• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“A.... ......” Thư Nhan nháy mắt hạ ánh mắt, tiếp lại nháy mắt hạ ánh mắt, hắn liền gật đầu đồng ý dễ dàng như vậy ? Nàng còn chưa có chơi đủ đây, thật là !

Thư Nhan rung rung lông mi trên dính nước mắt trong suốt, chớp mắt không nói ra được yêu mị mê hoặc người, dù gì Trần Đại Dũng cũng là đầu gỗ, nửa điểm phong tình cũng không hiểu, nhiều lắm là nói chuyện khẩu khí nhẹ nhàng một chút, “Ngươi nếu là người của Trần gia, sau này phải nghe ta nói, không cho phép nói khóc liền khóc.......”

“Kia ta.... .......”

“Câm miệng !” Trần Đại Dũng rất có khí thế quát chói tai một tiếng, “Thời điểm nam nhân nói, nữ nhân không thể nói xen vào !” Kia nữ nhân hắn có thể không so đo, nhưng nếu là nữ nhân của hắn, sau này tự nhiên phải nghe lời hắn, không thể giống như bây giờ quấy nhiễu làm phiền, nói hươu nói vượn.

“Nga !” Thư Nhan nhỏ giọng đáp một tiếng, cúi đầu, có chút dáng vẻ khiếp đảm, chẳng qua là cặp mắt ta yêu mị, cũng không dừng nháy liên tục.

Đối với thái độ thuận theo của Thư Nhan, Trần Đại Dũng rất hài lòng, nói tiếp : “Ngươi bây giờ không thể cùng ta rút quân về doanh, ta sẽ cho ngươi một chút lộ phí, ngươi đi đến quê quán của ta trước, giúp ta chiếu cố cha mẹ ! Hết sức hiếu đạo, bọn họ cũng đã lớn tuổi !”

“Nhưng là, nếu như cha mẹ không nhận ta làm con dâu, làm sao bây giờ đây ?” Thư Nhan lần nữa chen miệng.

Chẳng qua lần này Trần Đại Dũng không có cảm giác được, ngược lại nghiêm túc suy tư vấn đề Thư Nhan nói, có chút khó xử gãi gãi đầu, muốn viết phong thư cho người nhà, nhưng hắn lại không biết nhiều chữ ! Bứt rứt chán đầy mồ hôi, cuối cùng, “Có, ta cho ngươi tín vật, cha mẹ dĩ nhiên là sẽ biết ngươi.”

“Nga, hảo, ta liền làm theo lời tướng công.”

###

“Tướng công, con đường này chúng ta mới vừa đi qua ! Ngươi là không phải lạc đường chứ ? Ta chân mỏi nhừ rồi !”

“Sẽ không !” Trần Đại Dũng rất kiên định nói, “Ta từ nhỏ lớn lên ở trong núi, cùng phụ thân săn thú, chưa bao giờ ở trong rừng lạc đường.”

“Nga !” Thư Nhan lộ ra mâu quang sùng bái.

Trần Đại Dũng theo bản năng ưỡn ngực, liếc về phía Thư Nhan bên người đang đi bộ khập khễnh, đột nhiên nói : “Tới, ta cõng ngươi !” Nói xong ngồi xổm xuống, Thư Nhan đứng ở phía sau khóe miệng giảo hoạt cười, nằm úp lên.

Thư Nhan mặc dù chân thư thái, lỗ tai lại bị hành hạ.

Trần Đại Dũng miệng vẫn không ngừng đối với Thư Nhan dặn dò : “... .......Ngươi tốt nhất nên hiếu thuận với cha mẹ ! Mẹ ta tính tình ôn nhu, nhất định sẽ không làm khó ngươi, phụ thân thoạt nhìn bề ngoài có chút nghiêm khắc, nhưng tâm địa rất tốt.... ....Miệng của ngươi có thể nói, ta biết, nhưng thấy cha mẹ, không thể giống như hôm nay hồ nhiễu lằng nhằng, bàn lộng thị phi.... ...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK