• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đan Chu lại bước vào một mùa mưa kéo dài cả tuần.

Hòn đảo chìm trong màn sương mỏng manh, bầu trời xám xịt, những cơn mưa phùn rả rích kéo dài không dứt.

Tô Nam Chi không ra ngoài, cô lục tìm trong ngăn kéo cuốn sổ phác thảo và chiếc máy tính.

Cuối cùng cô cũng có thời gian để tiếp tục hoàn thiện những bản thiết kế bị đối tác từ chối trước đó.

Hầu hết các bản thiết kế vẫn còn dang dở, chỉ mới ở dạng phác thảo vì những yêu cầu vô lý từ phía đối tác, khiến cô buộc phải dừng lại. Nhưng vì quá yêu thích chúng, cô đã lưu lại một bản riêng để cất giữ.

Cô ôm máy tính bảng, laptop và sổ phác thảo xuống lầu, đặt chúng lên bàn ăn. Sau đó, cô vào bếp tự pha cho mình một ly đồ uống đá đặc biệt. Mọi thứ đã sẵn sàng, cô mở màn hình máy tính, bắt đầu thực hiện những tác phẩm còn dang dở của mình.

Không còn phải vội vã chạy deadline, không cần tranh cãi với những đối tác có những ý tưởng trên trời, không bị thúc ép tăng ca, Tô Nam Chi cảm thấy cuộc sống thật sự yên bình.

Cô hoàn toàn có thể làm theo ý tưởng của mình, muốn vẽ thế nào thì vẽ, muốn vẽ lúc nào thì vẽ. Đến cả chỗ làm việc cũng có thể tùy ý lựa chọn, không gian lại rộng rãi thoải mái.

Nhấn vào phần mềm quen thuộc, Tô Nam Chi như được tiếp thêm nguồn cảm hứng. Đã gần hai tháng không chạm tay vào, nhưng tay cô vẫn không hề lạ lẫm, những công trình trên bản vẽ thiết kế dần được hoàn thiện hơn.

Tô Nam Chi rất yêu thích công việc hiện tại, đó cũng là một trong những động lực lớn nhất thúc đẩy cô tiếp tục theo đuổi nó.

Nhìn những ý tưởng trong đầu từng chút một được phác họa ra, rồi dần hiện lên thành hình dáng cụ thể, dù quá trình có gian nan, nó vẫn mang đến cho cô cảm giác thành tựu lớn lao.

"Nam Chi!"

Trần Tuế An tay xách một chiếc xô, bên trong đựng chiến lợi phẩm câu cá của anh, hớn hở bước vào sân.

Tô Nam Chi đang tập trung vẽ, không tiện rời tay, cô vẫn ngồi trên ghế, lớn tiếng đáp lại anh, vươn cổ về phía cửa nói vọng: "Này! Cửa không khóa, anh cứ vào đi!"

Bước vào nhà, Trần Tuế An mới thấy Tô Nam Chi đang ngồi trước máy tính, tay cầm chuột liên tục thao tác, dường như đang làm gì đó rất tập trung. Anh nhẹ nhàng bước chân, có chút áy náy, lo lắng hỏi: "Có làm phiền cô không?"

"Đương nhiên là không."

Tô Nam Chi hoàn thành bước cuối cùng, bố cục bản phác thảo ngôi nhà đã hiện ra rõ ràng. Cô đứng dậy đi về phía Trần Tuế An.

"Anh mang cái gì thế?"

Thấy chiếc xô đặt dưới chân Trần Tuế An, cô liền cúi người xuống xem.

Nhìn thấy cả xô đầy ắp chiến lợi phẩm, Trần Tuế An rất tự hào, như muốn khoe công với cô, nói: "Đây đều là thành quả câu cá biển của tôi đấy."

Tô Nam Chi chỉ thuận miệng khen: "Cũng giỏi đấy chứ."

Tuy câu khen có vẻ không hoàn toàn chân thành, nhưng Trần Tuế An vẫn rất vui vẻ, vẻ mặt đầy tự hào, khóe miệng cong lên, đắm chìm trong những lời khen.

Đột nhiên nhớ ra bên ngoài trời đang mưa, Tô Nam Chi nghi hoặc hỏi: "Không phải bên ngoài đang mưa sao, sao anh vẫn đi câu cá?"

Cô ấy không những khen mình mà còn quan tâm đến mình.

Suy nghĩ của Trần Tuế An bay xa, nghĩ đến đây anh gần như bị hạnh phúc làm choáng váng.

Mình thật có sức hút.

Anh cố gắng che giấu sự vui sướng trong lòng, dùng giọng điệu bình thản nhất có thể đáp lại: "Không sao, mưa cũng không lớn lắm."

Tô Nam Chi ngồi xổm bên cạnh chiếc xô nhựa, ngẩng đầu nhìn anh, có chút muốn nhưng nói lại thôi.

Mấy người câu cá này...

Trước đây cô chỉ thấy trên mạng người ta hay than thở về mấy ông mê câu cá, mưa gió sấm chớp gì cũng không lay chuyển, nhất định phải đi câu. Giờ tận mắt chứng kiến mới thấy, Tô Nam Chi cảm thấy tâm trạng thật khó tả.

Anh đúng là quá yêu thích câu cá.

Gần đây, Trần Tuế An mơ hồ cảm nhận được Tô Nam Chi đối với anh có chút khác biệt, dường như cô đã xem anh là một phần trong "vùng an toàn" của mình. Thế nhưng, anh lại không biết dừng lại đúng lúc, còn cho rằng sức hút cá nhân của mình quá lớn. Nhìn thấy Tô Nam Chi nhìn anh với ánh mắt do dự, cùng với hành động muốn nói lại thôi, anh đã thành công hiểu sai ý cô.

Cô ấy chắc chắn đang lo lắng cho mình.

Cứ ngỡ mình đã đoán đúng, trong lòng Trần Tuế An vui như mở hội, nhưng vẻ mặt đắc ý vẫn không thể giấu giếm.

Tô Nam Chi chẳng màng quan sát biểu cảm đặc sắc của người trước mặt, càng không chú ý đến sự đắc ý trong lòng anh. So với những điều đó, cô đang bận suy nghĩ về một chuyện quan trọng hơn, ví dụ như: tối nay ăn gì.

Trần Tuế An vui vẻ ngân nga hát, xách xô vào bếp.

Tô Nam Chi chỉ nghĩ rằng anh đi câu cá mà không gặp khó khăn gì, nên cảm thấy đắc ý.

Khi đi ngang qua bàn ăn, Trần Tuế An vô tình nhìn thấy giao diện trên màn hình máy tính, vẻ mặt ngỡ ngàng: "Cô là dân kiến trúc à?"

Thật trùng hợp!

"Đúng vậy!" Tô Nam Chi gật đầu, thấy vẻ mặt ngạc nhiên của anh, cô cũng thấy kỳ lạ, hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ anh..."

Chẳng lẽ anh không biết?

Vừa nói được ba chữ, cô mới nhớ ra, anh thật sự không biết, vội vàng dừng lại.

Lúc đầu cô đến Đan Chu là vì nghỉ việc, nên trên đảo rất ít khi nhắc đến chuyện liên quan đến công việc. Trần Tuế An hoàn toàn không biết gì về chuyện này.

Nhận ra điều đó, cô vội vàng sửa lời, nói thêm: "Trước đây tôi làm ở công ty thiết kế."

"Vậy tôi có thể xem bản vẽ thiết kế trước đây của cô không?"

Sau một hồi do dự, anh vẫn quyết định lên tiếng.

Một số dự án ngay từ đầu đã ký thỏa thuận bảo mật, dù cô đã nghỉ việc, nhưng đạo đức nghề nghiệp vẫn phải có. Tô Nam Chi chọn ra vài bản vẽ không liên quan đến bí mật, đưa cho anh xem.

Khi nói đến công việc, Trần Tuế An lập tức trở nên nghiêm túc. Anh kéo một chiếc ghế, ngồi xuống, cẩn thận lật từng tờ một.

Bản vẽ của một nhà thiết kế là cách biểu đạt ngôn ngữ đơn giản nhất, nó phản ánh được phong cách và ý tưởng thiết kế của người đó.

Thiết kế của Tô Nam Chi không hề hào nhoáng, mà rất đơn giản, thiết thực, nhưng lại chứa đựng nhiều ý tưởng tinh tế.

Phong cách được thể hiện trong bản vẽ đúng với những gì Trần Tuế An thích. Để chắc chắn, anh hỏi lại một lần nữa: "Những cái này đều do cô vẽ sao?"

Có lẽ cảm thấy câu hỏi của anh quá ngớ ngẩn, Tô Nam Chi nhìn anh với vẻ không vui, hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ không phải?"

Ai lại đưa những thứ quan trọng như bản vẽ thiết kế cho người khác chứ!

Trần Tuế An không có ác ý, chỉ là quá phấn khích, muốn xác nhận lại lần nữa. Anh vội vàng giải thích: "Không phải, tôi không có ý đó."

Tô Nam Chi đương nhiên hiểu anh không cố ý, nhưng cô vẫn cố tình trêu chọc anh, ác ý hỏi: "Vậy ý anh là gì?"

"Là như thế này..."

Trần Tuế An kể lại mọi chuyện cho cô nghe.

Đảo muốn chuyển mình, phát triển du lịch vẫn là lựa chọn hàng đầu.

Các hòn đảo nhỏ xung quanh Đan Chu đều có dấu hiệu phát triển du lịch. Sau khi bàn bạc với cán bộ thôn, Trần Tuế An quyết định trước mắt sẽ xây một khu nghỉ dưỡng nông thôn để thăm dò, chính phủ sẽ lo địa điểm, còn tôi sẽ đầu tư.

Anh đã liên hệ với vài công ty thiết kế, nhưng đều không hài lòng. Kết quả lại phát hiện ra phong cách thiết kế của Tô Nam Chi hoàn toàn phù hợp với ý tưởng của anh, nên muốn hợp tác với cô.

Nghe rõ mọi chuyện, Tô Nam Chi có chút do dự, vẻ mặt khó xử, ấp úng mãi vẫn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào.

"Ừm..."

Thấy cô bối rối, Trần Tuế An cho rằng cô ngại từ chối, nên anh hàm ý nói: "Cô có thể từ chối tôi bất cứ lúc nào."

"Đó là quyền của cô."

Điều khiến Tô Nam Chi băn khoăn không nằm ở đó.

Có thể góp một phần sức vào sự phát triển của Đan Chu, cô đương nhiên rất muốn, chỉ là bạn tốt đột nhiên trở thành đối tác của mình. Theo kinh nghiệm những lần làm dự án trước đây, thái độ của cô với đối tác sẽ thay đổi rất lớn. Cô thật sự lo lắng cả hai sẽ không thể làm bạn bè được nữa.

Trần Tuế An chỉ nghĩ rằng cô không quen từ chối người khác, nhìn thẳng vào mắt cô, vô cùng nghiêm túc nói: "Tô Nam Chi, bất cứ điều gì khiến cô cảm thấy không thoải mái, cô đều phải dũng cảm từ chối."

"Không thể vì người khác mà làm khó chính mình."

"Ý tôi không phải là như vậy." Thấy anh hiểu sai ý mình, Tô Nam Chi vội vàng giải thích: "Tôi sợ sau này chúng ta đến bạn bè cũng không làm được nữa."

Kinh khủng vậy sao?

Trần Tuế An: "Hả?"

Tuy có chút xấu hổ, nhưng Tô Nam Chi vẫn quyết định nói ra sự thật, cô cúi đầu, ngại ngùng không dám nhìn anh: "Cứ làm xong một dự án là tôi lại có thêm một người ghét — đó là đối tác."

Mỗi lần cô đều gặp phải những đối tác khó tính một cách kỳ lạ, đến mức mà sau khi kết thúc dự án, Tô Nam Chi không muốn có bất kỳ liên hệ nào nữa.

"À, thì ra là vì chuyện này à!"

So với việc hiểu nhầm rằng cô không biết cách từ chối, Trần Tuế An thấy tình huống này đơn giản hơn nhiều.

Nếu chỉ vì lý do đó, mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn.

"Sẽ không đâu." Anh tự tin nói, cũng tin tưởng ở Tô Nam Chi, "Tôi sẽ nói rõ nhu cầu của mình ngay từ đầu, sẽ không đợi đến khi dự án làm được một nửa rồi mới làm khó cô."

"Tôi rất thích phong cách thiết kế của cô, cô cứ làm theo ý tưởng của mình là được."

"Những chỗ nào không phù hợp, tôi sẽ cho cô lý do rõ ràng."

Thấy anh thành khẩn như vậy, Tô Nam Chi không tiếp tục do dự nữa, không phản đối cũng xem như đã đồng ý.

"Về giá cả, chúng ta sẽ tính theo giá thị trường."

"Tiền thưởng cũng không thể thiếu."

Mọi thứ đều rất hấp dẫn, nhưng thời gian thực hiện thì chưa rõ.

"Vậy thì khi nào cần?"

Nếu thời gian không đủ, Tô Nam Chi khả năng cao sẽ không đồng ý.

Ra ngoài nghỉ ngơi mà còn phải thức đêm chạy bản vẽ thì cô chắc chắn sẽ phát điên rồi.

"Bên tôi không gấp." Anh cũng mới nảy ra ý tưởng này gần đây, kế hoạch cụ thể cũng phải đợi bản vẽ hoàn thành mới xác định được, "Cô cứ làm theo thời gian bình thường là được."

"Được." Tô Nam Chi xem như đã chính thức đồng ý, "Nếu cần cả bộ thì chắc khoảng nửa tháng."

Trần Tuế An đương nhiên không có vấn đề gì, anh vui vẻ đồng ý.

Lời nói không có bằng chứng, vẫn nên có hợp đồng giấy trắng mực đen cho chắc.

"Cho tôi dùng máy tính chút."

Trần Tuế An mở phần mềm Word, bắt đầu soạn hợp đồng.

"Vẫn phải viết rõ ràng, để cô không chịu thiệt."

Tô Nam Chi vỗ nhẹ trán, vẻ mặt hối hận.

Chuyện quan trọng như vậy mà cô suýt chút nữa đã quên mất.

Sự tồn tại của hợp đồng đối với cô chỉ có lợi chứ không có hại, các yêu cầu đều được viết rõ ràng, giá cả và thời gian thực hiện công khai, minh bạch. Nếu có vấn đề gì xảy ra thì cũng có chỗ để đảm bảo.

Trong lúc Trần Tuế An soạn hợp đồng, cô mở ghi chú trong điện thoại, ghi lại những yêu cầu của anh.

Cô như một khẩu súng liên thanh, không ngừng đặt câu hỏi.

"Anh cần phong cách gì, có yêu cầu đặc biệt gì không?"

"Ngân sách dự kiến khoảng bao nhiêu?"

...

"Để tôi suy nghĩ đã." Trần Tuế An dừng tay, nhỏ giọng giả vờ suy nghĩ, ngả người ra sau, hai tay khoanh trước ngực, nhìn Tô Nam Chi, nghiêm túc suy nghĩ, "Trước hết..."

Sau khi trao đổi cụ thể các chi tiết, Trần Tuế An tiếp tục gõ chữ, Tô Nam Chi chống cằm, ngồi bên cạnh anh, nhìn chằm chằm vào màn hình, coi như là đồng hành về tinh thần.

"Xong rồi!"

Trần Tuế An viết xong thời gian ký kết, hợp đồng chính thức hoàn thành.

Anh gửi bản vừa hoàn thành cho Tô Nam Chi.

Các điều khoản trong hợp đồng đều được viết rất rõ ràng, không có bất kỳ lỗ hổng nào.

Thấy Tô Nam Chi xác nhận không có vấn đề gì, Trần Tuế An đưa tay phải ra, cười nói: "Vậy... hợp tác vui vẻ."

Tô Nam Chi bắt tay lại anh, "Hợp tác vui vẻ."

Trần Tuế An nắm lấy tay của Tô Nam Chi, bàn tay to lớn bao trọn lấy nửa bàn tay nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng siết chặt, khẽ lắc tay cô lên xuống, anh mỉm cười gật đầu: "Hợp tác vui vẻ."

Gió biển thổi qua, làm những sợi tóc mai bên tai Tô Nam Chi khẽ lay động.

Hai người nhìn nhau, nở nụ cười rạng rỡ.

Editor: Kites

Nguồn: Bán Hạ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK