Vì thế Trần phu nhân tự suy đoán, che miệng cười mập mờ nói: "Sắp tới có hội chùa, nghe nói Lý tiểu thư sẽ đi dâng hương trong miếu, con cũng đến xem một chút đi!"
Trần Đại Dũng vẫn ỉu xìu, "Con không phải vì chuyện này. . . ." Bỗng nghĩ đến, hắn đã ngột ngạt ở trong nhà này gần nửa tháng rồi, vẫn nên đi ra ngoài một chút thì tốt hơn. Nhưng mà cũng không phải do hắn yêu cầu ra khỏi phủ, là Trần phu nhân cố hết sức yêu cầu hắn đi ra ngoài ! Hắn cẩn thận liếc mắt nhìn bốn phía, giống như sợ hãi điều gì đó bỗng nhiên xuất hiện, sau đó dè dặt nói : "Ta. . . . . . Đi!"
Hội chùa ngày đó rất náo nhiệt, Trần Đại Dũng cùng đi với hai gã hạ nhân, sáng sớm đã ra cửa đến đêm khuya treo đèn mới trở về.
Sau khi về phủ, nói đã ăn cơm chiều rồi, liền cắm đầu chui vào phòng của mình, khóa trái cửa. Sau đó, một mình ngồi ở trong phòng tối đen ngây ngô cười hề hề.
Trần lão gia và Trần phu nhân bị dọa sợ vô cùng, ở bên ngoài gõ cửa gỗ liên tục, mãi cho đến khi hai gã hạ nhân đi theo Trần Đại Dũng suốt một ngày giải thích chuyện xong, hai người cũng giống như Trần Đại Dũng, mập mờ nhìn nhau một chút, lúc này mới yên tâm mà rời đi. Cũng không quên dặn, lát nữa thiếu gia mở cửa thì đừng quên đem thức ăn khuya vào.
"Thế nào! Nhìn thấy dung mạo của nữ nhi Lý gia liền vui đến quên trời quên đất rồi hả?"
Trần Đại Dũng đang hoảng hốt nhanh chóng lấy lại tinh thần, ngẩng đầu lên, "A a! Thư. . . . . . Cô nương!"
Thư Nhan mỉm cười, "Ngày hôm qua còn vẻ mặt rầu rĩ không vui, không muốn thành thân, nay trở về lại khác xưa rồi! Xem ra, ngươi rất vừa lòng với thê tử chưa xuất giá kia!"
Mặt Trần Đại Dũng mặt đỏ lên, "Ta. . . . . . Trừ mẫu thân ra, nàng là người đầu tiên tốt với ta!" Nói xong không khỏi nghĩ đến tình hình lúc sáng, lúc Lý tiểu thư biết được hắn là phu quân tương lai của nàng thì vẻ mặt xấu hổ, ha ha, tim của hắn ấm đến độ muốn thiêu cháy rồi.
Thư Nhan lại đột nhiên cười lạnh một tiếng, "Chẳng qua là đối với ngươi vui vẻ hòa nhã, ngươi liền nghĩ người ta đối tốt với mình à! Thật là ngốc!"
‘
Nghe vậy, Trần Đại Dũng bỗng nhiên ào ào phản bác nói: "Ta không phải, ta nhìn ra được ai đối tốt với ta tốt! Ai thật lòng quan tâm ta! Ai đùa giỡn xem ta như đứa ngốc!"
"Ngươi. . . . . ." Thư Nhan lại bị Trần Đại Dũng miệng lưỡi vụng về làm cho tức giận cứng họng không nói gì, "Giỏi, đồ ngốc ngươi! Không có ta! Ngươi cho là bằng bộ dạng của ngươi có thể lấy được người ta! Thật sự là không biết được ai mới là người tốt!