"Ta cảm thấy ngươi giống một người. . . . . . Không đúng, một hồ ly! Cũng không đúng! Là người!"
Thư Nhan bật cười ha ha, "Rốt cuộc giống ai hả?"
"Ta, ta. . . . . . Lúc ngươi cười rất giống. . . . . ."
"Rốt cuộc ngươi nói ta giống ai? Nàng xinh đẹp không?"
"Nàng là bằng hữu. . . . . . của ta! Các ngươi. . . . . ." Mặt đỏ lên, cười nói, "Đều rất xinh đẹp!"
Thư Nhan không ngừng nhếch môi, đồ ngốc! Lúc nãy còn không phân biệt rõ đẹp xấu, bây giờ vẫn là một người mù mờ.
"Ngươi cứ ở đây đợi đi! Có đầy đủ thức ăn nước uống có người hầu hạ, rất tốt! Chút nữa ta trở lại thăm ngươi! Đừng nên đi lung tung. . . . . . Quên đi! Dù sao ngươi cũng không đi được! Bốn phía đều là nước!"
Nước! Trần Đại Dũng nhảy xuống, đi đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài thấy, a a a! Quả nhiên là nước! Lại quay đầu lại, đã không còn thấy bóng dáng Thư Nhan trong phòng! Hắn không từ bỏ chạy đến bên cửa sổ khác, trời ơi, vẫn là nước, hắn đang đứng trong lầu các phía trên mặt nước.
Tuy nói Giang Nam là vùng có nhiều sông nước, nhưng không cần thiết khắp nơi đều là nước chứ!
Vẻ mặt Trần Đại Dũng buồn rười rượi, nhìn bóng dáng trong hồ nước, mãi cho đến khi có cảm giác choáng voáng, mới rụt đầu vào.
Kết cục sao lại thế này! Trước khi hắn đến đây rất tốt! Sao đột nhiên lại rơi vào tình cảnh này? Trần Đại Dũng nghĩ mãi mà không rõ chuyện gì đang xảy ra, bực mình không được! Không tự chủ được ngửa đầu gào lên, trút hết tất cả sự khó chịu tích tụ trong lòng.
"Thiếu gia! Thiếu gia! Xảy ra chuyện gì?"
Đột nhiên Trần Đại Dũng quay đầu, nhìn thấy A Phú xuất hiện trong căn phòng trống rỗng, biến sắc, "Ngươi đi tới từ nơi nào ?"
"Thiếu gia! A Phú luôn luôn ở dưới lầu!"
Dưới lầu! Trần Đại Dũng lấy lại bình tĩnh, mắt nhìn bình phong phía sau A Phú, đi qua vừa thấy, quả nhiên, phía sau bình phong chính là cầu thang! Trần Đại Dũng thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng ban ngày ban mặt gặp quỷ chứ!
"A Phú! Ta nói ta không phải thiếu gia gì đó! Còn nữa, vì sao nhốt ta ở nơi mà bốn phía đều là nước!"
"Thiếu gia. . . . . ." Bỗng nhiên trong mắt A phú rưng rưng, lộ ra vẻ thương xót thông cảm, "Thiếu gia không nhận A Phú không sao! Nhưng mà thiếu gia, sao người có thể xem hoa viên thành hồ nước chứ!"
"Hoa viên! Hoa viên gì chứ! Rõ ràng là hồ nước! Không tin ngươi lại đây nhìn xem!" Một tay Trần Đại Dũng túm lấy A Phú kéo đến bên cửa sổ.
"Thiếu gia, là hoa viên, bốn phía không hề có nước!"