Trong lòng Thư Nhan rung động, mỉm cười, nghiêng người hôn lên môi dày của hắn, "Đồ ngốc!" Tên ngốc này lại có suy nghĩ giống nàng.
Cuối cùng Trần Đại Dũng đã nói hết những lời trong lòng ! Giống như đã dỡ gánh nặng xuống, lập tức trong lòng rất thoải mái! Cười hì hì, ôm Thư Nhan rồi hôn lên.
Thư Nhan sợ ngứa cười đùa né tránh, "Chàng nhẹ một chút, kích động làm gì chứ!"
"Chờ trời quang, ta đến chợ mua trâm cài tóc cho nàng!"
"Trâm cài tóc! Vì sao?"
"Ta thấy A Phú mua trâm cài tóc cho người trong lòng của hắn, nói là tín vật đính ước, ta cũng chưa từng mua cho nàng vật gì cả!"
"Đồ ngốc, ta muốn vật kia để làm gì, ta muốn cái gì liền có cái đó! Muốn nó xinh đẹp, liền có xinh đẹp!"
"Đó là pháp thuật của nàng biến ra, cũng không phải ta tặng cho nàng!"
"Được rồi! Chàng cứ mua đi, nhưng mà, nếu không đẹp ta cũng không nhận đâu!”
"Ta tặng cho nàng, đương nhiên muốn tặng thứ tốt nhất rồi, chẳng qua, khi nào thì mưa ngừng nhỉ? A! Đúng rồi, nàng tính toán tốt lắm! Khi nào thì trời sẽ tạnh?
Thư Nhan thờ ơ nhíu mày, "Năm ngày sau!"
"Còn phải chờ năm ngày!" Trần Đại Dũng vội vã, tưởng có thể lập tức tới chợ mua trâm cài tóc xinh đẹp rực rỡ cho Thư Nhan.
"Chỉ sợ tới hai tháng sau ! Mấy ngày nữa nơi này xảy ra lũ lụt, đến lúc đó mọi thứ đều bị chìm, làm gì còn chợ chứ!" Nàng không đồng ý mà tiết lộ Thiên Cơ.
"Xảy ra lũ lụt?" Trần Đại Dũng hoang mang trừng to mắt.
"Đúng vậy!" Thư Nhan chậm rãi gật đầu, "Không cần lo lắng, địa thế Trần phủ cao, không thể chìm !"
"Này. . . . . . Không phải chỗ khác sẽ bị. . . . . ."
Thư Nhan nhún nhún vai, "Ý trời đã như vậy, không có biện pháp nào !"
Nàng vừa dứt lời, chỉ thấy Trần Đại Dũng phóng tới cửa.
"Này ! Đi đâu vậy?" Trong nháy mắt Thư Nhan đứng ở trước mặt của hắn, ngăn cản hắn.
"Đương nhiên phải đi thông báo cho mọi người, sắp xảy ra lũ lụt ! Đúng rồi! Nàng đi cùng với ta nữa!" Bắt lấy tay của Thư Nhan, "Nàng có pháp thuật, có thể làm cho mưa ngừng rơi !"
"Ta sẽ không đi!" Thư Nhan hất hắn ra, "Hơn nữa ta cũng không làm!"
Trần Đại Dũng giật mình, "Vì sao?"