Đây là sự thay đổi lớn nhất trong kiếp này của cô. Kiếp trước Kiều Vi Vi đã kết hôn với Phó Đình Thiên, còn kiếp này lại chính là Phó Ngạn Đình, người đã bảo vệ cô ở kiếp trước.
Nhắc đến tên Phó Đình Thiên kia, hình như dạo gần đây hắn không đến làm phiền cô nữa.
Với tính cách của Phó Thành, đóng cửa dạy bảo con cái cũng là điều ông ta nên làm, ai lại khoe khoang con trai mình đi bắt cá hai tay với người khác chứ!
Nếu không nhờ Kiều Vi Vi điều tra rõ ràng, cô cũng chẳng biết là hắn có mập mờ với Cao Nhiễm. Tất cả những gì bây giờ lẫn tương lai, Phó Đình Thiên từ từ sẽ nhận đủ.
Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, thư kí Mai bên ngoài từ tốn nói.
"Sếp, có điện thoại của Phó tổng ạ!"
Nghe từ "Phó tổng" kia, Kiều Vi Vi liền hết hồn, vội vàng đáp.
"Nối vào điện thoại của tôi ở đây đi!"
"Vâng."
Cô nhấc điện thoại bàn lên, giả vờ ho nhẹ, mở lời với người ở đầu dây bên kia.
"Anh Ngạn Đình, có chuyện gì thế?"
Từ nhỏ cô đã gọi anh như vậy, xa cách một khoảng thời gian lại cảm thấy cách gọi thân mật này có chút xấu hổ.
Khác với Kiều Vi Vi, Phó Ngạn Đình lại không cảm thấy có chút hồi hộp nào. Anh nở nụ cười nhẹ, vừa kí tên trong chồng sổ sách vừa trả lời.
"Em chưa cho tôi số di động của em."
Không thể tin là cô lại quên đi chuyện đó.
Bạn đời tương lai mà lại không biết số điện thoại của nhau, chuyện này sẽ thành trò hề cho thiên hạ.
Kiều Vi Vi bối rối, cười gượng đáp.
"Em xin lỗi! Là 08xxxxxxxx!"
Cô đọc một loạt số dài, vô tình nghe được tiếng loạt soạt. Có vẻ như Phó Ngạn Đình đang ghi lại số của Kiều Vi Vi.
Kiều Vi Vi ngẫm lại, đúng là cô chưa biết nhiều về anh, cả sở thích, món ăn, anh thích gì hay ghét gì, cô đều không biết.
Chí ít nếu là bạn đời, dù tạm thời, Kiều Vi Vi vẫn phải dành một sự tôn trọng hết mức có thể cho Phó Ngạn Đình, không chạm vào giới hạn của anh.
"Này, Ngạn Đình..."
"Vi Vi, em..."
Tuy không có sự hẹn trước, vậy mà cả hai vẫn thốt lên cùng một thời điểm.
Kiều Vi Vi còn chưa kịp lên tiếng, thì đã nghe tiếng Phó Ngạn Đình cười khẽ qua điện thoại.
Chỉ là tiếng cười rất nhỏ, nhưng cô có thể tưởng tượng được nụ cười anh dịu dàng biết nhường nào.
Phó Ngạn Đình dừng hết mọi việc đang làm lại, nhẹ giọng đáp.
"Em nói trước đi."
Kiều Vi Vi gật đầu, bèn nhận ra người kia không thể thấy được bất cứ hành động gì của mình, liền nói.
"Ngạn Đình, anh nghĩ sao nếu chúng ta hẹn hò? Em muốn hiểu thêm về anh!"
Không để cô đợi quá lâu, Phó Ngạn Đình đã đáp lời.
"Được."
"Còn anh thì sao?"
Kiều Vi Vi cũng muốn biết Phó Ngạn Đình hỏi gì.
Anh vươn tay mở hộc tủ trên bàn, cầm chiếc hộp nhỏ vừa cỡ nắm tay, mân mê một lúc, bâng quơ nói.
"Tôi chỉ muốn hỏi khi nào em rảnh, hai ta có thể đi đăng kí kết hôn."
Kiều Vi Vi chăm chú suy nghĩ, chuyện kết hôn vẫn cứ nên mau chóng càng sớm càng tốt, đáp ngay tắp lự.
"Cuối tuần này em rảnh, anh thấy sao?"
Thư kí Trần ở kế bên anh nghe thế thì sợ hết hồn, liền ra hiệu.
Đại loại là "sếp có cuộc hẹn với bên chi nhánh mới của công ty, anh không thể hủy được đâu!".
Mặc cho cậu ta lắc đầu muốn gãy cổ đến nơi, Phó Ngạn Đình chỉ thờ ơ liếc một cái, không quan tâm nói.
"Cuối tuần này tôi cũng không có việc gì, em quyết định nơi hẹn hò đi."
Sau đó anh cúp máy, nhìn sang cậu ta.
Thư kí Trần đang sắp khóc đến nơi, cậu ta không cam lòng nói.
"Sếp xem sếp nhà người ta như thế nào rồi nhìn lại mình đi! Cuối tuần còn bắt tôi làm thêm việc, sếp không thấy mình quá đáng sao?"
"Cậu chỉ cần vào đó ngồi nghe bọn họ nói gì là được."
"Sếp không biết đâu! Bọn người bên Chu gia khi trước đã nhìn tôi muốn lủng người vì họp thay cho sếp đấy!"
Thư kí Trần bất bình lên án, bọn họ Chu đó rõ ràng xem cậu ta như đồ trang trí, hận không thể hết sức nịnh bợ sếp lên mây.
Phó Ngạn Đình nghe cậu ta càm ràm mãi cũng quen, muốn chấm dứt ngay vấn đề này.
"Tăng 10% lương cho cậu tháng này!"
Cậu ta ngay lập tức im phăng phắc.
Thư kí Trần thầm cảm thán, đúng là sức mạnh của đồng tiền có thể khiến con người trở thành nô lệ của tư bản.
"Hôm đó sếp đi hẹn hò vui vẻ nhé! Mọi chuyện cứ để tôi lo!"
Phó Ngạn Đình dường như đã chứng kiến chuyện này nhiều lần, thế nên cũng không có phản ứng gì.
Ngày hẹn hò cũng đến.
Chính Kiều Vi Vi còn cảm thấy mối quan hệ này của hai người đúng là tiến triển quá nhanh đi.
Cô vốn không có sở thích ăn mặc nữ tính, hôm nay vì Phó Ngạn Đình mà phá lệ một hôm.
Kiều Vi Vi mặc một chiếc đầm cổ sơ mi màu kem dài qua đầu gối, thêm một chiếc áo khoác len bên ngoài, mang thêm đôi giày cao gót, trông thùy mị hẳn ra.
Thường ngày cô chỉ diện đồ công sở và quần tây rộng, không biết như thế này trông có kì lạ đối với Phó Ngạn Đình không. Thế nên, Kiều Vi Vi đứng nhìn qua nhìn lại chiếc đầm của mình, muốn đảm bảo rằng không có vấn đề gì.
Khoảnh năm phút sau, chiếc Porsche màu trắng đi tới, dừng lại trước cổng biệt thự nhà họ Kiều.
Kiều Vi Vi nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy Phó Ngạn Đình đã tới, vội vàng đi xuống.