“Ngốc tử ! Câm miệng !” Thư Nhan thuận tay đem quả táo trên bàn nhét vào cái miệng đang la to của hắn. Khi nhìn kĩ sau lưng hắn, trừ một chút sẹo bên ngoài, không có cái đó, trong lòng vui mừng, sắc mặt dịu xuống. Nhìn một chút cái mông bị đánh của hắn, ngón tay chẳng qua là nhẹ chạm, trong nháy mắt vết thương của hắn liền khép lại.
Trần Đại Dũng gương mặt đỏ bừng, rốt cuộc khạc ra quả táo trong miệng, luống cuống kêu lên : “Ngươi.... .....Tại sao có thể sờ loạn ?”
“Ngốc tử, không sờ thương thế ngươi có khỏi được không ?”
“Còn không phải là bởi vì ngươi mới.... ...... .......A !” Quay đầu nhìn lại, a a a, vết thương lành rồi, nhìn lại vẫn thế ! Thương thế không hiểu sao lại biến mất ! Chẳng lẽ bởi vì nàng ? A a, yêu pháp ! Nàng quả nhiên là yêu quái !
Trần Đại Dũng phịch một cái, ngồi dậy, bởi vì y phục sau lưng bị xé rách, y phục trước ngực cũng tự nhiên tuột xuống.
Thư Nhan vẻ mặt vốn là dương dương tự đắc, đôi mắt mê hoặc mị nhân toát ra ý cười thản nhiên, trong lúc bất chợt thấy trước ngực hắn lộ ra bớt màu đỏ, sợ hãi lên tiếng : “Trên người ngươi sao lại có cái này ?”
“A !” Trần Đại Dũng ngẩn ra, cúi đầu nhìn bớt đỏ to như lòng bàn tay trước ngực mình, vẻ mặt vô hạn ủy khuất nói : “Trên người ta vì sao không thể có cái này ?”
Thư Nhan không thèm để ý tới hắn, cắn răng nghiến lợi hỏi : “Nói, bớt này xuất hiện từ khi nào ?”
“Mẹ vừa sinh ra ta đã có !”
“Không đúng ! Mười năm trước, ngươi rõ ràng không có !”
“Mười năm trước, ta là mặc y phục ! Dáng vẻ này ngươi.... ........” Bỗng dưng không nói nữa, nắm lên áo bị xé rách, che trước ngực, “Ngươi......ngươi đi ra ngoài ! Ta thay quần áo !”
“Hảo a, Trần Đại Dũng !” Thư Nhan hai tay chống nạnh, “Thì ra là ngươi giả ngây giả dại, cái gì cũng nhớ a ! Xem ta như thế nào thu thập ngươi.”
“Ta không có giả bộ !” Trần Đại Dũng lớn tiếng phân trần, hắn cũng là mới vừa trong nháy mắt, đột nhiên nghĩ đến tình cảnh lúc ấy, liền bật thốt lên, nói xong, chính mình ngượng ngùng, “Ngươi.... .....Ngươi muốn làm gì ?” Hắn nhìn Thư Nhan ở trong phòng lục tung, giống như là muốn tìm đồ.
“Làm gì ! Lão nương hôm nay muốn làm thịt ngươi !” Thư Nhan hổn hển, rốt cục ở vách tường tìm được một cây đao.