• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cỏ dại ven biển khẽ lay động trong gió, những vệt mây cam rực rỡ trên bầu trời dần nhạt màu, nhường chỗ cho sắc xanh lam dịu mát.

Ngước mắt lên là một khoảng trời xanh trong vắt, tầm mắt trải dài ra xa, ôm trọn biển cả bao la.

Sau khi cùng nhau ngắm hoàng hôn, hai người chuẩn bị trở về.

Nhớ lại chuyện bị từ chối buổi chiều, Trần Tuế An không mấy chắc chắn, dùng ngón tay lần lượt chỉ vào mình và Tô Nam Chi, thăm dò hỏi: "Vậy tối nay chúng ta đi ăn tối nhé?"

"Được thôi!" Tô Nam Chi vui vẻ đáp lại, "Coi như là tiệc mừng công đi?"

Cô chợt nhớ đến bữa trưa bị bỏ lỡ, bây giờ bụng đã đói cồn cào, rất muốn thưởng thức một bữa hải sản thật thịnh soạn.

"Đương nhiên là được!"

Trần Tuế An không chỉ không phản đối, mà còn mong cô ăn nhiều bữa hơn, anh cầu còn không được ấy chứ.

Trên đường về, Tô Nam Chi ngồi sau xe, không còn vẻ gò bó, rụt rè như lúc ban đầu. Vừa lên xe cô đã vô thức nắm lấy vạt áo Trần Tuế An, nhưng vẫn cố ý giữ một khoảng cách nhỏ, không để cơ thể chạm sát vào anh.

Chiếc xe điện nhỏ lướt đi trên con đường lớn ven biển.

Gió đêm thổi nhè nhẹ, mang theo hơi mát dịu, xua tan cái oi bức của mùa hè.

Tô Nam Chi im lặng ngồi phía sau, hồi tưởng lại những chuyện vừa xảy ra, trong lòng vẫn còn những suy tư chưa dứt.

Cô vẫn đang băn khoăn, không biết làm sao để phân biệt được đâu là hiệu ứng cầu treo, đâu là cảm xúc rung động thật sự.

Thấy Tô Nam Chi khẽ chau mày, vẻ mặt có chút ưu tư, Trần Tuế An chủ động mở lời: "Tô Nam Chi, cô muốn ăn gì?"

Mạch suy nghĩ bị cắt ngang, Tô Nam Chi hoàn hồn, vẻ mặt ngơ ngác hỏi: "Anh vừa nói gì?"

Đoán trước được cô không nghe, Trần Tuế An lặp lại một lần nữa: "Tối nay cô muốn ăn gì?"

"Tôi sao cũng được, anh chọn đi."

Cô ở đây cũng chưa được bao lâu, chỉ thỉnh thoảng ăn cơm ở nhà Ngô Ưu, không thực sự hiểu rõ về các món ăn trên đảo.

"Vậy được, tôi dẫn cô đi."

Trần Tuế An đã quyết định, vặn ga, tăng tốc chạy về phía trước.

Những vướng bận trong lòng Tô Nam Chi cũng vì thế mà tạm thời bị gác lại, dù sao sớm muộn gì cô cũng sẽ hiểu rõ thôi.

Trần Tuế An giảm tốc độ, dừng xe trước một cửa hàng đồ ăn vặt.

Anh quay đầu nhìn Tô Nam Chi, ra hiệu cho cô xuống xe.

Tay Tô Nam Chi vẫn đang nắm vạt áo anh, ngước mắt nhìn anh, ánh mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc.

Không phải nói là đi ăn tối sao?

Dù có chút nghi ngờ, nhưng cô vẫn dùng tay chống vào người Trần Tuế An, ngoan ngoãn xuống xe.

"Mình mua chút đồ ăn vặt trước đã." Trần Tuế An hạ chân chống, dừng xe bên lề đường, thong thả nói, "Tối nay tiêu tất, Trần công tử bao!".

Anh luôn có thể vô cớ chọc trúng điểm cười của Tô Nam Chi, ví dụ như lúc này.

Đôi mắt Tô Nam Chi liền cong lên thành hình vầng trăng khuyết, nở nụ cười rạng rỡ.

Nhìn nụ cười trên gương mặt Trần Tuế An, Tô Nam Chi chợt thấy có chút ngưỡng mộ.

Cô suy nghĩ lại, từ khi hai người quen nhau, mỗi lần Trần Tuế An gặp cô đều rất vui vẻ, tâm trạng ổn định, luôn ở trong trạng thái hạnh phúc.

Tô Nam Chi nhớ lại bộ dạng ủ dột, thiếu sức sống của mình khi còn đi làm trước đây, như thể bị hút cạn năng lượng, không có việc gì tuyệt đối sẽ không đến công ty. Còn Trần Tuế An thì ngày nào cũng tranh thủ làm thêm giờ, hễ có thời gian rảnh là lại chạy ra trang trại.

Chẳng lẽ đây là sự khác biệt giữa ông chủ và nô lệ công sở hay sao?

Đây là lý do duy nhất mà cô nghĩ ra.

Lũ tư bản đáng ghét!

Cô bất mãn bĩu môi, ánh mắt nhìn Trần Tuế An thoáng chút oán hận, quyết tâm phải "chặt chém" anh một trận.

Vô cớ bị liếc xéo, Trần Tuế An vẫn chưa hiểu chuyện gì, nhưng trực giác mách bảo anh rằng, lúc này tốt nhất là nên giữ im lặng, giảm sự hiện diện của mình, nhanh chóng đi lướt qua Tô Nam Chi, tiến thẳng vào cửa hàng.

Tô Nam Chi không có hứng thú đặc biệt với đồ ăn vặt, chỉ thỉnh thoảng thèm mới ăn một chút. Nhìn hàng hóa trên kệ bày la liệt đủ loại đồ ăn, cô có chút bối rối, không biết nên bắt đầu từ đâu. Cô đứng ở cửa, dùng ánh mắt tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.

"Đi từ bên này đi."

Trần Tuế An không biết từ đâu xuất hiện, đẩy một chiếc xe đẩy tiến đến.

Anh đặt tay lên vai Tô Nam Chi, nhẹ nhàng xoay cô lại, hướng về phía lối đi đầu tiên, để cô từ từ khám phá từng gian hàng.

Trần Tuế An đẩy xe, đi song song với Tô Nam Chi trong lối đi hẹp.

Trong không gian chật chội, hai người không thể giữ khoảng cách. Cánh tay vô tình chạm vào nhau, cảm giác ấm áp khiến người ta không thể không chú ý.

Nhiệt độ dường như tăng lên, một bầu không khí mập mờ bắt đầu lan tỏa.

Tô Nam Chi cố ý nghiêng nửa người sang một bên, đối diện với giá hàng, tùy tiện lấy một gói đồ ăn vặt, giả vờ chăm chú xem bao bì.

Chỉ có trời mới biết cô đang cần một không gian riêng tư đến mức nào.

Trần Tuế An tuy trong lòng cũng có chút thầm vui mừng, tim đập nhanh hơn bình thường, nhưng vẻ mặt vẫn cố tỏ ra bình thường, không để lộ sự thay đổi nào.

Nhìn bóng lưng Tô Nam Chi, anh không nhịn được mà thầm hét lên trong lòng: Cô ấy thật đáng yêu!

Là đậu phụ khô, nhìn bao bì có vẻ cũng không tệ, Tô Nam Chi liền chọn mấy vị khác nhau, bỏ vào xe đẩy.

"Ôi, thế này đã đủ đâu." Trần Tuế An thấy cô chỉ lấy có bốn gói, lắc đầu, còn sốt ruột hơn cả cô, trực tiếp dùng tay bốc một nắm lớn, ném vào xe, "Lấy thêm chút nữa đi!"

Chứng kiến toàn bộ quá trình, Tô Nam Chi nhất thời á khẩu, sao lại có người tự nguyện "dâng tiền" cho người khác như vậy? Sau đó đối diện với nụ cười chân thành của Trần Tuế An, những lời còn lại cũng không tiện nói ra nữa.

Thôi vậy.

Anh muốn lấy thì cứ lấy, cô cùng lắm sẽ ăn nhiều hơn một chút thôi.

Tiếp theo, dưới sự "nhiệt tình" của Trần Tuế An, chiếc xe đẩy nhanh chóng bị lấp đầy ắp.

Hễ đồ ăn vặt nào Tô Nam Chi lấy, anh đều sẽ lấy thêm một đống lớn, liếc mắt thấy đồ nào hay, anh cũng không ngần ngại ném vào xe, quả thật là hào phóng.

Thậm chí để Tô Nam Chi không cảm thấy áy náy, anh còn ân cần an ủi cô: "cô muốn ăn gì thì cứ lấy, dạo này "anh" có chút tiền."

Nói xong còn tự tin cười với cô, bổ sung: "Chọn cái nào đắt thì lấy nhé."

Câu nói đó có ý gì nhỉ, người đàn ông mua đồ không cần nhìn giá là người đàn ông đẹp trai nhất sao?

Tô Nam Chi coi như đã được trải nghiệm thực tế.

Thấy Trần Tuế An lấy đều là những món cô thích, Tô Nam Chi nhắc nhở anh: "Anh không lấy chút gì anh thích ăn sao?"

Thực ra, Trần Tuế An bình thường cũng không ăn đồ ăn vặt.

Để tránh cho Tô Nam Chi có bất cứ gánh nặng nào, anh trực tiếp né tránh chủ đề này, đưa ra một câu trả lời mơ hồ: "Không sao, tôi tin vào khẩu vị của cô."

Sau khi thanh toán xong, hai người xách hai túi lớn đầy ắp đồ, trở về trong niềm vui sướng.

Về bữa tối, Trần Tuế An chọn một quán ăn nổi tiếng lâu đời tên là Đan Chu.

Ông chủ quán là người quen của Trần Tuế An, thấy anh đến liền nhiệt tình ra đón: "Tuế An đến rồi à!"

"Chào chú Lý, cháu đến ăn tối."

Anh xách hai túi đồ ăn vặt, đi phía trước, che khuất người đi phía sau.

Tô Nam Chi từ sau lưng anh ló nửa người ra, ngại ngùng cười cười, cũng chào hỏi: "Chào chú Lý ạ."

Chú Lý lúc này mới phát hiện phía sau còn có người đi cùng, còn là một cô gái chưa từng gặp, trong lòng có chút đoán ra, vui mừng vỗ vai Trần Tuế An.

Tuy không nói lời nào, nhưng trong động tác đơn giản ấy lại chứa đựng rất nhiều hàm ý.

Là bạn của bố Trần Tuế An, chú Lý cũng đã giúp đỡ anh không ít. Năm đó tiền học đại học của anh, chú Lý cũng đã không ngần ngại bỏ ra, kiên quyết muốn Trần Tuế An tiếp tục đi học.

Trần Tuế An đương nhiên hiểu ý của chú, anh muốn giới thiệu hai người chính thức, nhưng tuyệt đối không phải bây giờ. Anh cần một thân phận chính đáng và hợp lý hơn.

Để tránh chú Lý hiểu lầm, anh làm cầu nối giữa hai người, lần lượt giới thiệu:

"Tô Nam Chi, người thuê nhà của cháu, đến đây giải sầu."

"Chú Lý, ông chủ quán ăn."

Chú Lý là người từng trải, hơn nữa lại nhìn Trần Tuế An lớn lên, chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra mối quan hệ giữa hai người không hề đơn giản, nhưng Trần Tuế An đã nói như vậy, chú ấy tin anh có lý do riêng, không làm khó anh nữa, sắp xếp cho hai người vào chỗ ngồi.

Hai người chọn một vị trí ngồi ở ngoài trời.

Người Đan Chu ăn hải sản, chủ yếu coi trọng sự tươi ngon.

Trong quán đều có những tủ hải sản, các loại hải sản bên trong còn tươi sống, thích con nào thì trực tiếp bảo ông chủ cân, ăn tươi làm liền, tuyệt đối không có chuyện dùng hải sản đã chết để chế biến.

Trần Tuế An đưa Tô Nam Chi vào trong, để cô tự do lựa chọn.

Tô Nam Chi đi một vòng, phát hiện cơ bản đều là những loại hải sản cô không biết tên, liền gọi một con tôm tích, sau đó giao quyền lựa chọn còn lại cho Trần Tuế An.

Nắm quyền quyết định trong tay, Trần Tuế An gọi mấy món đặc sản Đan Chu, còn không quên gọi cả món mà anh yêu thích từ nhỏ đến lớn.

Trong quán không có nhiều khách, cộng thêm mối quan hệ của Trần Tuế An với ông chủ, đồ ăn lên rất nhanh, hơn nữa đều do chính tay ông chủ chế biến.

"Đây là nhím biển."

"Đây là cá đù vàng."

...

Trần Tuế An lần lượt giới thiệu cho cô.

Đan Chu đã bước vào mùa cấm đánh bắt, một số loại hải sản bị cấm lên bàn ăn, cộng thêm việc không cho phép ra khơi đánh bắt cá quy mô lớn, giá cả không tránh khỏi tăng lên. Nhưng những điều này đều không quan trọng bằng việc Tô Nam Chi được ăn uống vui vẻ.

Tô Nam Chi nhìn thấy con tôm tích chiên vàng ruộm, cảm giác thèm ăn tăng lên, vội vàng gắp một con cho vào bát.

Bị cô lây nhiễm, Trần Tuế An vốn đã quen ăn hải sản, vậy mà cũng cảm thấy bữa ăn trước mắt trở nên ngon miệng hơn hẳn.

"Hít." Tô Nam Chi đặt đũa xuống, vẻ mặt ấm ức, "Đau quá."

Đây đã là lần không biết thứ bao nhiêu cô bị vỏ tôm tích đâm vào rồi.

Trần Tuế An có chút bất lực, nhưng lại cảm thấy buồn cười, không nhịn được mà trêu chọc: "Miệng cô là miệng sắt à?"

Tôm tích mà cũng trực tiếp dùng miệng gặm, đúng là không sợ đau.

Tô Nam Chi đáng thương chớp chớp mắt, lộ ra đôi môi dưới đầy những vết thương nhỏ.

Tô Nam Chi không biết cách xử lý tôm tích, có thể nói là đã chịu không ít khổ sở.

Cô cầm con tôm tích còn chưa ăn xong trong bát lên, dùng tay bẻ đầu nó.

"Tôi thấy tay cô mới là tay sắt đó!"

Tuy là lời trêu đùa, nhưng trong đó lại chứa đựng sự quan tâm.

Trần Tuế An nhìn vỏ tôm tích chất đống trong đĩa của Tô Nam Chi, vừa đau lòng vừa buồn cười.

Rốt cuộc cô ấy yêu tôm tích đến mức nào chứ?

Anh thực sự không thể nhìn tiếp được nữa, nhìn Tô Nam Chi vẫn đang cắm cúi ăn tôm, liền hỏi: "Đau không?"

Trong miệng đang ngậm đồ ăn, Tô Nam Chi không tiện nói, chỉ gật đầu để trả lời.

"Đừng ăn nữa, để tôi dạy cô."

Trần Tuế An đeo găng tay vào, chọn một con tôm tích, làm mẫu cách ăn đúng cho cô.

Tô Nam Chi ngẩng đầu, cũng cầm lấy một con tôm tích, chăm chú nghe anh nói.

Anh cầm tôm trên tay, nắm lấy đuôi tôm, từng chút một làm mẫu cách bóc vỏ.

"Cô làm như thế này trước này."

"Rồi lại thế này."

Anh làm rất chậm, Tô Nam Chi làm theo.

"Như vậy là đã loại bỏ được vỏ của nó rồi."

Anh dùng lực kéo một cái, thịt tôm tích liền hiện ra một cách nguyên vẹn.

Nhìn miếng thịt tôm trong lòng bàn tay được cô lấy ra một cách hoàn hảo, Tô Nam Chi như phát hiện ra một thế giới mới, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Uổng công chịu đau đớn nhiều như vậy.

"Bùm!"

Từ phía xa truyền đến tiếng nổ, sau đó trên bầu trời nở ra những bông pháo hoa đủ màu sắc.

"Pháo hoa kìa!"

Trần Tuế An hưng phấn chỉ cho Tô Nam Chi.

Vô số đốm sáng trắng bay lên trời cao, rồi nở rộ giữa không trung, lấy nó làm tâm, lan ra xung quanh thành những đường kẻ mỏng manh ngũ sắc, ngay sau đó lại biến thành vô số đốm lửa nhỏ, như những ngôi sao lấp lánh, đan xen vào nhau, cùng nhau rơi xuống mặt biển.

"Chúng ta thật may mắn."

"Lại còn có thể xem pháo hoa miễn phí trên biển nữa."

Trần Tuế An quay người lại, chăm chú ngắm nhìn màn trình diễn pháo hoa.

Bên tai là tiếng pháo hoa nổ, tiếng ồn ào của mọi người xung quanh, đầu óc Tô Nam Chi trống rỗng, không nghe rõ Trần Tuế An đang nói gì, nhưng cô lại cảm nhận được trái tim mình đang loạn nhịp.

Vấn đề khiến cô phiền não cả buổi chiều nay, vào lúc này đây cũng đã có câu trả lời rõ ràng.

Nếu như những lần trước tim đập bất thường đều có thể quy về hiệu ứng cầu treo, thì lần này, trái tim cô đập loạn nhịp đơn thuần là vì cô đã rung động trước Trần Tuế An.

Cô có thể khẳng định một điều:

Mình thích anh ấy.

Tô Nam Chi thích Trần Tuế An.

Editor: Kites

Nguồn: Bán Hạ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK