu phải từ bỏ ước mơ. Nay, khi có cơ hội quay lại với sân khấu, cô không khỏi vui mừng và xúc động thay cho cậu.
“Một người hát chính trong ban nhạc mà không biết hát các ca khúc trữ tình thì không phải là một tay guitar giỏi".
Câu nói tưởng chừng như vô lý, thực ra là lời khen Ngô Ưu dành cho cậu em trai này, đồng thời cũng là cách cô khéo léo khoe rằng cậu ấy rất đa tài, có thể thể hiện được mọi phong cách.
Ba người ngồi theo số ghế trên vé.
Lễ hội âm nhạc bãi biển không yêu cầu mọi người phải đứng suốt buổi nghe nhạc. Ban tổ chức đã chuẩn bị từ trước, đã sắp xếp ghế ngồi trật tự với và chỗ ngồi thoải mái cho mọi người.
Tô Nam Chi và những người khác ở hàng thứ ba, không quá gần để cảm nhận được sóng âm vỗ vào tai, lại có thể nhìn rõ toàn bộ sân khấu, được coi là vị trí lý tưởng.
Sân khấu được dựng ngay sát bãi biển, với bầu trời xanh và đại dương mênh mông phía sau, tạo thành một phông nền tự nhiên tuyệt đẹp.
Lâm Quân tập dợt xong, đeo đàn ghi-ta đến gặp họ.
Anh ôm cây guitar, khảy những dây đàn một cách điệu nghệ, cố tình làm vẻ điển trai, rồi nháy mắt với mọi người, tự khen: “Thế nào, hát cũng rất hay phải không?”
Nhưng đáng tiếc là anh chưa học qua cách quản lý biểu cảm, kết quả là trông lại khá buồn cười, cú nháy mắt vô tình biến thành cái biểu cảm như thể nửa khuôn mặt đang co giật.
Trần Tuế An không nể mặt, nói thẳng: “Bị bệnh thì đi chữa.”
Lâm Quân không so đo với họ, tỏ vẻ khinh thường: “Đó là các cậu không biết thưởng thức.”
Một cái bàn vừa đủ cho bốn người ngồi, anh liền kéo một chiếc ghế ra, ngồi phịch xuống.
Hôm nay anh đã trang điểm, kẻ mắt khói, kéo dài đuôi mắt, tóc hơi xoăn, để lộ trán.
Cổ đeo vòng cổ đen, còn có một mặt dây chuyền bạc, áo sơ mi đen khoác áo da, đeo một chiếc đàn ghi-ta màu xanh, cực kì đậm chất rock.
Tô Nam Chi đang định khen “Hôm nay có vẻ hơi đẹp trai”, kết quả Lâm Quân làm vẻ đẹp trai chưa được ba giây.
“Nóng quá!”
Giây tiếp theo, dưới ánh mắt ngạc nhiên của ba người, anh nhanh chóng cất đàn ghi-ta, cởi áo khoác.
Không phải làm vẻ ngầu, chỉ là đơn giản là anh quá nóng.
Coi như tôi chưa nói gì.
Ánh mắt Tô Nam Chi phức tạp, còn mang theo sự chê bai, âm thầm rút lại lời nói vừa rồi.
Quả nhiên vẫn hơi đánh giá cao anh ta, có lẽ chỉ khi hát mới nghiêm túc.
Lễ hội âm nhạc bắt đầu lúc bốn giờ chiều, hiện tại mới ba giờ rưỡi, người dẫn chương trình đang trò chuyện với khán giả trên sân khấu, làm nóng không khí.
Dưới sân khấu, các tình nguyện viên lần lượt mang đồ uống và đồ ăn vặt đến mỗi bàn.
Không cần xếp hàng đêm trước, cũng không cần chạy nước rút 100 mét để tranh giành vị trí, không cần phơi nắng dưới ánh mặt trời, có thể ngồi trò chuyện với bạn bè, ngắm nhìn biển cả, nghe những giai điệu du dương, tận hưởng và chiêm ngưỡng buổi biểu diễn.
Lâm Quân trình diễn sau, nhưng hiện tại cũng cần đến hậu trường thông báo trước khi bắt đầu.
Anh và Trần Tuế An bắt tay, đụng vai, thực hiện một kiểu động tác cổ vũ chỉ dành riêng cho hai người.
“Đi đi.” Trần Tuế An vẫy tay.
“Cảm ơn, người anh em.”
Lâm Quân đeo lại đàn ghi-ta, cảm ơn anh ta, rồi chạy vội đi.
Tô Nam Chi vừa rồi đứng bên cạnh quan sát hành động của hai người, Trần Tuế An thì không sao, nhưng Lâm Quân có vẻ hơi không đúng…
Cô suy nghĩ kỹ lại, rốt cuộc là khâu nào có vấn đề.
“Mình biết rồi!” Cô bừng tỉnh, kích động búng tay.
Cô đã quá mải mê suy nghĩ mà không để ý có người bên cạnh. Khi nhận ra ánh mắt lạ lùng của hai người, cô ngượng ngùng cười và lên tiếng: “Hai người không thấy mắt Lâm Quân đỏ hoe sao?”
Khi anh và Trần Tuế An đụng vai, ánh mắt anh đầy tâm trạng, nước mắt lấp lánh nơi khóe mắt.
Hai người kia khá bình tĩnh, nghe Tô Nam Chi nói không hề ngạc nhiên, phản ứng chẳng phải Lâm Quân rất bình thường sao.
Tô Nam Chi hơi thất vọng, chỉ đơn giản cho rằng cô nhìn nhầm.
Trần Tuế An lắc đầu, vẻ mặt đầy ẩn ý, nói với cô: “Lâm Quân cũng không phải là cậu bạn không có tâm sự gì".
“Hả?!”
Tô Nam Chi lập tức phấn chấn, vươn người lại gần, chờ đợi lời tiếp theo của người kể chuyện này.
“Gì gì! Tôi muốn nghe!”
Nói xong còn giơ một tay ra, đặt sau tai, làm ra vẻ đang lắng nghe.
Trần Tuế An tỏ vẻ huyền bí, cầm ly thủy tinh trên tay, vẻ mặt điềm tĩnh, ra vẻ bí ẩn, cố tình tạo sự tò mò: “Chuyện này nói ra thì dài lắm.”
Ngô Ưu không nhìn nổi nữa, đấm anh một cái, ngắt lời: “Vậy thì nói ngắn gọn thôi.”
Lâm Quân dù không phải là người học giỏi, nhưng từ nhỏ đã sở hữu một giọng hát thiên phú và rất nhạy cảm với âm nhạc. Nhờ sự giúp đỡ của Trần Tuế An, cậu ấy cũng vừa đủ điểm để vào được một trường đại học loại khá.
Lên đại học, anh gặp vài người bạn cùng chí hướng, cùng nhau lập một ban nhạc, lúc đầu chỉ biểu diễn ở quán bar, sau đó gặp một cô gái.
Cô gái này tên Khương Tri Hoan, ban đầu là vì Lâm Quân mà đến, cô gái rất dũng cảm, rất xuất sắc, mạnh dạn tỏ tình, thành công chinh phục Lâm Quân.
Sau khi trở thành bạn gái của Lâm Quân, Khương Tri Hoan chủ động làm người quản lý ban nhạc, đưa họ đi khắp nơi tham gia thi đấu, mọi việc lớn nhỏ đều do cô đảm nhiệm.
Năm đầu tiên, ban nhạc vẫn chưa có tiếng tăm, mọi thứ đều nhờ vào Khương Tri Hoan chạy đôn chạy đáo tìm kiếm cơ hội. Đến năm thứ hai, họ tham gia một lễ hội âm nhạc dành cho sinh viên, nhân cơ hội này, ban nhạc đã có một bước ngoặt lớn, bắt đầu tạo dựng được danh tiếng. Dần dần, nhiều sự kiện lớn chủ động liên hệ với họ, chất lượng cuộc sống của ban nhạc cũng ngày càng được nâng cao.
Số tiền Lâm Quân tiết kiệm được đầu tiên, anh mua cho Khương Tri Hoan một chiếc vòng cổ của một thương hiệu cao cấp, số tiền còn lại anh mua cho mình một cây đàn ghi-ta.
Tốt nghiệp đại học, mọi người vẫn tiếp tục hoạt động ban nhạc, ban đầu rất suôn sẻ, ban nhạc đã khá nổi tiếng, liên tục có buổi biểu diễn.
Lâm Quân và Khương Tri Hoan tình cảm cũng ổn định, bắt đầu bàn đến chuyện kết hôn, hai người quyết định tích đủ tiền mua nhà sẽ đăng ký kết hôn.
Nhưng trong cuộc sống, những điều không như ý thường chiếm đến chín phần mười.
Tốt nghiệp chưa đầy một năm, mẹ Lâm Quân phát bệnh, cần phải phẫu thuật.
Khương Tri Hoan là một cô gái hiểu chuyện, để Lâm Quân dùng tiền hai người dự định mua nhà để chữa bệnh cho mẹ anh.
Mẹ Lâm Quân phẫu thuật thành công, nhưng sau một trận ốm nặng, sức khỏe vẫn yếu ớt, bà vẫn rất ủng hộ sự nghiệp của con trai, để anh ra ngoài tiếp tục phấn đấu, cũng đừng phụ lòng Khương Tri Hoan, một cô gái tốt.
Đời người lúc nào cũng phải làm bài toán lựa chọn, dù chọn cái nào, cũng sẽ hối hận, ít ai có thể đi làm đẹp con đường mình chưa từng đi qua.
Lâm Quân cũng không có cách nào khác, trong nhà chỉ có mình anh, bố mẹ đều đã già, mẹ anh lại vừa trải qua một trận ốm nặng, dù rất không nỡ, nhưng vẫn quyết định ở nhà chăm sóc bố mẹ.
Về phía ban nhạc, anh cũng chỉ có thể rút lui, không thể vì một mình anh mà làm ảnh hưởng đến người khác.
Cuối cùng ban nhạc đó tan rã, không có công việc ổn định, chỉ chơi nhạc, trong mắt người đời là không làm ăn tử tế, mọi người trong đội đều chịu áp lực rất lớn.
Tình cảnh của Lâm Quân, mọi người đều hiểu, những người khác nghĩ rằng như vậy, chi bằng giải tán luôn, tìm một ca sĩ mới cũng là một chuyện rắc rối, còn phải thích nghi nữa.
Điều Lâm Quân thấy áy náy nhất là Khương Tri
Hoan, trong tình trạng hiện tại của anh, hoàn toàn không có khả năng cho cô gái mình yêu cuộc sống đầy đủ, cuối cùng anh chủ động đề nghị chia tay.
Khương Chi Hoan luôn rất dũng cảm trong tình yêu, dũng cảm bày tỏ tình cảm, cũng có dũng khí kết thúc một mối quan hệ.
“Còn phần còn lại, chắc cô cũng biết rồi.”
Giọng Trần Tuế An mang theo sự tiếc nuối, khép lại câu chuyện.
Sau này Lâm Quân trở về Đan Chu, ở bên cạnh cha mẹ già yếu, mở một quán bar nhỏ trên đảo xa xôi.
Gần đây Khương Tri Hoan thế nào, họ không biết, chỉ mong cô ấy mang theo lời chúc phúc chân thành của Lâm Quân, sống hạnh phúc.
Gần đây có ăn uống đầy đủ không? Có gặp chuyện phiền muộn gì không?
Vẫn còn nhớ Lâm Quân không?
Bên cạnh là ai cũng không sao, Lâm Quân chỉ mong cô ấy hạnh phúc.
**
Còn buổi biểu diễn hôm nay, Trần Tuế An chỉ đóng vai trò là người giúp sức, giúp ban tổ chức xin được suất biểu diễn, nhưng có thành công hay không vẫn còn dựa vào họ.
Không ngờ vài năm sau, năm người họ lại có thể tụ họp với nhau, tiếp tục hoàn thành giấc mơ năm ấy trên sân khấu.
Nhưng rất tiếc, một người rất quan trọng lại không có mặt.
“Ban nhạc sắp trình diễn tiếp theo, không biết có khán giả nào của họ ở đây không?”
Người dẫn chương trình tranh thủ lúc giữa hai tiết mục, làm nóng không khí, tiện thể giới thiệu tiết mục tiếp theo.
“Đây cũng là lần thứ hai họ xuất hiện trước mọi người sau hai năm.”
Tô Nam Chi và ba người khác ở bên cạnh hô hào, tạo không khí.
Nhưng bọn họ vẫn đánh giá thấp độ nổi tiếng của mình, rất nhiều khán giả dưới sân khấu đều đến vì họ.
“Mọi người lâu rồi không gặp!”
Lâm Quân ôm đàn ghi-ta, xuất hiện rạng rỡ, giơ cao micro, vẫy tay chào khán giả.
Màn hình lớn chiếu hình ảnh của năm người họ.
Họ lắc lư theo nhịp điệu âm nhạc, không giấu được sự trẻ trung, như thể thời gian quay trở lại, đưa họ về những ngày tháng đại học vô lo vô nghĩ.
Lâm Quân phấn khích hô hào trên sân khấu: “Mọi người đã sẵn sàng chưa!”
Phần nhạc dạo kết thúc, anh bước vào nhịp điệu theo tiếng trống.
“Chờ một ngày nắng đẹp tự nhiên, anh muốn đưa em đi biển.”
“Giữ lại khoảnh khắc này trước khi quá muộn.”
Ánh sáng chiếu vào Lâm Quân, đạo diễn cố tình chỉa camera vào Lâm Quân.
Anh đứng trên sân khấu, tự tin tỏa sáng, lắc lư cơ thể theo từng nhịp điệu.
Đạo diễn liên tục phóng to camera, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt anh.
Gương mặt anh được phóng to gấp mấy chục lần, xuất hiện trên màn hình lớn.
Lông mày rậm, đôi mắt hẹp dài, sống mũi cao thẳng, các đường nét khuôn mặt sắc sảo đột ngột xuất hiện trên màn hình. Đuôi mắt kéo dài một cách cố ý càng làm tăng thêm vẻ phóng khoáng, ánh nhìn thoáng qua không hề cố ý lại càng khiến anh thêm phần quyến rũ.
Dưới sân khấu vang lên tiếng reo hò.
Lúc này Lâm Quân vô cùng rạng rỡ, đứng trên sân khấu, tỏa sáng.
“Có thể cùng em chạy hết sức.”
“Hướng về đường chân trời.”
“Trước khi hoàng hôn biến mất đều không tính là điểm cuối cùng.”
Nhìn Lâm Quân lúc này, Tô Nam Chi biết, anh ấy thực sự hạnh phúc.
Bởi vì đang làm việc mình thích.
Giữa tiếng ồn ào, Trần Tuế An kéo tay cô, chỉ về một hướng, đặt tay lên miệng, ngăn tiếng nói truyền ra ngoài: “Ngắm hoàng hôn.”
Tiếng ồn ào biến mất hoàn toàn, Tô Nam Chi tự động lọc bỏ mọi tạp âm, trong không gian yên tĩnh, tiếng tim đập rõ ràng hơn, miệng Trần Tuế An mấy máy, phát ra âm thanh.
Lúc này, bóng bay rơi xuống từ trên trời, Trần Tuế An cầm ô trong suốt đã chuẩn bị sẵn, che lên đầu Tô Nam Chi, ngăn cách họ và những quả bóng bay đang bay lượn trên trời.
Hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời, mặt biển cũng ánh lên màu vàng óng.
Trước sân khấu đột nhiên bùng lên pháo hoa, phun ra ánh sáng bạc cao nửa người, tỏa ra xung quanh.
Hoàng hôn màu cam đỏ, những quả bóng bay lơ lửng trên không, những ánh sao lấp lánh trước sân khấu.
Khán giả dưới sân khấu vẫy những cây đèn huỳnh quang trên tay, hợp thành ánh sáng huỳnh quang màu xanh lam.
Mọi thứ đều rất đẹp.
“Tiếp theo, chúng tôi sẽ hát một bài hát rất quan trọng đối với ban nhạc của chúng tôi.”
“Đối với tôi, cũng là một bài hát đặc biệt ý nghĩa.”
Lâm Quân chủ động đảm nhiệm công việc giới thiệu chương trình.
“Không biết em có ở đây không.”
“Nhưng anh vẫn muốn hát bài này cho em nghe.”
Đạo diễn phối hợp chuyển camera trở lại Lâm Quân.
Dưới sân khấu vang lên tiếng reo hò nhiệt liệt.
Không phải nhạc rock, mà là một bài hát tình ca vui tươi.
Các loại nhạc cụ hòa quyện vào nhau.
Ánh mắt Lâm Quân tập trung vào một góc nào đó, đầy tình cảm.
“Khi hai trái tim chạm vào nhau.”
Editor: Kites
Nguồn: Bán Hạ