Ở trong mắt Trần Đại Dũng, đây cùng lắm chỉ là một hồi sấm chớp xen lẫn bão táp mà thôi. Nhưng tia chớp càng ngày càng tới tấp, tiếng sấm càng ngày càng vang, lông mày thô thô của Trần Đại Dũng cũng nhíu lại, đây là lần đầu tiên trong đời hắn thấy thời tiết xấu như vậy! Sắc trời u ám dọa người, giống như cái miệng khổng lồ muốn cắn nuốt người, quả thực có chút run sợ trong lòng!
Hay đây chính là thiên kiếp theo lời Thư Nhan! Hắn quay đầu muốn hỏi nàng, lại thấy nàng vẻ mặt chăm chú đọc nhẩm gì đó! Từ khi quen biết tới nay, chưa bao giờ thấy bộ dáng nghiêm túc như vậy của nàng, trán còn đổ mồ hôi. . . . .
Theo một tiếng sấm vang rung trời, Thư Nhan sắc mặt xám trắng, cả người có chút run rẩy.
Trần Đại Dũng bỗng hiểu rõ, nàng đang sợ hãi! Trong lòng đau xót, liền đứng lên, muốn chạy qua trấn an nàng! A, sao đi không ra! Phía trước giống như một bức tường, nhìn không thấy, cũng sờ không tới! Chỉ cần nhấc chân, cả người liền bị bắn trở về.
Trần Đại Dũng cuống lên, đang muốn la lên, bỗng nhưng nhớ tới điều gì, lấy tay bịt miệng, Thư Nhan đã nói, hắn phải đợi ở trong trận, không được di chuyển, hắn sao lại quên mất! Đáng chết đáng chết! Ổn định lại tinh thần, hắn không định lao ra nữa, chỉ đứng tại chỗ, lo lắng nhìn Thư Nhan!
“Oanh! Oanh!” Tiếng sấm rung trời vang lên! Chỉ nghe “đùng” một tiếng, một gốc cây đại thụ cao vút cách đó ba thước bị tia chớp đánh trúng!
“A. . . . .” Thư Nhan không nhịn được sợ hãi kêu, mở to mắt, ngây ngốc nhìn cây to bị sấm sét đánh trúng đang bốc lửa. Hai tay gắt gao ôm lấy thân mình run run, bỗng dưng ngẩng đầu nhìn hắn.
Trần Đại Dũng hướng nàng cười nhẹ, nói: “Không có việc gì! Đừng sợ!”
Ngay sau đó tiếng sấm lại vang, bỗng nhiên phía chân trời có một tia chớp màu lam phá không, sấm vang chớp giật, bổ nghiêng về phía Đại Dũng. . . . .
Trần Đại Dũng theo bản năng giơ kính bát quái lên, chỉ nghe “oanh” một tiếng, cách một thước bên cạnh Trần Đại Dũng tạo thành một hố sâu cháy đen.
Thịch! Thịch! Tim Trần Đại Dũng nhảy dựng, nuốt nước bọt, thật sự dọa người a!
Lúc này Thư Nhan không phát run nữa, nhìn chằm chằm về phía Trần Đại Dũng, sắc mặt trắng bệch.
Gặp ánh mắt của Thư Nhan, nỗi sợ của Trần Đại Dũng tự nhiên tiêu tan, lắc lắc đầu, lại cười hắc hắc, “Ta không sao!”