Bộ dạng của nó rất giống với nguyên hình của Thư Nhan! Trần Đại Dũng lập tức động lòng trắc ẩn, hỏi người bên cạnh : "Nó làm sao vậy? Vì sao lại bất động?"
"Thiếu gia! Người nhìn kỹ dưới chân nó, đó là phù chú! Nó đạp lên phù chú nên không nhúc nhích được nữa!”
Trần Đại Dũng cúi đầu thấy, không thể như vậy, "Ở đâu có phù chú này?"
"Thiếu gia! Là Trần bá! Vừa rồi ông ấy đến đạo quán xin một ít phù chú cùng với pháp khí đem về, ai ngờ vừa mới dán phù chú này lên, thì hồ ly tinh này đã đụng vào rồi!”
Trần Đại Dũng ngồi xổm xuống, nếu nó không phải Thư Nhan, nó là hồ ly tinh khác, bằng không cũng sẽ không bị phù chú vây khốn ! Bỗng dưng, trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, hắn nhẹ nhàng ôm lấy hỏa hồ, nhỏ giọng nói bên tai hỏa hồ: "Không sợ! Không sợ! Ngươi không phải Thư Nhan, ta cũng sẽ thả ngươi đi !"
"Thiếu gia! Cẩn thận! Hồ ly tinh hại người! Mau buông tay!" A Phú thét lên, hạ nhân khác lập tức “Soạt”, trốn thật xa! Trong nháy mắt bốn phía Trần Đại Dũng trở nên trống trải.
Trần Đại Dũng không hề phát giác, chỉ chậm rãi vuốt lông của hồ ly, bỗng dưng, biến sắc, hỏi: "Trần bá đâu?"
"Trần. . . . . . Trần bá nói mỗi phòng đều phải dán phù chú, nhất là phòng thiếu gia. . . . . . A a! Thiếu gia!"
Này. . . . . . Thư Nhan! Trong lòng Trần Đại Dũng run lên, nhét hỏa hồ vào ngực A Phú đứng gần hắn, ra lệnh nói : "Ôm nó, không được làm nó bị thương!"
Để lại A Phú khóc không ra nước mắt, cả người cứng ngắc đứng trong gió lạnh, một cử động cũng không dám! Không xong, là bông hoa rực rỡ trong hoa viên, xa xa bốn phía còn có một đám người như hổ rình mồi theo dõi hồ ly tinh hại người trong lồng ngực hắn.
Ô! Thiếu gia! Cứu mạng!
Trần Đại Dũng lo lắng một mạch trở về phòng, "Thư cô nương! Thư Nhan! Ngươi ở đâu?" Bỗng dưng, chú ý tới bên cửa sổ có phù chú chướng mắt, thở hổn hển tiến lên, một tay lấy hết, xé nát, "Thư cô nương! Thư. . . . . ." Trên giường. . . . .
Trong nháy mắt, hắn nhào tới, đem hồ ly ôm vào trong lòng, "Ngươi làm sao vậy? Bị thương sao? Sao lại run rẩy thế! Đều tại ta! Đều là ta không tốt! Ta lập tức cho bọn họ vứt hết phù chú trong phủ! Thư cô nương! Ngươi đừng sợ, ta bảo vệ ngươi!"
Thư Nhan đứng ở ngoài cửa sổ, kinh ngạc nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra trong phòng! Chợt đột nhiên cảm thấy hai gò má mát lạnh, vừa đưa tay sờ, ẩm ướt ! Nàng. . . . . . Vậy mà rơi lệ ! Chẳng trách ánh mắt càng ngày càng mơ hồ!