• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ăn tối xong, Trần Tuế An đến trang trại một chuyến. Lúc này, Tô Nam Chi vẫn chưa về nhà. Nghe giọng cô khóc nức nở, anh sợ cô gặp chuyện chẳng lành, vội vàng khoác áo, chẳng kịp thu dọn gì đã chạy vội ra ngoài.

Một tay cầm điện thoại, một tay giữ lấy áo khoác, anh lao ra khỏi trang trại: “Cô đừng khóc, trước tiên nói cho tôi biết cô đang ở đâu?”

“Tôi đang trên đường về.”

Tô Nam Chi cố gắng trấn tĩnh lại cảm xúc, cố gắng nói cho mạch lạc, dễ hiểu.

“Tôi nhớ ra rồi.”

“Là ngã rẽ thứ hai rẽ phải.”

“Nhưng mà… tôi hơi lạc đường rồi.”

Đến cuối cùng, giọng cô càng lúc càng nghẹn ngào.

Trần Tuế An bước ra khỏi văn phòng mới phát hiện trời đang mưa. Anh cầm lấy chiếc ô đặt ở cửa, lao ra ngoài trong mưa.

Mưa chưa lớn, nhưng hạt mưa dày đặc rơi xuống người, cũng không thể coi thường được.

Tô Nam Chi lúc này đã không còn sức lực, cả người cô như rũ xuống, ôm chặt chiếc túi, ngồi co ro trên đất, cố gắng làm mình mờ nhạt đi, không dám cử động dù chỉ một chút

“Được rồi, cô đứng yên tại chỗ đừng động, bật chia sẻ vị trí theo thời gian thực, tôi lập tức đến.”

Cảm nhận được nỗi sợ hãi của cô, anh tìm cách trấn an cô trước.

Bên kia điện thoại, Tô Nam Chi gật đầu trong nước mắt, “Ừm.”

Để Tô Nam Chi cảm thấy an toàn hơn, và cũng để bản thân yên tâm hơn, anh nhấn mạnh: “Đừng cúp máy, có vấn đề gì thì nói ngay với tôi.”

“Được.”

Tô Nam Chi mím môi, dùng mu bàn tay lau nước mắt.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cảm xúc bồn chồn của cô dần dần ổn định lại, nước mắt cũng ngừng rơi.

Trần Tuế An một tay cầm áo khoác, một tay cầm ô, chạy như bay trong mưa.

Tiếng gió và tiếng thở hổn hển cùng truyền đến đầu dây bên kia.

Tô Nam Chi ở yên tại chỗ, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại.

Mũi tên màu cam đang di chuyển nhanh chóng, không ngừng tiến lại gần mũi tên màu xanh lá cây.

Nghe thấy tiếng nói truyền đến từ điện thoại, nhìn khoảng cách giữa hai mũi tên ngày càng thu hẹp, Tô Nam Chi cảm thấy an tâm, nỗi sợ hãi dần biến mất.

Trang trại cách nhà Trần Tuế An một đoạn khá xa, nhưng anh không dám nghỉ chân, nín thở, cố gắng chạy thật nhanh, muốn đến nơi càng sớm càng tốt.

Nước mưa rơi trên người anh, hòa cùng mồ hôi, làm ướt đẫm áo quần.

Thông qua vị trí định vị của Tô Nam Chi, Trần Tuế An nhìn rõ vị trí của cô.

Cô không đi lạc đường, vẫn chính là con đường chiều nay anh dẫn cô đi.

Nhưng điều này càng khiến anh lo lắng, không biết cô đã gặp phải chuyện gì.

Đêm càng lúc càng tối, trên đường ít người qua lại, tiếng sóng biển vỗ vào đá càng lúc càng rõ ràng.

Hai mũi tên dần dần tiến lại gần nhau, điểm màu cam đã xuất hiện trong vòng tròn có tâm là điểm màu xanh.

Tại ngã tư đường, hình bóng ấy càng lúc càng rõ ràng.

Trần Tuế An nhìn thấy Tô Nam Chi ngồi xổm một mình dưới ánh đèn đường.

Cô buộc tóc kiểu búi cao, hai tay ôm lấy chân, thân người nghiêng về phía trước, cúi đầu nhìn điện thoại.

Người mà anh mong mỏi tìm được cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt, anh thở dài một hơi, trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng tìm được điểm tựa.

Những giọt mưa không nhìn rõ trong đêm tối, dưới ánh đèn lại càng thêm rõ ràng.

Anh có thể nhìn thấy rõ ràng, những hạt mưa dày đặc rơi trên người Tô Nam Chi.

Anh không dám dừng lại, vừa cầm ô, vừa nhanh chóng bước về phía trước.

Trên bản đồ, hai mũi tên càng lúc càng gần nhau, cho đến khi trùng khít lại, trở thành một biểu tượng không phân biệt được màu sắc.

Ánh sáng trước mắt Tô Nam Chi bị che khuất, cơn mưa đang rơi xuống người cô cũng biến mất trong khoảnh khắc này.

Trong lòng lờ mờ có câu trả lời, tim đập nhanh hơn, cô nhất thời hồi hộp đến mức quên cả thở.

Chậm rãi ngẩng đầu lên.

Gương mặt quen thuộc cũng xuất hiện như mong đợi.

Trần Tuế An tay trái cầm áo khoác, tay phải cầm ô che cho cô, đứng ngược sáng trước mặt cô, để mặc nước mưa rơi trên người mình.

Anh thở dốc, những giọt nước chảy dọc theo đường quai hàm, chiếc áo thun ngắn màu đen bị ướt dính chặt vào người, phác họa rõ nét thân hình hoàn hảo của anh, cơ bắp cánh tay căng phồng nổi lên rõ rệt.

Ánh sáng chiếu lên người anh, xung quanh đều mờ nhạt, Tô Nam Chi trong mắt chỉ thấy có mình anh.

Tim đập một cách khác thường, cơ thể dâng lên một cảm giác lạ lùng, giống như có một dòng nước ấm vừa chảy qua người.

“Đi thôi.”

Cô thấy anh đưa tay về phía cô, rồi dừng lại giữa không trung.

Tất cả đều diễn ra theo bản năng, cô phản ứng kịp thời, đặt tay lên tay anh.

Trần Tuế An cẩn thận kéo cô dậy, vỗ nhẹ vào lưng cô, nhẹ nhàng nói: “Bây giờ không sao rồi, tôi đưa cô về nhà.”

Có lẽ là do "hiệu ứng cầu treo", nhưng vào cái khoảnh khắc anh xuất hiện, sự rung động đến tận tâm hồn ấy là có thật.

Trong đêm mưa, hai người chung một chiếc ô, Trần Tuế An đỡ lấy cánh tay Tô Nam Chi, đưa cô về nhà.

Trên đường đi, anh luôn an ủi cô, sợ để lại cho cô những ký ức không tốt.

Sự xuất hiện kịp thời của Trần Tuế An quả thực là cứu tinh, giúp Tô Nam Chi có được cảm giác an toàn trên hòn đảo xa lạ này.

Về đến nhà, Tô Nam Chi tắm nước nóng, lại uống một bát nước gừng Trần Tuế An mang đến, trải ga trải giường sạch sẽ, sấy khô tóc, thoải mái nằm trên giường.

Cô trở mình trên giường, vùi mặt vào trong chăn, hít một hơi thật sâu, thở dài: “Mệt quá!”

Hôm nay quả là một ngày đầy bất ngờ và hồi hộp.

Cô thò đầu ra khỏi chăn, nhìn chằm chằm trần nhà, trong lòng cứ thế mà hồi tưởng lại những chuyện xảy ra hôm nay.

Những chuyện xảy ra ban ngày cứ như thước phim quay chậm, từng cảnh hiện lên trong đầu cô.

Vụ việc bất ngờ vào tối nay đã mang đến cho cô một cú sốc không nhỏ, tiêu hao rất nhiều năng lượng, không lâu sau đó thì cô chìm vào giấc ngủ.

Một đêm ngon giấc thế là Tô Nam Chi ngủ đến tận trưa.

Vừa mới chuyển đến căn nhà view hướng ra biển nên cô cũng rất hiếu kì.

Cô vội vàng xuống giường, đi dép lê, mở cửa ra, đi ra ban công.

Mới mở cửa ra, đã nghe thấy tiếng sóng biển.

Cô chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, gió biển thổi ào ào đến, gió biển thổi vào cổ áo, bất ngờ làm cô lạnh đến mức ôm chặt lấy hai cánh tay.

Nhìn thấy những vũng nước đọng trong sân, cô mới biết đêm qua đã có một trận mưa lớn, trong lòng thầm cảm ơn, may mà tối qua cô đã về sớm.

Mưa vừa tạnh, trời chưa hoàn toàn quang đãng, mây lại che khuất mặt trời, dù có thể cảm nhận được ánh nắng chói chang, nhưng mà cũng khó tìm thấy bóng dáng của mặt trời.

Hiện tại, Tô Nam Chi không thiếu thời gian.

Về phòng mặc thêm một chiếc áo khoác, lại lấy thêm một chiếc ghế, ngồi trên ban công, nhàn nhã lướt điện thoại.

Ứng dụng màu xanh lá cây có hơn hai mươi tin nhắn chưa đọc, làm cô giật mình.

Mở ra mới phát hiện, hóa ra là tối qua cô chat với Bạch Thục Ý đến nửa chừng thì ngủ quên, nên bị trách móc dữ dội vì hành vi không trả lời tin nhắn tồi tệ đó.

Cô đọc lại tin nhắn từ đầu đến cuối, cô trích dẫn tin nhắn mới nhất và chỉ trả lời một chữ “1”.

Cô dứt khoát bỏ qua tin nhắn phía sau có kèm theo một biểu tượng cảm xúc Doraemon cầm hoa hồng, lè lưỡi làm nũng.

【Đẹp trai không? Đẹp trai không? Đẹp trai không? x10086】

Cuộn xuống phía dưới, cô thấy tin nhắn của đồng nghiệp cũ Trần Thạc.

Tô Nam Chi không thích anh ta, cô cảm nhận được ngoài mối quan hệ đồng nghiệp ra anh ta còn có những ý nghĩ khác không nên có, cô hơi có chút không thích.

【Sao cô lại nghỉ việc thế?】

【Đều không nói với tôi một tiếng?】

Thần kinh.

Chúng ta thân thiết lắm sao?

Anh ta vào công ty sớm hơn Tô Nam Chi một năm.

Lúc Tô Nam Chi mới vào làm, còn tưởng Trần Thạc là một tiền bối nhiệt tình, chủ động dẫn cô làm quen với môi trường làm việc, kết quả là một tháng sau liền lộ nguyên hình, luôn nói những lời khiến người khác khó xử, lại còn tự cho mình là hài hước.

Sau đó cô cố ý giữ khoảng cách với anh ta, nhưng anh ta cứ như thể không nhận ra vậy, cứ xem mọi chuyện bình thường như chưa có gì xảy ra, thậm chí có bạn gái rồi, vẫn nói với Tô Nam Chi những lời lẽ mập mờ, không biết giữ ranh giới.

Tô Nam Chi rất khó chịu, chủ động chuyển nhóm, công việc cũng dần trở nên bận rộn hơn nên hai người về sau cũng ít gặp mặt.

Ngoại trừ thỉnh thoảng anh ta nổi hứng, sẽ gửi cho cô một vài tin nhắn, hai người cũng khó có thể có thêm bất kỳ tiếp xúc nào nên cô cũng dần hài lòng với kết quả này.

Tuy nhiên, vì mới bước vào công việc, những rắc rối do không hiểu rõ người khác đã khiến Tô Nam Chi sau này luôn có một chút đề phòng với người khác giới, và thường có xu hướng giữ khoảng cách an toàn ngay từ đầu.

Cô không trả lời Trần Thạc.

Đã đọc không trả lời, đây là phép lịch sự cuối cùng của cô.

Ngón tay cuộn xuống, tin nhắn tiếp theo là tin nhắn mà Trần Tuế An gửi đến.

【Trưa nay qua ăn cơm không?】

【Mẹ tôi nấu ăn rất ngon】

Tô Nam Chi ban đầu dự định trưa nay đến nhà Ngô Ưu ăn cơm, tiện đường mua thêm gia vị về, sau này có thể tự nấu ăn ở nhà.

Tối qua lạc đường, gọi điện khóc lóc cho anh, bây giờ nghĩ lại, tuy rằng vừa lúng túng vừa xấu hổ, nhưng nhiều hơn vẫn là sự biết ơn đối với Trần Tuế An.

Những trải nghiệm không tốt đẹp trước đây đã khiến cô vô thức muốn giữ khoảng cách với những chàng trai khác, bao gồm cả việc muốn phân rõ ranh giới với Trần Tuế An, nhưng sau khi suy nghĩ lại, cô lại cảm thấy anh và Trần Thạc không giống nhau, Trần Thạc bản chất chỉ là một người đàn ông không có trách nhiệm, chỉ biết nói những lời ngon ngọt mà thôi.

Đoán được Tô Nam Chi khi tỉnh dậy vào ban ngày sẽ cảm thấy lúng túng vì hành động tối qua, Trần Tuế An đã ra ngoài từ sáng sớm, muốn cho cô chút thời gian để bình tĩnh, nhìn thấy anh là người trong cuộc của đêm qua, ít nhiều cũng có chút không thoải mái, ngộ nhỡ cảnh tượng đêm qua lại xuất hiện lần nữa trong đầu cô, chỉ cần nghĩ thôi cũng thấy xấu hổ.

Vì vậy, sau khi gửi tin nhắn, anh lại bổ sung thêm hai câu.

【Trưa nay tôi không có nhà, chỉ có mẹ tôi ở nhà thôi.】

【Có người bầu bạn nói chuyện với bà ấy cũng tốt.】

Tô Nam Chi ấn tượng rất tốt về dì Triệu, khiến cô luôn cảm thấy dì ấy giống như người thân trong gia đình lại rất gần gũi, về mặt chủ quan cô cũng không phản đối việc tiếp xúc với dì, nhưng lại cảm thấy cứ làm phiền Trần Tuế An và gia đình anh ấy cũng không tốt lắm.

Cô chưa nghĩ ra cách trả lời thế nào, nhìn chằm chằm vào màn hình, vẫn đang do dự.

“Nam Chi.”

Nghe tiếng thì quay đầu nhìn lại, dì Triệu đã đứng ở sân cười vẫy tay với cô.

“Dì Triệu!”

Cô rất vui mừng, vội vàng đứng dậy, chạy xuống mở cửa.

“Con xuống ngay đây ạ.”

Vấn đề đang do dự cũng có đã có câu trả lời ngay lúc này đây.

Cô dứt khoát trả lời một chữ: 【Được.】

“Nam Chi, trưa nay qua ăn cùng dì nhé.”

Dì Triệu khoác tay cô, nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô.

Dì Triệu cũng nghe nói chuyện tối qua, trách Trần Tuế An sao không nói rõ ràng.

Tối muộn như vậy, "cô nương" tối qua chắc chắn đã bị dọa sợ rồi.

Dì Triệu nghĩ Tô Nam Chi vừa đến Đan Chu, còn rất nhiều việc phải làm, lại còn bị dọa sợ, nên muốn để cô ngủ một giấc thật ngon, liền bảo Trần Tuế An mời Tô Nam Chi qua ăn cơm trưa.

Tô Nam Chi rửa mặt, thay một bộ quần áo thoải mái, liền đi đến nhà Trần Tuế An.

Cửa không khóa, chỉ hé mở, cô đẩy cửa bước vào.

Dì Triệu vẫn đang bận rộn trong bếp chuẩn bị món cuối cùng, nghe thấy tiếng động, thò đầu ra, chào hỏi cô: “Đến rồi à! Dì sắp làm xong rồi.”

Trên bàn cơm đã bày sẵn ba món.

Hai món mặn một món canh.

Nhìn thôi đã thấy ngon rồi.

Đã từng ăn cơm Trần Tuế An nấu, Tô Nam Chi không có lý do gì không tin vào tay nghề nấu ăn của dì Triệu.

Tô Nam Chi bưng bát ra, chờ món cuối cùng.

Dì Triệu bưng món cuối cùng từ trong bếp ra: “Hải sản xào bánh gạo.”

Cô kéo ghế bên cạnh ra, để dì Triệu ngồi xuống.

Dì Triệu chỉ vào từng món ăn, giới thiệu từng món cho cô.

“Hải sản xào bánh gạo.”

Bánh gạo trắng cùng với nghêu, trứng gà, tôm, thêm một chút rau xanh, khiến người ta có cảm giác thèm ăn.

“Mực xào cay.”

Mực xào xong vẫn còn giữ được màu vàng óng, cộng thêm hành tây, ớt xanh đỏ, làm dậy mùi vị.

“Cá nhỏ chiên hành.”

Cá nhỏ hấp xong rưới lên nước sốt bí truyền, lại rắc thêm hành lá, thanh đạm nhưng lại rất ngon miệng.

“Canh cá dây hầm củ cải.”

Cá dây chiên xào xong cho vào nồi đất cùng với củ cải, đun nhỏ lửa, cho đến khi hầm ra nước dùng màu trắng sữa.

Tô Nam Chi và dì Triệu vừa ăn cơm vừa trò chuyện.

Hai người nói chuyện rất vui vẻ.

Dì Triệu không hỏi cô vì sao đến Đan Chu, chỉ muốn cô thư giãn thật tốt.

“Tiểu Tô, vùng này phong cảnh đẹp, bờ biển rất thích hợp để ngắm bình minh.”

“Tuế An hồi nhỏ rất thích chạy lung tung, nên biết rõ nơi nào có điểm nhìn đẹp nhất.”

“Vùng này của chúng ta có điểm đón tia nắng đầu tiên của thế giới mới đấy.”

Nói đến cảnh đẹp Đan Chu, vẻ mặt dì Triệu tràn đầy niềm tự hào.

Tô Nam Chi ngồi bên cạnh ngoan ngoãn gật đầu.

“Chọn một ngày trời đẹp, bảo Tuế An dẫn con lên núi xem bình minh nhé.”

Editor: Kites

Nguồn: Bán Hạ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK